Trong công viên có một quán nhỏ bán sủi cảo, hai người mua ăn xem như là cơm tối.
Sân chơi là miễn phí, chỉ là muốn chơi trò chơi bên trong thì phải trả thêm phí.
Phần lớn trò chơi trong sân đều thuộc loại cảm giác mạnh, Tô Bạch sợ thân thể Khương Hàn Tô xảy ra vấn đề nên không dẫn cô ấy vào chơi.
Các trò chơi như đu quay, tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển này phải chờ khi thân thể cô ấy tốt hơn mới có thể chơi được.
Đương nhiên, ngoại trừ những trò chơi cảm giác mạnh vẫn có không ít trò chơi nhỏ thú vị.
Như trò dùng súng bắn bong bóng phía trước, theo số lượng bong bóng bị súng hơi bắn vỡ sẽ đổi được quà tương ứng.
Năm đồng một lần chơi, hai mươi phát trúng hết, phần thưởng là một con búp bê có giá trị mấy chục đồng.
Loại trò chơi này, Tô Bạch từng chơi rất nhiều lần khi còn nhỏ, cực hạn là mười chín bóng.
Tô Bạch không chỉ thấy bản thân mình không bắn hết, hắn cũng không có thấy người nào khác bắn bể hết hai mươi quả bóng bay.
Tương tự, còn có trò chơi dùng phi tiêu ném bong bóng, càng về sau độ khó càng lớn.
Hai mươi phát trúng hết, về cơ bản là không thể.
Nhưng loại trò chơi này vốn là cầm tiền trải nghiệm quá trình, quà tặng gì đó, chỉ là mánh lới người chủ dùng để hấp dẫn mọi người.
Tô Bạch đưa mười đồng, mỗi người chơi được một lần.
Tô Bạch bắn trúng mười tám bong bóng, mà Khương Hàn Tô lại bắn trúng mười lăm.
Không trúng hết, người chủ tặng quà nhưng chỉ là trang sức hình chìa khóa có giá một đồng, may là trong nhà vừa có đúng hai chùm chìa khóa nhà không có mặt trang sức, Tô Bạch gỡ một chùm chìa khóa cổng đưa cho Khương Hàn Tô.
"Cậu gắn nó vào chung chùm chìa khóa này đi, trang sức chìa khóa này không hẳn là hoàn toàn vô dụng." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, lấy chùm chìa khóa của mình ra, gắn nó vào chung chìa khóa cổng Tô Bạch đưa, tất cả đều treo lên trang sức chìa khóa lông tơ mềm mại.
"Chìa khoá phòng tớ, cũng chỉ có một chùm trong tay tớ sao?" Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó hỏi.
"Cậu đang suy nghĩ gì thế?" Tô Bạch buồn cười nhìn cô ấy.
"Không, không có gì." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Yên tâm đi, trừ chìa khóa cổng, chìa khoá trong nhà đều chỉ có một chùm." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Thật không biết trong đầu của cậu đang suy nghĩ cái gì nữa đây? Trước mười tám tuổi, có một số việc tớ sẽ không làm." Tô Bạch tức giận nói.
"Mười tám tuổi cũng không được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Vậy lúc nào thì có thể?" Tô Bạch cười hỏi.
"Kết, kết hôn." Khương Hàn Tô nói.
"Kết hôn với ai?" Tô Bạch trừng mắt nhìn, lại hỏi.
"Không, không biết." Khương Hàn Tô nói.
"Tiểu Hàn Tô nhà ta luôn giỏi giả vờ nha." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
"Được rồi, xem như là ngầm thừa nhận nhà ta rồi." Tô Bạch cười nói.
"Cậu đừng lưu manh!" Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái.
"Tớ không lưu manh nha, tớ không có táy mấy tay chân với cậu nha." Tô Bạch nói.
"Vậy cậu nắm tay của tớ làm gì?" Khương Hàn Tô giơ tay nhỏ của mình lên.
Tô Bạch: ". . ."
"Tớ thích." Tô Bạch nói.
"Vậy còn không phải là lưu manh sao?" Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Ừ, tớ vậy đó, được chưa?" Tô Bạch bắt đầu không giảng đạo lý rồi.
Nói xong, Tô Bạch buông lỏng tay cô ấy, từ nắm biến thành siết chặt.
"Cậu thừa nhận là được rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Hình như gần đây tớ tốt với cậu quá rồi, tính khí cứng đầu của cậu cũng có tính tình mềm mại nha." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Hừm, mềm mại là điểm tốt, tớ thích mềm."
"Đứng đắn một chút đi!" Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Không phải cái gì cô cũng không biết, Tô Bạch nói ra câu này, cô có thể hiểu được ý nghĩa.
"Cậu dễ đỏ mặt nha!" Tô Bạch dừng bước, dưới cầu vồng buổi tối, thưởng thức khuôn mặt e thẹn của Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô mười sáu, mười bảy tuổi đã hấp dẫn như vậy rồi, thật không biết sau này hoàn toàn nẩy nở, sẽ nghiêng nước nghiêng thành thế nào đây.
"Lưu manh!" Cuối cùng, Khương Hàn Tô bị trêu đùa không nhịn được giơ chân lên tàn nhẫn đạp hắn một cái.
"Được rồi, không đùa cậu nữa." Tô Bạch mỉm cười, nắm tay của cô ấy tiếp tục đi dạo phía trước.
"Ngôi nhà ma mới được xây dựng vào mùa hè năm nay, miễn phí trải nghiệm một vòng. Chỉ cần du khách có gan lớn có thể kiên trì hoàn thành hành trình kinh tâm động phách này, chúng tôi sẽ tặng một mô hình gấu trúc miễn phí."
Tô Bạch mới vừa mang theo cô ấy đi về phía trước hai bước, liền nghe phía trước có tiếng hét.
Tô Bạch dừng bước chân một chút, muốn rời đi.
Nhưng Khương Hàn Tô vừa nghe hai chữ miễn phí, liền ngừng bước chân.
"Chúng ta, vào chơi một chút?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Thân thể cậu không tốt, hay là thôi đi." Tô Bạch nói.
"Không sao, gan tớ lớn lắm, tớ sẽ không chạy nên không ảnh hưởng gì đâu." Khương Hàn Tô nói.
Trải nghiệm miễn phí, còn có quà tặng kèm mô hình gấu trúc, tự nhiên Khương Hàn Tô không muốn bỏ qua.
Chỉ là Tô Bạch nào dám đi?
Cả đời hắn sợ nhất chính là cái này.
Đừng nói đi dạo nhà ma, coi như là xem phim điện ảnh của Lâm Chính Anh, hắn chỉ dám xem vào ban ngày.
Hắn thậm chí còn chưa bao giờ dám xem những bộ phim được gắn mác phim kinh dị.
Hơn nữa, hắn biết rõ ngôi nhà ma ở Bạc Thành.
Lúc đó hắn đang học lớp 6 học kỳ 2, bởi vì tuần đầu tiên khai giảng, trên tay rất nhiều học sinh có không ít tiền, liền cùng nhau mua vé đi nhà ma.
Kết quả không tới mấy phút, tất cả đều sợ hãi chạy ra.
Trong đó có không ít người lá gan rất lớn, xem phim kinh dị không nháy mắt.
Vì thế, đừng nói là miễn phí, cho dù là đưa hắn ba triệu, Tô Bạch cũng không đi vào.
Đến lúc đó, sợ là việc nhỏ, nếu như bị dọa la to, mặt mũi của mình xem như mất sạch trước tiểu Hàn Tô, đó mới là chuyện lớn.
Tô Bạch không muốn lưu lại ấn tượng nhát gan với cô ấy.
"Trước đây cậu đi nhà ma rồi à?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Chưa mà cậu dám nói cậu không sợ?" Tô Bạch nhíu mày.
"Dù có đáng sợ đến đâu thì cũng không đáng sợ bằng mấy bãi tha ma trong rừng già trong thôn đúng không? Trước đây trong rừng già ở thôn chúng tớ có rất nhiều rễ tranh, nó mọc hoang và có thể bán không ít tiền. Trong thôn có lời đồn thổi là nó không sạch nên nhiều người không dám đi hái. Tớ tự tay hái và bán lấy tiền, chiếc cặp đầu tiên của tớ chính là nhờ vào hái cây cỏ tranh." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch thở dài một tiếng, đem thân thể cô ấy xoay lại.
"Hàn Tô, nếu như cậu muốn vào nhà ma chơi đùa một chút, vậy tớ cùng cậu đi vào. Nếu như cậu chỉ vì ham muốn miễn phí cùng với mô hình gấu trúc kia, tớ không muốn để cho cậu đi vào. Đương nhiên, nếu như cậu cố ý muốn đi, tớ sẽ đi với cậu." Tô Bạch nói.
Tiểu Hàn Tô nhà hắn thực sự quá đáng thương mà, mặt mũi cái gì, không cần.
Dù sau hai người cùng đi, việc Tô Bạch sợ ma, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
"Cậu không muốn để tớ đi vào sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không muốn." Tô Bạch thành thật trả lời.
Có thể không đi, là điều tốt nhất hắn muốn.
Khi còn bé, hắn không hiểu vì sao mình bò được ra khỏi con sông sâu vài mét hay là việc hắn trọng sinh giống hiện tại.
Cái này có thể hiểu là, có vài thứ có thể tồn tại chân thực.
Tốt hơn là nên tin nó có, hơn là tin nó không có.
"Vậy thì không đi." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ." Tô Bạch có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao lần này cậu ngoan vậy?"
Lấy trình độ cố chấp của cô bé này, Tô Bạch cho rằng cô ấy sẽ kiên trì mới đúng.
Hắn đã làm tốt sự chuẩn bị để cùng cô ấy đi vào rồi, chỉ cần cô ấy kiên trì một chút nữa, Tô Bạch đúng là sẽ cùng cô ấy đi vào.
Trước đó, Tô Bạch còn muốn cứng rắn từ chối cô ấy cơ, nhưng vừa nghe xong câu chuyện một người đi vào rừng già hái cây cỏ tranh, trong lòng Tô Bạch lập tức mềm nhũn.
Cô bé này khi còn nhỏ quá khổ, so với tưởng tượng của mình còn nhiều hơn!
Bãi tha ma Khương Tập kia, Tô Bạch không xa lạ gì, bởi vì bà nội Tô Bạch chính là người Khương Tập. Trước đây không ít lần bà kể vài sự kiện linh dị đã xảy ra trong khu rừng già.
Ngay cả ông ngoại Tô Bạch, cũng đã kể không ít lần, cái gì mà trước đây ông ấy lái xe đạp đi thăm người thân và lúc đi ngang qua chỗ đó, bỗng nhiên không nhìn thấy đường.
Còn có cái gì mà ở khoảng cách rất xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh lạ phát ra vào ban đêm.
Dưới tình cảnh như vậy, cô bé này dám đi vào nơi đó hái cây cỏ tranh.
Cô ấy không sợ sao?
Tô Bạch không cho là có ai không sợ.
Chỉ là trong nhà thực sự quá nghèo, cây cỏ tranh hoang dại có thể chữa bệnh, một cân có thể bán được mấy chục đồng.
"Không đi, cậu không tức giận sao?" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Đây là đồ miễn phí, có đi hay không cũng chẳng sao."
"Thật ngoan." Tô Bạch cười nặn nặn gương mặt của cô ấy.
Cô ấy khẳng định muốn đi, đồ miễn phí chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ, nói trắng ra là cô ấy muốn mô hình gấu trúc vài chục đồng kia, có lẽ đây mới là ý đồ chân chính của cô ấy.
Nhưng vì một câu nói của Tô Bạch, cô ấy liền bỏ đi ý nghĩ lấy mô hình gấu trúc vài chục đồng.
Đối với Khương Hàn Tô, cái này rất không dễ dàng.
"Cảm ơn." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói: "Nếu như không có cậu, một ngày này tớ đã không học được nhiều kiến thức như vậy."
Từ đài tưởng niệm Tào Tháo đến hơn một nửa viện bảo tàng Bạc Thành, một ngày này, Khương Hàn Tô học hỏi được rất nhiều, thực sự là quá nhiều.
Cho nên cô muốn nói lời cảm ơn Tô Bạch.
Nếu như không có hắn, cô muốn hiểu được những thứ này, e là không biết đến năm nào tháng nào.
"Cậu vừa mới nói cái gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cảm ơn." Khương Hàn Tô cho rằng hắn không nghe nên nói lớn hơn.
"Hàn Tô, cậu là đang cố ý trêu đùa tớ đúng không? Hay là cậu thật sự quên mất điều gì rồi sao?" Tô Bạch buồn cười nhìn cô ấy.