Chương 276: Tiểu thuyết

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:39:02

"Đừng, đừng hôn, tay tớ bẩn lắm." Khương Hàn Tô đỏ mặt nói. "Là vì tớ sợ cậu lo lắng về vết chai trên tay cậu, khiến cậu nghĩ rằng tớ không cần cậu nữa? Ngày hôm qua, sở dĩ tớ nói như vậy, chỉ là muốn cậu bớt mệt nhọc một ít. Không ôm không biết, bây giờ ôm cậu rồi, thật sự so với trước kia nhẹ đi quá nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng căn bệnh hạ đường huyết còn có thể tái phát." Tô Bạch nói. Những ngày qua có Tô Bạch chăm sóc, hai người thường thường ăn cơm cùng nhau. Học kỳ này, căn bệnh hạ đường huyết của cô không còn tái phát nữa. Nhưng bây giờ, cô ấy đã gầy đi giống năm học lớp 9 nên hắn không biết bệnh hạ đường huyết có thể tái phát một lần nữa hay không. Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Tớ biết." "Biết là tốt rồi." Tô Bạch nằm trên ghế sô pha và nghiêng người ôm cô vào trong lòng. Nhìn lông mi nhẹ chớp của người con gái trước mắt, Tô Bạch cúi đầu hôn một cái trên mặt cô. Khuôn mặt của người con gái ấy càng đỏ hơn, cô ngượng ngùng nói: "Này, vẫn còn ở trong phòng khách, đừng, đừng để người khác nhìn thấy." "Bà nội tớ đi nhà thờ rồi, khi cậu tới đây, có lẽ cậu nhìn thấy thôn sau rồi. Ngoại trừ nhà tớ ra thì những người còn lại đều đi nơi khác làm công. Cho nên bây giờ, cả khu này, không, toàn bộ Hậu Tô cũng chỉ có hai người chúng ta thôi." Tô Bạch cười nói. "Tớ, tớ phải đi về rồi." Nhìn thấy ánh mắt Tô Bạch, cô liền cảm giác được kế tiếp sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Tô Bạch buông cô ấy ra, cười nói: "Ừm, vậy cậu về đi." Khương Hàn Tô đứng dậy đi mấy bước, vừa tới trước cửa, lại quay trở về lần nữa. Tô Bạch buồn cười hỏi: "Sao cậu không đi?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, mím môi nói: "Đi không được!" Tô Bạch cũng không nhịn được nữa rồi, trực tiếp đứng dậy ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó nâng khuôn mặt của cô lên hôn. Lần này Khương Hàn Tô không có phản kháng, trái lại nhón chân lên, để Tô Bạch hôn dễ hơn. Thật ra, khi cô đến đây, cô từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế Nói đi nói lại, cũng chỉ là vì cô thấy ngượng ngùng mà thôi, không phải đi thật. Rất nhiều ngày không gặp, cô sao có thể không nhớ Tô Bạch được cơ chứ? Bởi vì rụt rè, tuy cô không chủ động, nhưng Tô Bạch chủ động, cô tuyệt đối không trốn tránh. Tô Bạch biết rõ điểm này, ngoại trừ chuyện cuối cùng không thể làm ra, hắn sẽ không chút lưu tình với cô gái nhỏ này. Ai bảo cô ấy để cho mình nhớ thương da diết nhiều năm đến thế? Lần này, Tô Bạch không chỉ hôn, tay cũng từ trên khuôn mặt của cô ấy trượt xuống dưới. "A!" Khương Hàn Tô kêu lên một tiếng mềm mại, trực tiếp đẩy Tô Bạch ra, sau đó lui về sau vài bước. "Cậu, cậu, sao cậu có thể làm như vậy?" Cả người Khương Hàn Tô đỏ bừng lên. "Tớ làm sao?" Tô Bạch hỏi. "Cậu." Khương Hàn Tô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói ra một tiếng: "Lưu manh." Tô Bạch không nói chuyện, cũng chỉ cười nhìn cô ấy. Hắn yêu cô ấy một thời gian dài rồi, ngày hôm nay bản thân cuối cùng cũng coi như là tiến thêm một bước. Chẳng lẽ một mỹ nhân thuần khiết như Khương Hàn Tô lại có chỗ đó nhỏ như vậy? Dù sao Tô Bạch không có nhìn thấy cái gì quá lớn lộ ra. "Nhìn cái gì vậy?" Khương Hàn Tô hiếm thấy xấu hổ nói. "Còn có thể nhìn cái gì, nhìn dáng vẻ xấu hổ của tiểu Hàn Tô nhà ta!" Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, lao tới Tô Bạch. Kết quả là bị Tô Bạch nhanh hơn cô một bước và ôm cô vào trong lòng trước. Tô Bạch cười nói: Tiểu Hàn Tô, cậu sao thế, còn tức giận à? Vậy cậu muốn đạp lên chân tớ hay muốn cắn tớ một cái đây?" Tô Bạch vừa dứt lời, Khương Hàn Tô liền giơ bàn chân nhỏ của mình lên đạp một cái lên trên chân Tô Bạch. Chỉ là sức mạnh này, haizz, gãi ngứa thôi! Nếu không phải vừa rồi hắn động tay động chân, trêu cho cô ấy xấu hổ, Tô Bạch đúng là muốn cởi giày của cô và gãi gãi lòng bàn chân của cô. Đối với một người nghiện chân như Tô Bạch, đôi chân ngọc của Khương Hàn Tô mới là thứ khiến hắn thích nhất! Chỉ là bây giờ không tìm được lý do để đi sờ nó. Ôm cô ấy và tùy ý để cô ấy giãy giụa một lúc trong lòng mình, Tô Bạch như đang ôm một con mèo vậy, rất dễ chịu, không, so với ôm mèo còn dễ chịu hơn nhiều. Trên đời này, có lẽ không có gì thoải mái hơn việc ôm Khương Hàn Tô vào trong lòng. "Tiếc nuối, quá tiếc nuối!" Tô Bạch nói. "Tiếc nuối cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Của cậu còn quá nhỏ, sờ không có cảm giác gì, tớ thật sự thích cái gì, chắc hẳn cậu biết rồi, khi nào cậu mới cho tớ sờ vào nó đây?" Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô lần này không chịu nỗi sự đùa giỡn của hắn nữa rồi, cô đưa tay ra và tán nhẫn nhéo một cái bên hông của hắn, sau đó khuôn mặt đỏ chót nói: "Lưu manh!" Khương Hàn Tô biết nắm chỗ đó rất đau, cho nên bình thường cô sẽ không nắm, chỉ là ngày hôm nay, Tô Bạch thực sự là quá phận quá đáng lắm. Cái kia, chỗ đó là chỗ của người ta, sao có thể để cho cậu sờ được! Thực sự là quá xấu xa, cô phát hiện Tô Bạch đúng là bị nhập ma rồi, mãi đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ, vì sao lại có người yêu thích nó cơ chứ? Không chán ghét sao? Nơi đó bẩn như vậy mà. Lần này, Tô Bạch cuối cùng tự nếm hậu quả xấu do mình gây ra rồi, Khương Hàn Tô lần này ra tay rất mạnh, Tô Bạch đau đến hít vào một hơi. Hắn nói: "Cậu đúng là tàn nhẫn mà!" "Hừ, đáng đời, ai bảo cậu lưu manh làm chi." Khương Hàn Tô hừ lạnh nói. "Nếu cậu làm tiếp những chuỵện quá đáng kia cùng với nói những lời quá đáng ấy, tớ thật sự sẽ đi, dù cho tớ bây giờ không muốn đi." Khương Hàn Tô thẳng thắn nói. Tô Bạch gật gật đầu, cười nói: "Được, nhưng có vài thứ không thay đổi được, tớ vừa mới nói. . ." "Cậu còn nói?" Khương Hàn Tô vừa giận vừa xấu hổ nói. "Được được được, không nói không nói nữa." Tô Bạch nói. Tô Bạch cầm hai ly trà sữa bên cạnh, sau khi pha xong thì hắn đưa cho Khương Hàn Tô một ly. Hắn nói: "Để tớ dẫn cậu lên lầu nhìn một chút đi, hiện tại tớ ở trên lầu." Khương Hàn Tô lui về phía sau vài bước, không dám đi. "Được rồi, tớ không làm mấy chuyện quá đáng với cậu đâu." Tô Bạch không vui nói, trực tiếp nắm lấy tay cô ấy. Sau khi dẫn cô ấy lên lầu, Tô Bạch nói: "Những thứ đồ này đều được trang trí sau khi họ về ăn tết năm ngoái." Sô pha, tivi trong phòng khách lầu hai đều là đồ mới mua. Tô Bạch nhắc đến họ, tự nhiên là cha mẹ. Kỳ nghỉ năm nay vừa bắt đầu, cha mẹ của Tô Bạch lại gọi điện thoại cho hắn nói hắn đi Thâm Thành nghỉ hè, nhưng bị Tô Bạch từ chối. Căn phòng của Tô Bạch nhìn qua rất đơn giản, ngoại trừ một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn, chỉ có nhiêu đó mà thôi Chỉ là trên bàn Tô Bạch, không có bao nhiêu sách, nhưng có rất nhiều tiểu thuyết. "Đây đều là những tiểu thuyết tớ đọc năm lớp 7, lớp 8. Khi đó, điện thoại di động bị quản lý nghiêm ngặt, tớ chỉ có thể đọc những bộ tiểu thuyết này thôi." Tô Bạch cười nói. Sau năm lớp 9, việc quản lý điện thoại di động của họ tương đối thoải mái hơn. Chẳng hạn như Tô Bạch và những người khác là những người bị giáo viên xác định từ bỏ, chơi hay không chơi điện thoại di động, giáo viên gần như không quan tâm nữa. "Lúc đó, những quyển sách này của cậu nên tịch thu hết đi." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Biết không? Lúc đó, tớ còn từng suy nghĩ qua sẽ có người đến thu những bộ tiểu thuyết này. Có một khoảng thời gian, chỉ cần cậu đi ngang qua tớ, tớ đều lấy những quyển tiểu thuyết này ra, là cũng chỉ muốn có thể cùng cậu nói chuyện một chút. Tớ đã nghĩ, chỉ cần cậu có thể cùng tớ nói đôi ba câu, những tiểu thuyết này bị cậu thu thì cứ thu thôi. Đáng tiếc là, lúc đó cậu đi ngang qua bên cạnh tớ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn."