Chương 294: Tớ đánh cược xem cậu có thích tớ hay không

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:48:52

Hôn vài phút, hô hấp của Tô Bạch càng thêm nặng nề, đôi tay bắt đầu không vừa lòng chỉ dừng lại ở trên lưng cô ấy. Tay Tô Bạch luồn vào trong từng lớp từng lớp quần áo và chạm vào da thịt trắng nõn của cô. Da thịt thiếu nữ rất non mềm, sờ lên mịn màng không gì sánh được, để Tô Bạch có chút lưu luyến không muốn quay về. Khương Hàn Tô cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Tô Bạch, thân thể cô rung lên, trực tiếp đẩy Tô Bạch ra. "Cậu, cậu đừng có sờ lung tung!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót nói. Tô Bạch thở một hơi, sau đó áy náy nói: "Xin lỗi, tớ nhịn không được." Tình mê ý loạn, sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng như người bình thường được đây. Không ngờ, bàn tay không nhịn được luồn vào bên trong. Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Nếu cậu còn sờ lung tung, sau này, sau này tớ sẽ không cho cậu hôn nữa." "Không được, tớ không phải Thánh nhân, dưới tình huống ấy, tớ không nhịn được là bình thường mà." Tô Bạch một lần nữa ôm cô ấy và cười nói. "Đừng, đừng ôm tớ, thả tớ ra." Khương Hàn Tô lúc này nhỏ giọng nói. Tô Bạch ngẩn người, sau đó vẻ mặt có chút kỳ lạ nói: "Đừng trách tớ, đây là phản ứng bình thường." Khương Hàn Tô nghe vậy, xấu hổ đánh hắn một cái. Tô Bạch ôm cô sang một bên, sau đó cầm lấy khăn mặt bên cạnh và lau khô nước trên đôi chân xinh đẹp của cô. Bởi vì lúc này dục vọng vẫn còn, lúc lau chân cho cô, lại không nhịn được nắm chặt đôi chân tinh tế trắng mịn của cô, bóp bóp vài cái. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, ép bản thân không được nhìn, mới có thể đặt bàn chân nhỏ của cô xuống. Tô Bạch mới vừa thả đôi chân xinh đẹp vừa lau khô của cô xuống, Khương Hàn Tô liền lập tức thu bàn chân nhỏ về, sau đó cầm chăn qua, đắp lên trên người mình. Tiếp đến, rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong, khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn Tô Bạch nữa. Tô Bạch mở mắt ra nhìn thấy cảnh này, tức giận vỗ vỗ cái chăn đang che cô, nói: "Cậu mặc nhiều quần áo ngủ không thấy khó chịu à? Trong tủ quần áo có bộ đồ ngủ bông tớ mua cho cậu, cậu có thể mặc nó." "Chờ cậu đi thì tớ thay đồ." Khương Hàn Tô co rút trong chăn nhỏ giọng nói. Khương Hàn Tô nói câu này, không thể nghi ngờ là hạ lệnh trục khách. "Cái này, chẳng lẽ chính là cái gọi là qua cầu rút ván sao? Mới vừa rửa chân cho cậu xong, liền muốn đuổi tớ ra ngoài rồi." Tô Bạch nói. "Tớ không có qua cầu rút ván, vừa nãy, vừa nãy cậu đã hôn tớ." Khương Hàn Tô trong chăn chu miệng nhỏ nói. Khương Hàn Tô có chút oan ức, vừa nãy không chỉ bị hôn, chân còn bị hắn sờ mó. Không chỉ là chân, lúc bị hắn hôn, tay của hắn còn luồn vào bên trong áo của mình. May là mình phát hiện sớm, nếu không thì, nếu không thì còn không biết tay của hắn sẽ đưa về phía nào nữa. Vừa nghĩ tới tay của hắn đưa đến vị trí đó, khuôn mặt nhỏ của Khương Hàn Tô ở trong chăn càng thêm đỏ hơn. "Được thôi, vậy cậu ngủ ngon." Sau khi Tô Bạch lau chân xong, hắn bưng chậu đi ra ngoài. Hiện tại hắn cũng cần yên tĩnh một chút, dục vọng của hắn vẫn còn chưa tiêu tan. Làm một người đàn ông bình thường, Tô Bạch có thể nhịn đến hiện tại đã đủ lắm rồi. Đừng nói cấp 3, trong thời đại này, có vài cặp tình nhân nhỏ yêu đương, đã không nhịn được nếm thử trái cấm khi còn học cấp 2 không biết bao nhiêu lần. Nhưng Tô Bạch cảm thấy nếu cứ kéo dài như thế, đến một ngày nào đó hắn có lẽ sẽ không nhịn được. May là, có một số việc, không nhất thiết phải làm đến chuyện ấy. Xem ra, có một số việc phải nhờ tiểu Hàn Tô giúp đỡ rồi, nếu mãi kéo dài như thế, mình nhất định sẽ bị bệnh mất. Chỉ là, với tính tình của Khương Hàn Tô, sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy! Nhưng có cái gọi là được voi đòi tiên, bản thân mình có thể làm giống như lúc theo đuổi cô ấy, phải có chiến lược. Hắn không tin, với cái năng lục mài đỉnh cao của mình, không thể không khiến cho cô bé này đồng ý với mình. Tô Bạch mỉm cười và đi vào trong sân đổ hết chậu nước rửa chân. Bên ngoài trời rất lạnh, Tô Bạch đem nước rửa chân đổ đi xong, liền chạy về phòng của mình. Hắn dùng điện thoại di động chiếu sáng, đem cây nến trong phòng khách tắt đi. Đi vào phòng của mình, Tô Bạch cởi lớp quần áo dày đặc trên mình ra và thay một bộ đồ ngủ, hất chăn lên và chui vào trong nằm. Nhưng vừa nằm trong chăn, Tô Bạch liền hít một hơi dài. Không có hơi ấm, bất cứ ai đã ngủ ở phương bắc đều biết cởi quần áo nằm vào trong chăn sẽ lạnh đến mức nào. Người xưa có một từ gọi là sưởi chăn, chính là một số gia đình giàu có sẽ để cho nha hoàn nằm vào trong chăn trước, chờ chăn ủ ấm lên, mới để cho chủ nhân đi vào ngủ. Bởi vì trước đây vẫn luôn có điều hòa, Tô Bạch đã từ lâu chưa từng cảm nhận qua cái lạnh giá này. Nằm trong chăn lạnh, hơn nữa bộ quần áo mới đổi cũng lạnh, Tô Bạch chỉ cảm giác mình như rơi vào trong hầm băng. Tô Bạch nhịn không được nữa, đứng dậy cầm điện thoại di động tới mở cửa phòng Khương Hàn Tô. Khương Hàn Tô nằm ở trên giường được một lúc rồi nên giường của cô ấy có đủ hơi ấm. Nghe được tiếng đẩy cửa, Khương Hàn Tô đứng dậy cầm điện thoại di động chiếu tới. "Vì sao cậu đến đây?" Khương Hàn Tô hỏi. "Trong chăn quá lạnh, tớ có thể tá túc một đêm với cậu được không?" Tô Bạch mặt không đỏ tim không đập nói. "Không, không được." Khương Hàn Tô lắc đầu từ chối nói. "Nó quá lạnh, bị cúp điện và không có điều hòa, trong chăn lạnh giống như hầm băng vậy, tớ tiếp tục nằm ở đó sẽ bị cảm lạnh mất." Tô Bạch nói. "Cậu bị cảm hay không là do cậu, nhưng tớ sẽ không để cậu đi vào ngủ. Cậu từng nói, trước tuổi thành niên, cậu sẽ không làm chuyện ấy với tớ." Khương Hàn Tô che chăn, lộ đầu nhỏ ra nói. "Nhưng, nhưng nếu cậu xông vào ngủ, tớ sẽ chạy." Khương Hàn Tô nói rằng. "Cậu nghĩ đi đâu thế, tớ chẳng qua là thấy giường của cậu được ủ ấm, còn của tớ thì lạnh nên muốn cùng cậu ngủ một giấc. Yên tâm, tớ sẽ không làm gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ là ôm cậu thôi." Tô Bạch nói. "Không được." Khương Hàn Tô tiếp tục lắc đầu nói. "Không ôm, tớ nằm một bên khác, bảo đảm không động vào cậu được chưa?" Tô Bạch hỏi. "Không được, bất luận cậu nói thế nào, tớ cũng sẽ không đồng ý." Khương Hàn Tô nói. "Cậu nói?" Tô Bạch hỏi. "Hừm, tớ nói." Khương Hàn Tô nói. "Được lắm, tiểu Hàn Tô, vậy tớ đánh cược xem cậu có thích tớ hay không." Tô Bạch tiếp tục nói: "Ngày hôm nay tớ đứng ở đây không đi, nếu như cậu không đồng ý, vậy để tớ bị lạnh cóng đi." Thật ra trong chăn tuy lạnh, nhưng không đến trình độ như thế, Tô Bạch cố chấp như vậy, chính là muốn suy nghĩ đến hạnh phúc tương lai của mình. Được voi đòi tiên cũng cần trả cái giá lớn, nếu mình bị đông cứng thời gian lâu ở đây, vậy thì không bằng đông thêm một lúc, lần này, nhất định phải ôm cô ấy ngủ. Đây chính là chuyện Tô Bạch vẫn luôn nghĩ đến, trời lạnh như thế này, nếu như có thể nằm trong chăn ôm Khương Hàn Tô và cùng nhau sưởi ấm cho nhau. Đó mới là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này. Lạnh, quá lạnh. Tuy áo ngủ là áo bông, nhưng làm sao có thể ngăn cản được nhiệt độ dưới 0 độ C vào ban đêm được. Gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, khiến Tô Bạch run lẩy bẩy. Nếu như lúc này Tô Bạch xốc ống quần và tay áo lên, có thể nhìn thấy cánh tay và trên đùi của hắn nổi da gà chi chít.