"Dậy rồi à?" Bà nội từ phòng bếp đi ra.
"Dạ." Tô Bạch gật gật đầu.
"Hàn Tô đâu?" Bà nội hỏi.
"Cậu ấy chưa dậy." Tô Bạch nói.
"Các con mới vừa thi xong nên cần thả lỏng bản thân một chút, ngủ thêm cũng không sao cả." Bà nội nói: "Cơm nước bà đã nấu xong hết rồi, bà ăn luôn rồi, bây giờ bà phải đi đến nhà thờ."
"À, khi nào con rãnh, nhớ mang Hàn Tô đến nhà chúng ta chơi nhiều một chút, bà rất thích cô bé này. Còn nữa, con đừng bắt nạt con bé nghe chưa?" Bà nội nói.
"Con biết rồi bà nội." Tô Bạch cười nói.
Bà nội nói xong, đi ra sân.
Tô Bạch vận động cơ thể một chút, súc miệng xong thì quay trở lại lầu hai.
Mà lúc hắn vừa đẩy cửa phòng ở lầu hai ra, Khương Hàn Tô vừa lúc đang thay quần áo.
Nhìn tấm lưng xinh đẹp trắng như tuyết của cô ấy, Tô Bạch nuốt một ngụm nước bọt.
"Anh, sao anh lại đi vào?" Nghe được tiếng mở cửa, Khương Hàn Tô sững sờ, sau đó là xấu hổ chui vào trong chăn.
"Anh không biết em đang thay quần áo." Tô Bạch nói.
"Bây giờ anh biết rồi đó, sao còn chưa chịu ra ngoài?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừ." Tô Bạch cười nói: "Da mặt em mỏng như thế, còn nói sau này khi lên đại học sẽ trao thân cho anh. Anh sợ, anh phải ở góa cả đời rồi."
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ tươi như máu, mím mím môi và không nói gì.
Thấy Tô Bạch đi ra ngoài, cô mới cầm quần áo đi thay đồ tiếp.
May là vừa nãy cô quay lưng về phía cửa để thay đồ, nếu đứng đối diện cửa, chắc xấu hổ chết mất thôi.
Sau khi thay quần áo xong, Khương Hàn Tô sờ sờ lên khuôn mặt đang nóng hổi của mình, chu miệng nói: "Da mặt người ta mỏng như thế? Người ta phải ngại ngùng thôi?"
Thời điểm cô còn học lớp 11, có một bạn cùng phòng ký túc xá của cô đã từng làm chuyện ấy với bạn trai, hơn nữa còn chủ động kể cho họ nghe chuyện đó trong ký túc.
Tô Bạch là người cô nhất định phải lấy trong kiếp này, có đôi khi cô cũng muốn cùng hắn làm vài chuyện thân mật, nhưng bởi vì quá ngại ngùng nên vẫn chưa thể làm được.
Có thời điểm không nhịn được cô mới chủ động hôn hắn một cái.
Khương Hàn Tô đẩy cửa ra và đi xuống lầu hai thì nhìn thấy Tô Bạch đang đứng ở trong sân.
Tô Bạch đi tới trước và giang rộng vòng tay, cô liền chủ động đi tới ôm lấy hắn.
Hai tay ôm lấy eo Tô Bạch, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tô Bạch cúi đầu, hôn lên môi cô.
"Thối thối, mau đi đánh răng đi." Tô Bạch nói.
"Em không có bàn chải đánh răng." Khương Hàn Tô nói.
"Dùng của anh đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Anh ôm em đi." Cô bỗng nhiên nói.
Tô Bạch ôm cô lên, nói: "Em không sợ anh chiều en thành hư à?"
"Không sợ." Khương Hàn Tô ôm cổ của hắn, nói: "Anh từng nói, sẽ đối tốt với em cả đời."
Tô Bạch ôm cô đến nơi súc miệng, sau đó lấy kem đánh đăng và múc một ca nước cho cô.
Khương Hàn Tô cầm lấy bàn chải đánh răng, đánh răng nửa chừng thì quay sang nhìn Tô Bạch nói: "Anh sẽ không ở góa."
Tô Bạch: ". . ."
"Em lo đánh răng đi." Tô Bạch không vui nói.
Tô Bạch hết biết nói gì, em thật sự cho rằng vì da mặt em mỏng nên không muốn em à!
Chỉ là vì trước đây cơ thể của em không tốt, sợ cơ thể của em xảy ra chuyện thôi.
Nếu muốn, em cho rằng em có thể ngăn cản được sao?
Nếu thật sự muốn chiếm cơ thể của cô ấy từ sớm, vào năm ngoái sau khi cô ấy đủ mười tám tuổi, Tô Bạch chỉ cần hơi hơi chủ động, cô ấy nhiều lắm hơi hơi phản kháng và đồng ý thôi.
Nhiều ngày như vậy, sở dĩ cả hai người vẫn không thể tiến đến bước cuối cùng, cũng là vì Tô Bạch sợ cơ thể của cô ấy xảy ra chuyện nên mới không chủ động.
Có rất nhiều cách để giải tỏa ham muốn, Tô Bạch ở cùng với cô không phải vì chuyện ấy, bởi vì tay hoặc chân đều có thể giúp giải tỏa ham muốn được.
Nhưng sau hai năm điều trị, hiện tại thân thể của Khương Hàn Tô đã gần giống một người con gái bình thường rồi, sẽ không còn tái phát bệnh hạ đường huyết mỗi khi chạy bộ hoặc làm việc gì đó.
Đương nhiên, vẫn còn bị thiếu máu và thời điểm bị thiếu máu vẫn sẽ xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt.
Chỉ là mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Với sức khỏe hiện tại của Khương Hàn Tô, mặc dù làm chuyện ấy cũng không sao cả.
Tô Bạch cảm thấy nên tìm một cơ hội và đem cô gái này bắt lại mới được.
Nói không chờ mong, quá giả dối.
Đây chính là tiểu Hàn Tô nha, là người con gái hắn thích nhất trên đời nha.
Cùng cô ấy làm chuyện ấy, mới là chuyện hạnh phúc nhất và vui vẻ nhất trong cuộc đời này.
Kiếp trước nửa đêm mộng về, bao nhiêu gió xuân đều có liên quan đến cô ấy.
"Ừ." Khương Hàn Tô tiếp tục đánh răng.
"Bà nội đâu? Còn chưa dậy à?" Sau khi đánh răng xong, Khương Hàn Tô hỏi.
"Đã dậy từ sớm và nấu ăn xong cả rồi, bà nội đang đi tới nhà thờ." Tô Bạch nói.
"A? Anh phải gọi em dậy mới đúng chứ!" Khương Hàn Tô nói.
"Gọi em dậy làm gì? Lâu lắm em mới có một giấc ngủ ngon." Tô Bạch nói.
"Lần đầu tiên em đến nhà anh, em ngủ dậy trễ như thế, không tốt lắm đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Yên tâm đi, bà nội rất thích em." Tô Bạch đi lên nhéo đôi má mọng nước của cô, nói: "Mau ăn cơm thôi."
Hai người đi vào nhà bếp, Tô Bạch mở nồi, phát hiện ngoại trừ bốn quả trứng vịt luộc, bà nội còn làm thêm hai món xào.
Xem ra, Khương Hàn Tô rất có phúc nha. Trước đây, bữa sáng gần như đều là vài quả trứng luộc và xào tương đậu.
Tô Bạch bưng đồ ăn ra và bới thêm hai chén cơm.
Sau khi Tô Bạch ngồi xuống, Khương Hàn Tô lột trứng vịt cho hắn ăn.
Tô Bạch nhận lấy, rồi ăn bánh màn thầu kèm với trứng vịt muối.
"Anh đang suy nghĩ lát nữa nên đưa em trở về như thế nào?" Tô Bạch nói: "Những quyển sách, vở của em tạm thời để ở đây trước đi, chờ làm xong việc anh sẽ lái xe mang tới cho em."
"Anh lái xe đưa em đến trước cổng thôn là được rồi, em tự về được." Khương Hàn Tô cắn một miếng bánh màn thầu nói.
"Em cho rằng anh sẽ để một mình em đạp giày đi trên bùn về nhà à? Anh tự hỏi có khi nào em bị chìm chân xuống bùn và nhấc chân lên không nổi hay không đây." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái nói: "Anh đừng khinh thường em, em mạnh lắm đó."
"Hai ta đánh một trận đi, nhìn xem ai lợi hại hơn ai?" Tô Bạch hỏi.
"Ừm, anh đánh đi." Khương Hàn Tô chớp chớp đôi mắt đẹp, đưa khuôn mặt xinh đẹp lại gần hắn.
Tô Bạch làm sao có khả năng đánh cô được, hắn liền đưa miệng tới hôn lên mặt cô.
"Anh đánh rồi đó." Tô Bạch nói.
"À." Khương Hàn Tô "À" lên một tiếng, nói: "Cũng không đau nha, sức của anh không mạnh lắm."
Tô Bạch: ". . ."
Nếu anh đánh em, em nằm trên mặt đất ngay lập tức luôn rồi.
Chỉ có điều, Tô Bạch sao có thể đánh Khương Hàn Tô được.
"Ô tô hay xe gắn máy đều không thể vào thôn được. Hơn nữa, anh cùng em đi vào thì không biết để xe ở chỗ nào. Có lẽ hai chúng ta nên ngồi xe buýt đến Khương Tập trước, sau đó hai chúng ta cùng đi, không phải trước đây em thường đi bộ mỗi ngày sao? Ngày hôm nay, anh cùng em đi bộ, anh muốn nhìn phong cảnh năm đó em đi vô số lần sẽ như thế nào." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô rất muốn nói, những phong cảnh em nhìn thấy khi đi bộ, mỗi lần anh lái xe tới không phải là chưa từng thấy qua.
"Phải mất hơn một tiếng đấy." Khương Hàn Tô nói.
"Ở Bạc Thành, hai chúng ta đi dạo phố cũng đều hơn một tiếng mà." Tô Bạch nói.
"Được rồi, cứ làm như vậy đi, nhưng phải cầm dù theo, lỡ đi nửa chừng mà trời mưa thì vẫn có cái mà che." Tô Bạch nói.
"Ngày hôm nay có mưa sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Trên dự báo thời tiết nói ngày hôm nay có mưa, nhưng bây giờ chưa mưa." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô nói.
"Đừng ồ, em không phải sói." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Ồ nữa là anh đánh em." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lại đưa khuôn mặt trắng mịn của cô tới.
Tô Bạch tức giận nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Em lại muốn anh hôn em đúng không? Không hôn, ăn cơm ngon hơn."
Không phải Tô Bạch không muốn hôn, mới vừa rồi ăn bánh màn thầu kèm với tương đậu, bên ngoài miệng toàn là dầu, không nên hôn.
"Ồ." Khương Hàn Tô cúi đầu uống nước cơm.
Ở nơi Tô Bạch không nhìn thấy, khóe môi của cô khẽ nhếch, nở nụ cười tươi như hoa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Bạch nắm tay của cô đi về hướng cửa thôn.
"Mộng Thành, cô gái này là ai vậy?" Bên đường, có ông lão cùng thế hệ với Tô Bạch hỏi.
"Anh Khải, đây là bạn gái của em." Tô Bạch nói.
"Thật là xinh đẹp." Ông lão tán dương.
"Đẹp cái gì mà đẹp, cực kỳ xấu." Tô Bạch nói.
Đi tới cửa thôn, Khương Hàn Tô nói: "Không xấu."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Đương nhiên không xấu rồi, nhưng em là bạn gái của Tô Bạch. Trên đời này làm gì có ai có thể so sánh được với em. Người ta nói em xinh đẹp, anh cũng không thể không biết xấu hổ nói một câu đúng được."
"Anh có thể nói như vậy." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Tiểu Hàn Tô, đừng thách thức lằn ranh của anh, còn cố ý chọc giận anh, anh sẽ đánh em thật đấy." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô đưa mặt tới, nói: "Đánh đi."
Tô Bạch cầm lấy tay của cô, bộp một tiếng, vỗ nhẹ một phát xuống.
"Đau không? Biết sai rồi chứ? Biết sai là tốt rồi, lần sau không được làm như thế nữa!" Tô Bạch nói xong, không buông tay cô ra mà nắm thật chặt ở trong tay.
Khương Hàn Tô nở nụ cười nhẹ nhàng, trong sáng như hoa sen.