Ầm!
Tô Bạch và Khương Hàn Tô dựa trên trên lan can cảm nhận từng cơn gió mùa hè, vừa nói xong, đột nhiện bên cạnh truyền đến âm thanh rất lớn.
Tô Bạch nhìn sang, phát hiện Hứa Lâm và Mộ Vĩ Sơn đang chơi trò đập giấy trên hành lang.
Cái gọi là đập giấy, là trò chơi ở trường mà bọn họ thường chơi khi còn nhỏ. Chính là dùng giấy gấp thành hình vuông rồi đặt xuống đất để người khác dùng giấy đập lên, ai lật được giấy của đối phương thì người đó thắng.
Người thắng có thể lấy giấy gấp của người kia.
Giấy gấp càng dày càng khó đập, đập giấy nhỏ của người khác cũng dễ lật ngược lên hơn.
Khó đập không có nghĩa là không đập lật ngược lên được, một ít cao thủ lợi hại có thể dễ dàng dùng giấy gấp nhỏ đập lật giấy gấp dày.
Khi Tô Bạch còn bé không phải là cao thủ gì, cho nên hắn rất hâm mộ những đứa trẻ có giấy gấp dày.
Khi còn là đứa trẻ trong trường, ngoài trò đập giấy ra còn có một trò chơi khác là bắn bi.
Thời đó có một câu nói rằng mùa xuân hạ chơi đập giấy, mùa thu đông chơi bắn bi.
Tô Bạch là chuyên gia trong trò này, hắn có thể bắn vào bi mẹ của người khác ở khoảng cách xa, bởi vậy vào mùa đông hàng năm đều có thể kiếm một chậu bi về nhà.
Mộ Vĩ Sơn là giấy gấp lớn, cậu ta đã dùng toàn bộ giấy sách lịch sử gấp lại, sau đó lại dùng một cuộn băng dán dán chặt vào nhau. Bởi vậy âm thanh đập lên vô cùng lớn, cậu ta vừa đập xuống, đừng nói Khương Hàn Tô sợ hết hồn, ngay cả Tô Bạch cũng giật cả mình.
Hành lang rất dài, tiếng vang do giấy gấp đập xuống lớn như thế, giống như là đang chơi trò ngư lôi hồi nhỏ vậy.
Tô Bạch nhíu nhíu mày, rất muốn đi qua đập hai thằng này một trận.
Dọa hắn sợ thì thôi đi, còn dọa cả tiểu Hàn Tô nhà ta đến mất hồn mất vía.
Tô Bạch còn chưa lên tiếng, Đoàn Đông Phương ở trong căn phòng cách đó không xa cầm thước sắt đi ra khỏi văn phòng.
"Mộ Vĩ Sơn, Hứa Lâm, hai em qua đây cho tôi." Đoàn Đông Phương tức giận nói.
Thi cấp 3 xong, các em xé sách thì cũng được đi, chúng tôi xem như không nhìn thấy, mở một con mắt nhắm một con mắt là được.
Giờ còn chơi đập giấy trên hành lang, âm thanh đập vang vọng, thực sự nghĩ giáo viên chúng tôi không tồn tại à?
Kỳ thi cấp 3 kết thúc, bọn họ đã tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn còn dư uy từ chủ nhiệm lớp, hai người vẫn cúi đầu đi vào văn phòng.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra, văn phòng giáo viên ở khu trường mới không chỉ có một cái, lầu học hai bên đều có.
Trước đây, bởi vì phòng học của bọn họ nằm ở phía đông, cách văn phòng đầu tiên nằm ở phía tây rất xa.
Thế nhưng bây giờ, phòng bên cạnh lớp học của bọn họ chính là văn phòng của chủ nhiệm lớp!
Hai người đi vào văn phòng không lâu, liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Khá lắm, đều tốt nghiệp rồi, còn bị chủ nhiệm lớp lấy thước đánh một trận, quá thảm.
"Không sao chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Không sao." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó lè cái lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu ra, hơi ngượng ngùng nói: "Quá, quá lớn."
Tô Bạch ngây người nhìn dáng vẻ lè lưỡi đáng yêu của cô ấy, sau đó nói: "Này, Hàn Tô."
"Hả?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Thi cấp 3 kết thúc rồi." Tô Bạch cười, sau đó nói: "Cho nên chúng ta không phải là bạn học nữa."
Khương Hàn Tô trợn tròn mắt, sau đó cô giống như một con nai con sợ hãi, trực tiếp chạy về phòng học.
Tô Bạch cười lắc lắc đầu, bên cạnh nhiều người như vậy, hắn có thể làm gì được cô ấy đây?
Ngày mai sẽ phải về nhà nghỉ hè, đối với rất nhiều học sinh trong lớp, lần này rất khác, có lẽ rất lâu mới gặp lại nhau được, thậm chí là không bao giờ gặp lại nhau.
Như Tô Bạch kiếp trước, sau khi hắn rời đi, gần mười năm mới liên lạc lại với những người bạn học cùng cấp 2, hơn nữa lần tụ hội bạn học cấp 2 kia không có bao nhiêu người đến.
Vì thế, một vài người bạn tốt với nhau trong lớp hẹn nhau ngày mai ăn một bữa cơm chung rồi nói lời chào tạm biệt, sau đó là về nhà.
Tô Bạch thì được rất nhiều người mời, nữ có nam có.
Còn Khương Hàn Tô, bạn học nam không dám mời bởi vì sợ cô ấy từ chối. Mà bạn học nữ không muốn mời bởi vì tính cách khó hòa hợp và quá mức ưu tú của cô ấy.
Không ai đồng ý cùng người ưu tú hơn mình ăn cơm, đặc biệt là con gái.
Bởi vậy, không một ai trong lớp mời cô ấy tới tụ hội.
Kết thúc buổi tự học vào sáng thứ hai là chính thức bước vào kỳ nghỉ rồi.
Thời gian nghỉ hè lần này của bọn họ là hai tháng rưỡi, có thể nói là khoảng thời gian nghỉ hè dài nhất mà họ từng có.
Tối ngày hôm qua, Tô Bạch đồng ý đến bữa tiệc của đám người Hứa Lâm và Mộ Vĩ Sơn.
Một vài người bạn học ở hai hàng ghế sau cùng có quan hệ rất tốt với Tô Bạch trong mấy năm qua. Lần này, Tô Bạch muốn cùng Khương Hàn Tô lên thành phố học cấp 3, lần sau gặp lại thật sự rất lâu nên lần tụ hội này không thể không đi được.
Nhưng Tô Bạch không có quên tiểu Hàn Tô đáng thương, khi đi ăn liên hoan cùng bọn họ, hắn cũng kéo theo Khương Hàn Tô đi cùng.
"Đừng, đừng kéo cặp của tớ, tớ phải về nhà." Khương Hàn Tô mới vừa mang cặp sách nhỏ trên lưng, liền bị Tô Bạch kéo đi.
"Cậu làm sao về được? Sách nhiều như vậy, còn có chăn mền trong ký túc xá cũng phải mang về, một mình cậu cầm hết được sao?" Tô Bạch hỏi.
Sách của người khác hoặc là bị xé, hoặc là bỏ lại trường học vì không có ý định mang về.
Thế nhưng Khương Hàn Tô thì xếp gọn gàng mấy chục quyển sách, một cái cặp nhỏ không thể bỏ hết được, đã vậy còn ôm một túi lớn nữa.
Chưa nói đến chăn mền, chậu rửa mặt và những thứ khác, chỉ cần mấy chục quyển sách này thôi đã đủ khiến cô ấy mệt chết rồi.
Trên người cô ấy cũng chỉ có đủ tiền đi xe về, bởi vậy những thứ đồ này đều phải mang theo đến bến xe.
Mang nhiều rất mệt?
Hơn nữa, không chỉ có như vậy, sau khi lên xe đến Khương Tập, còn phải đi bộ hơn một giờ mới có thể đến nhà.
Cô ấy mang theo nhiều đồ về nhà, đến khi nào tới?
"Tớ có thể bỏ nó lên chuyến xe kế tiếp trước, sau đó sẽ trở về lấy một lần!" Khương Hàn Tô nói.
Cô làm việc nhất định suy nghĩ kỹ càng, chuyến xe kế tiếp mất khoảng 40 phút là tới, cô đi đi lại lại hai lần là có thể lấy hết toàn bộ đồ đạc.
"Sau khi đến Khương Tập thì sao? Cũng chia ra vài chuyến xách về à?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Má, ừ gì mà ừ, tớ còn ở đây nè, cậu nghĩ tớ là ai?" Tô Bạch bị cô ấy làm cho tức giận cười.
"Cậu là ai?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Khương Hàn Tô, tớ thích cậu, cậu có biết hay không? Cho nên tớ có thể nhìn cậu khổ cực như thế sao?" Tô Bạch tức giận kéo cặp sách nhỏ của cô ấy, sau đó kéo cô ấy đến bên cạnh mình. Tô Bạch tháo cặp sách nhỏ của cô ấy và đặt nó xuống đất, rồi nói tiếp: "Cùng tớ đi ăn cơm trước đi, sách, chăn hay cái gì đó, chờ ăn cơm xong tớ giúp cậu cầm."
"Không, không muốn." Cô ấy nói.
"Từ lúc nào cậu thích từ chối nhiều vậy?" Tô Bạch trực tiếp kéo cô ấy rời khỏi phòng học.
Vào lúc này, hắn cũng không sợ người khác nhìn thấy, thích nhìn thì cứ nhìn, dù sao đều tốt nghiệp cả rồi.
Vừa hay có thể để cho mọi người biết, Tô Bạch theo đuổi được Khương Hàn Tô rồi.
Mặc dù cô ấy còn chưa đồng ý, nhưng nắm tay nhỏ của cô ấy, không thể nghi ngờ là đã đánh dấu chủ quyền.
"Cậu, cậu buông tớ ra!" Không thể tùy tiện để hắn cầm tay ở bên ngoài được, đã vậy còn đang bên trong trường.
Bây giờ có rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên tập trung theo dõi.
Cái này làm cho cô không cách nào chịu được?
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn ai.
"Không buông." Tô Bạch cường thế nói.