Lâm Trân vừa hỏi câu này xong, liền biết hỏi sai rồi.
Năm vừa rồi Tô Bạch cũng đến đây, năm nay làm sao có khả năng bỏ qua được.
Giờ thì hiểu vì sao trong nhà lại xuất hiện nhiều quà tặng đến vậy, hóa ra là do Tô Bạch mang đến.
Lúc này Khương Hàn Tô đi vào, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại trở về?"
"Ngày hôm nay bán tốt, có vài thứ bán xong rồi, mẹ mượn người ta xe điện để chạy về nhà lấy thêm ít đồ mang đi bán."
"Hàn Tô, giúp mẹ chuyển những củ khoai tây này lên trên xe đi." Lâm Trân nói.
"Để con giúp thím Lâm." Tô Bạch đi tới, cầm một túi khoai tây đã được sắp xếp gọn gàng để lên xe điện.
Một túi khoai tây, một túi dưa chuột, một túi cải trắng, toàn bộ được đặt hết lên trên xe điện.
Lâm Trân nhìn thấy những món quà Tô Bạch đã mang vào nhà trước đó, quay sang nói với Khương Hàn Tô: "Hàn Tô, Tô Bạch là khách, con phải tiếp đãi buổi trưa cho chu đáo đó."
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch nghe vậy không vui rồi, vác mặt dày nói: "Mẹ, con không phải là khách."
Lâm Trân nghe xong tức giận nói: "Các con còn chưa kết hôn."
Nói xong thì bà vội vàng rời đi.
Nếu còn ở lại, bà cũng không biết nên làm gì để hòa hợp với Tô Bạch.
Bởi có quá nhiều lý do nên bà không thể đuổi nó đi được.
Muốn nói thì nói không lại nó, muốn đuổi thì không thể đuổi được. Hơn nữa, nó có ân với nhà bà, thật ra, người Lâm Trân hiện tại không muốn gặp lại nhất chính là nó.
Đã vậy, Lâm Trân vẫn còn hơi tức giận với nó, mình đã nuôi nấng được một đứa con gái ngoan, lúc trước lại dám vì nó mà cãi nhau với mình.
Bây giờ nhìn lại, trái tim của con gái mình thật sự bị nó trộm đi rồi.
Khương Hàn Tô là đứa trẻ bà nuôi từ nhỏ đến lớn, đối với Lâm Trân, trong lòng bà có hơi phức tạp.
Như trước đây, con mình là một cô bé ngoan và chỉ thuộc về mình.
"Anh lại chọc giận mẹ em rồi." Khương Hàn Tô có chút bất mãn nói với hắn.
"Anh không có chọc giận mẹ em đâu? Nói cho em nghe, mẹ em chỉ đang giả vờ thôi, mẹ em đang tìm một bậc thang để đi xuống. Và mẹ em bây giờ, có lẽ là không muốn gặp anh." Tô Bạch cười nói.
"Vì sao?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Bởi anh đã cướp đi con gái bảo bổi của thím ấy và thím ấy chỉ biết bất lực." Tô Bạch hôn một cái lên trên khuôn mặt trắng mịn của Khương Hàn Tô, sau đó nói.
"Cái gì cướp cơ chứ, em không có bị anh cướp." Khương Hàn Tô nói.
"Còn nữa, nếu anh còn nói lại mẹ em, em, em sẽ không cho phép anh hôn em." Khương Hàn Tô nói.
"Được được được, không nói nữa, đối với mẹ, anh rất kính trọng." Tô Bạch cười nói.
"Không phải mẹ anh." Khương Hàn Tô nói.
"Sớm muộn gì cũng thành thôi." Tô Bạch nói.
Câu này, Khương Hàn Tô không phản đối được.
Khương Hàn Tô đi ra ngoài đóng cửa lớn.
Tô Bạch lại là đi vào nhà chính.
Bây giờ còn chưa tới mười một giờ, chưa đến thời gian nấu ăn.
Tô Bạch vén rèm lên đi vào phòng của Khương Hàn Tô, sau đó trực tiếp nằm lên trên cái giường gỗ thơm ngát của cô.
Chăn rất thơm, toàn bộ đều có hương thơm của cô ấy.
Tô Bạch vén một góc chăn lên, trực tiếp đắp lên người mình.
Ban đầu hắn định nằm lên giường của cô ấy một lát thôi, nhưng ngửi được mùi hương lưu trên giường, hơn nữa buổi sáng hắn dậy rất sớm, Tô Bạch dần dần ngủ thiếp đi.
Khương Hàn Tô đem cửa lớn đóng lại xong thì lên tiếng gọi Tô Bạch, không có tiếng trả lại, Khương Hàn Tô đi tìm.
Tìm ở nhà bếp không có, cô đi vào trong nhà chính tìm. Trong nhà chính cũng không có, Khương Hàn Tô đi vào phòng của mình.
Sau đó, quả nhiên nhìn thấy Tô Bạch đã ngủ ở trên giường mình.
Khương Hàn Tô đi lên phía trước, đem giày của cô cởi ra, sau đó ôm chân của hắn, đem cả người hắn ôm lên giường.
Nhìn thấy hắn chỉ dùng chăn che bụng, Khương Hàn Tô lại nhấc chăn trên người hắn lên, sau đó đắp kín người hắn.
Sợ bị lọt gió, Khương Hàn Tô lại kẹp kẹp phần góc chăn.
Làm xong tất cả những thứ này, Khương Hàn Tô ngây ngốc ngồi ở bên giường nhìn Tô Bạch. Tô Bạch ngủ say rất đáng yêu, hay là trong mơ nhìn thấy một chuyện vui vẻ nào đó, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Thấy hắn cười, Khương Hàn Tô cũng bất giác cười theo.
Khương Hàn Tô vươn ngón tay, dùng ngón trỏ chỉ vào nơi có nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Sau đó Tô Bạch trở mình ngáp một cái, cô sợ đến mức vội vàng rút tay về.
Nhìn thấy hắn ngủ say không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô mới vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình vì may mắn.
Sau đó nhớ tới Tô Bạch từng nói chưa ăn no, nghĩa là đang đói bụng.
Thế là, cô rời khỏi phòng, đi vào phòng bếp.
Không biết là vì buồn ngủ, hay là vì xung quanh đều là mùi hương của người mình thích, một giấc ngủ này, Tô Bạch ngủ rất thoải mái.
Đến khi hắn tỉnh dậy và duỗi người một cái, hắn chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức đã cũ bên cạnh, mới phát hiện bây giờ đã hơn một giờ rồi.
Tính từ mười một giờ, hắn ngủ một giấc trưa hơn hai tiếng đồng hồ, khó trách lại thoải mái đến thế.
Đứng dậy vén chăn lên, mới phát hiện giày của mình bị ai đó cởi ra, hơn nữa hắn nhớ lúc hắn nằm xuống, cũng không có đắp nhiều chăn lên người như vậy.
Không cần nghĩ, Tô Bạch cũng biết người nào làm.
Có lẽ, đây chính là lý do vì sao hắn phí hết công sức để theo đuổi người con gái ấy sau khi sống lại.
Bởi vì cô gái này, hoàn hảo về mọi mặt.
Vén rèm rời khỏi phòng, ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang.
Từ cửa chính chiếu lên người, thật ấm áp.
Tô Bạch híp mắt, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.
Bởi vì phía trước, có một cô gái đang cho gà ăn.
Thức ăn rơi xuống, gà tranh nhau ăn.
Chúng nó phát ra tiếng kêu cục cục cục.
Bởi vậy, người con gái ấy không phát hiện Tô Bạch đến.
Tô Bạch đi tới nằm nhoài lên rào chắn và có thể nghe được sự oán trách của cô ấy.
"Nhiều gà như vậy, thế mà không có nổi một quả trứng nào, ngày mai nếu tụi bây còn như vậy, tụi bây sẽ không có đồ để ăn đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Em đang trách lầm chúng nó rồi, trứng gà bị anh lấy bỏ vào trong phòng bếp rồi." Tô Bạch cười nói.
Bị Tô Bạch nghe trộm đoạn nói chuyện giữa cô và gà, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Anh dậy rồi à?"
"Dậy rồi." Tô Bạch cười nói.
"Cơm nước em cũng nấu xong rồi, em sợ nguội nên bỏ nó trong nồi, anh mở nắp lên là có thể ăn ngay." Khương Hàn Tô nói.
"Cực cho em rồi." Tô Bạch nói.
"Không cực." Cô lắc lắc đầu.
"Không phải anh đói bụng sao? Sao còn chưa ăn đi?" Khương Hàn Tô lại đổ thêm thức ăn cho gà, phát hiện Tô Bạch không có động tĩnh thì hỏi.
"Bà xã còn chưa ngồi xuống, anh nào dám ăn cơm!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi và im lặng.
Thế là cô không đổ đồ ăn ra, mà đem toàn bộ đổ vào bên trong chậu và muốn từ trong rào chắn chui ra.
Nhưng cô vừa mở cửa hàng rào thì bị Tô Bạch chặn lại rồi.
Cô nhìn Tô Bạch, Tô Bạch cũng đang nhìn cô.
"Để em ra ngoài." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch không nói chuyện, đi lên trước, trực tiếp ôm cô lên.
"Đóng cửa lại." Tô Bạch ôm cô ngồi xổm xuống nói.
Khương Hàn Tô đóng cửa chuồng gà lại, Tô Bạch ôm cô đi thẳng tới nhà bếp.
Hôn một cái lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Tô Bạch mới đặt cô xuống.
Khương Hàn Tô đỏ mặt dùng tay lau khuôn mặt, nói: "Không biết xấu hổ."
Tô Bạch mở nắp nồi lớn ra, bên trong là từng món ăn ngon được bày lên trên mỗi đĩa.
Tô Bạch đếm đếm, tổng cộng có sáu cái đĩa, nói cách khác, Khương Hàn Tô tự mình nấu sáu món ăn.
Nấu ăn là một công việc vô cùng khó khăn và ai từng làm đều biết điều đó, đặc biệt là khi làm một mình.
"Em có mua bánh màn thầu bỏ vào trong nồi nhỏ, đáy nồi còn có thêm canh cà chua trứng gà." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ có hai người chúng ta, không cần phải làm nhiều như vậy." Tô Bạch nói.
"Đây là lần đầu tiên có khách đến nhà em, không thể làm qua loa được." Khương Hàn Tô nói.
Thật ra trước đây, Tô Bạch cũng ở nhà cô ăn cơm, đương nhiên, khi đó Lâm Trân cũng không thích hắn, là Tô Bạch vác cái mặt dày để ở lại.
Khi đó, tình yêu của hai người vẫn còn chôn sâu dưới lòng đất và không tính là khách.
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch lấy thân phận con rể tương lai đến nhà họ làm khách.
Và những phần quà Tô Bạch mang đến nhà, lần đầu tiên Lâm Trân không có kêu hắn mau mau mang về.
Vì thế, đây có thể được xem là lần đầu tiên trên mặt ý nghĩa làm khách ở nhà họ.
"Đặc biệt như vậy à, còn cầu mong gì." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô nói.
"Được rồi, mau ăn đi, một lát nữa nguội là ăn không ngon." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch bưng đồ ăn từ trong nồi ra.
"Cũng không có bao nhiêu người, cứ ở phòng bếp ăn đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Đem toàn bộ đồ ăn đặt lên thớt trong phòng bếp, Tô Bạch lại múc canh từ trong nồi nhỏ ra.
Nhìn từng món ăn phong phú, Tô Bạch trực tiếp kéo Khương Hàn Tô còn đang đứng vào trong lòng.
"Anh đút em ăn." Tô Bạch gắp một miếng thịt gà và đưa tới bên miệng cô.
Khương Hàn Tô muốn giãy giụa, nhưng không thoát nổi, đành phải há miệng ăn miếng thịt gà Tô Bạch gắp tới cho vào trong miệng.
Cả bữa cơm này, đều là sự ngọt ngọt giữa hai người.
Tô Bạch vẫn đặt Khương Hàn Tô ngồi lên đùi hắn, hắn không có ý định thả ra.
Sau khi được Tô Bạch đút rất nhiều lần, Khương Hàn Tô cũng xấu hổ gắp miếng thịt đưa tới miệng Tô Bạch.
Có những lúc nhìn Khương Hàn Tô mở cái miệng nhỏ xinh để ăn, Tô Bạch cũng sẽ không nhịn được hôn lên nó một cái.
Ngay cả uống canh, Tô Bạch cũng dùng miệng mình đút cho cô uống.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Khương Hàn Tô hoàn toàn nằm ở trong lòng Tô Bạch, không dám đứng dậy.
Tô Bạch nhìn tiểu Hàn Tô đang đỏ mặt trong lòng mình, chỉ biết nhắm mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn vừa cười vừa dùng tay bóp bóp mũi của cô.
Nhìn thấy cô ấy nhíu mũi tiếp tục giả vờ ngủ, Tô Bạch liền ôm cô vào trong sân.
Ở trong sân tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Bạch cứ như vậy ôm cô, ôm rất lâu.
Mái tóc dài của cô ngay trước mũi hắn, ngửi mùi hương trên tóc cô ấy và được bao bọc dưới ánh mặt trời ấm áp. Tô Bạch cảm thấy, có thể ôm cô ấy như vậy đến khi thời gian ngừng lại.
Khuôn mặt cô ấy, rất mỏng.
Đến tận bây giờ còn không chịu mở mắt, chính là sợ nhìn hắn.
Chỉ là hiện tại đã hơn ba giờ rồi, Tô Bạch ở trong sân ôm cô hơn một tiếng.
Bây giờ cũng nên về rồi.
"Hàn Tô." Tô Bạch nhẹ nhàng gọi.
"Hả?" Khương Hàn Tô trả lời một tiếng.
"Hơn ba giờ rồi, anh nên đi về. Hai ngày nữa chính là tết xuân, khoảng thời gian này anh không có thời gian đến gặp em."
"Vẫn như cũ, lúc ăn tết, đừng quên gọi điện thoại cho anh." Tô Bạch nhẹ giọng nói.
Khương Hàn Tô không nói gì, cô mở mắt ra và nhìn Tô Bạch.
Một lúc lâu, cô đứng dậy ôm cổ Tô Bạch, trực tiếp hôn hắn.
Nụ hôn này, hôn rất lâu.