Chương 356: Tốt

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:22:40

Thời gian như thoi đưa, lại thêm một năm tết đến. Sáng ba mươi, Tô Bạch cầm câu đối, bắt đầu dán lên trên cửa nhà mình. Năm nay, Tô Bạch không có tự viết câu đối. Bởi vì ngôi nhà được xây theo kiểu cũ, cửa rất nhiều mà mùa đông lại còn cầm bút lông đi viết mười mấy câu đối, tay sẽ bị đông cứng và đau nhức, tội gì phải làm như thế? Nhà thì không thiếu tiền, đi lên trấn mua mười mấy câu đố phù hợp về dán là gọn nhất. Xã hội tiến bộ, chính là vì để con người trở nên hạnh phúc. Người ta đều dùng máy in để in ấn, Tô Bạch sợ nhiều nhưng máy móc không sợ nhiều. Vì thế, không cần thiết. Dán xong câu đối, đem pháo thả vào buổi sáng. Tô Bạch rửa tay, rồi đi ăn bữa sáng. Tô Bạch đem tay bỏ vào trong túi quần, sau đó rót chén trà, lấy một cái ghế mang ra sân ngồi phơi nắng. Ba mươi không có tập tục đến nhà chơi nên không có đi đến từng nhà thăm. Ngoại trừ ngày Tết, khó có được ngày nào cả gia đình đoàn viên. Cho nên, ngày ba mươi là một ngày dành riêng cho mọi người tập trung về. Chỉ là thời tiết quá lạnh, cũng không có gì để chơi. Hoặc là ngồi ở trong sân cắn hạt dưa, hoặc là nằm trên giường đắp mền xem ti vi. Đáng tiếc, ánh sáng trong ngày ba mươi không đủ. Tô Bạch ngồi ở trong sân, dùng điện thoại di động nói chuyện với Khương Hàn Tô một ngày trời thì cảm thấy có hơi lạnh. Thế là hắn cầm đậu phộng và hạt dưa ở trên bàn trong phòng khách, lại cầm chút kẹo và quả quýt, sau đó lên lầu hai. Đi vào trong phòng trên lầu hai, Tô Bạch vén chăn lên trực tiếp chui vào trong chăn. Mùa đông này, chỉ nằm lên giường đắp chăn là thoải mái nhất. "Anh đi đâu thế? Tại sao không trả lời tin nhắn của em?" Tô Bạch mở điện thoại di động ra thì nhìn thấy tin nhắn QQ Khương Hàn Tô gửi tới. "Quá lạnh, anh chui vào trong chăn nằm." Tô Bạch trả lời. "..." Khương Hàn Tô chấm vài chấm trả lời. Ăn đồ ăn vặt, dùng điện thoại di động nói chuyện cùng Khương Hàn Tô, chỉ chốc lát sau liền đến buổi trưa rồi. Trước đây, khi họ yêu đương sau lưng Lâm Trân, Khương Hàn Tô không dám ở trước mặt Lâm Trân gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Tô Bạch. Nhưng bây giờ có thể rồi, dù Lâm Trân có nhìn thấy thì cũng sẽ không nói gì cô cả. Vì thế, quang minh chính đại nói chuyện cùng người mình thích, là một chuyện rất vui vẻ. Nhìn thấy Tô Bạch nói hắn phải xuống lầu ăn cơm rồi, Khương Hàn Tô trả lời một chữ ừ. Vừa đúng lúc Lâm Trân vào trong nhà. "Hàn Tô, ăn cơm thôi, con đi ra ngoài bắn pháo đi." Lâm Trân nói. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, lấy ra dàn pháo, mở cửa lớn, đi ra ngoài đốt dàn pháo đó lên. Mà ngay lúc Khương Hàn Tô đốt pháo, Tô Bạch cũng đốt một dàn pháo. Mấy ngày trước, cả nhà bác cả từng tới ăn cơm, nhưng ngày ba mươi hôm nay, nhà bác cả không đến, cả nhà họ đều ở nhà ăn tết. "Bà nội, ăn thịt nè." Trên bàn cơm, Tô Bạch gắp cho bà nội một miếng thịt. "Được được được." Bà nội nói liền ba chữ được, sau đó lấy ra cái cốc, quay sang nói với cha của Tô Bạch: "Đừng chỉ uống một mình, con cũng rót cho mẹ một ly đi." Cha của Tô Bạch vội vàng rót một chén rượu đế cho mẹ mình. "Quá nhiều." Tô Bạch đem rượu chia một nửa cho mình, nói: "Bà nội, tết năm nay con để cho bà uống một chén, sau này con không thể cho bà uống. Bác sĩ từng nói là không thể cho bà uống rượu, dù một chút cũng không được." Kiếp trước, bà nội mất vào ngày đầu năm mới vì năm đó không có người nào về nhà ăn tết. Nhưng đời này, các đứa con của bà nội đều trở về. Và ngày 28, Tô Bạch còn mang theo người nhà vào trong thành phố kiểm tra tổng quát một lần. Kết quả kiểm tra toàn bộ không có vấn đề gì. Hắn sợ giẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước, Tô Bạch còn để mấy cô dì chú bác, tất cả đều ở lại đến ngày mười lăm rồi hẳn đi. Thật ra, Tô Bạch muốn mang theo bà nội đi cùng từ lâu rồi, nhưng bà nội không chịu vào trong thành phố. So với thành phố, bà vẫn thích ở lại trong thôn hơn, nơi bà đã sống nửa đời người. Ít nhất ở đây, những lúc rãnh rồi bà có thể tìm đến vài người quen để cùng nhau chơi bài một chút. Ở trong thành phố, bà không hề quen biết một người nào. Nghĩ tới đây, Tô Bạch cũng từ bỏ ý định mang bà vào trong thanh phố. Tương lai, hắn sẽ về nhà chơi thường xuyên hơn trong những ngày lễ, ngày tết cũng có thể để nhà cô nhà bác về đón tết cùng bà nội. Cái này xem như là biện pháp tốt nhất rồi. "Biết rồi, biết rồi." Bà nội cười nói. Ăn bữa trưa xong, hắn dùng điện thoại di động phát wifi, rồi dùng laptop chơi vài trò, sau đó nằm ngủ trưa. Đến năm giờ chiều hắn tỉnh dậy, sau khi ăn bữa tối xong, mọi người tập trung ngồi trước tivi xem Xuân Vãn. Trong thời gian xem Xuân Vãn, vài người buồn ngủ nên đi nghỉ ngơi trước, như bà nội và mẹ hắn. Mà Tô Bạch và cha hắn thì ở lại ngồi xem cho đến hết chương trình Xuân Vãn. Chỉ có hai người ngồi cùng nhau, cùng nhau xem và không nói gì. Lúc Xuân Vãn kết thúc, mẹ và bà nội thức dậy. Khi chuông bắt đầu điểm 0 giờ sáng, từng đợt pháo hoa được bắn lên trời, mọi người mang há cảo được gói kỹ bỏ vào trong nồi. Giờ phút này, cả bầu trời sáng như ban ngày. Lúc này, Tô Bạch nhận được tin nhắn Khương Hàn Tô gửi đến. "Anh đang làm gì thế?" Nàng hỏi. "Anh đang bắn pháo." Tô Bạch nói. "Em cũng vậy." Khương Hàn Tô trả lời. "Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh, bây giờ gọi anh, anh cũng không nghe được." Khương Hàn Tô lại gửi tin nhắn đến. "Ừ." Tô Bạch trả lời, kèm theo một khuôn mặt cười. "Đúng rồi, đừng quên thả đèn Khổng Minh." Tô Bạch nói. "Em không quên đâu." Khương Hàn Tô trả lời bốn chữ, sau đó suy nghĩ một chút, rồi kèm theo một khuôn mặt cười. Tiếng pháo hòa lẫn với tiếng pháo hoa, gọi điện thoại vào lúc này thật sự rất khó để nghe được âm thanh nào khác. Chỉ là, dù có như thế nào, dù là người nào, dù có chuyện gì xảy ra, đều không ngăn cản được năm 2015 đến. Đúng, vào lúc 0 giờ sáng, Trung Quốc đã nghênh đón năm 2015 của riêng mình. Sau khi Tô Bạch bắn pháo hoa xong, đem đèn Khổng Minh bên cạnh đốt lên, sau đó ước nguyện và đem đèn Khổng Minh thả bay lên trời. Nhìn đèn Khổng Minh như ánh sao tô điểm cho vô số pháo hoa, Tô Bạch đi vào trong nhà. Bánh đã chín, mỗi người một bát, đây là tập tục ở đây. Dù có đói bụng hay không đói bụng cũng phải ăn, bởi vì đây là bữa cơm đầu năm mới. Tô Bạch bưng bát há cảo, đi vào trong đại sảnh, đang ăn thì Khương Hàn Tô gọi điện thoại tới. "Aaaaa." Khương Hàn Tô hét lên. "Hả?" "Em ăn trúng tiền há cảo rồi." "Xem ra, một năm mới của tiểu Hàn Tô nhà ta sẽ trải qua rất vui vẻ nha!" "Ăn thì lo ăn đi, gọi điện thoại làm gì, muốn gọi thì chờ ăn xong rồi hẳn gọi không được à?" Đây là giọng nói của Lâm Trân. Khương Hàn Tô thè lưỡi với Lâm Trân, nói: "Con biết rồi mẹ." "Em cúp điện thoại đây, ngày mai em sẽ gọi cho anh!" Khương Hàn Tô nói. "Ừ." Tô Bạch cười nói. ... Tô Bạch không thể ở nhà đón Tết Nguyên Tiêu cùng với bà nội được, bởi vì ngày chín họ phải đi học lại rồi. Khoảng thời gian đến ngày thi đại học không còn nhiều, trường học đương nhiên không để cho họ có quá nhiều ngày nghỉ. Sau khi đến trường, mọi người bắt đầu với khoảng thời gian học tập căng thẳng. Những bài học phải học, họ đã học xong từ sớm. Cái này cũng là lý do vì sao Lâm Trân không quay lại hỏi chuyện tình cảm của Khương Hàn Tô sau khi nghe được tin Khương Hàn Tô giành hạng nhất ở trại mùa đông năm ngoái. Bởi vì cô ấy không cần ôn tập nhiều vẫn có thể đạt được thành tích này, bây giờ lại ôn tập nửa năm, thành tích chắc chắn sẽ không quá kém. Khoảng thời gian này, Tô Bạch cũng không làm gì khác ngoài việc Khương Hàn Tô giúp đỡ hắn và hắn cũng nghiêm túc ôn tập. Không vào được Thanh Bắc chẳng sao cả, nhưng nhất định phải đậu vào một trường đại học như đại học Chiết Giang. Bằng không, sẽ kéo tiểu Hàn Tô tụt lùi. Đúng vậy, nếu không thể thi đậu vào Thanh Bắc, trường đại học lý tưởng Tô Bạch chọn là Chiết Giang. Người xưa có câu nói trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng. Vùng đất Giang Nam, là nơi Tô Bạch luôn mong chờ về nó. Kiếp trước, hắn có rất nhiều kỷ niệm du lịch khi đến nơi này du lịch, kết quả là không có ai đi cùng, rồi thêm lười biếng nên cứ luôn trì hoãn. Vì vậy, nếu đã phải ở lại một ngôi trường đại học bốn năm, chắc chắn phải chọn một nơi mà hắn thích. Quan trọng nhất là chùa Linh Ẩn cũng ở Hàng Châu, Tô Bạch cảm thấy thành phố Hàng Châu này, rất có lợi với hắn. Hết cách rồi, bởi vì trọng sinh, bởi vì nhiều thứ xảy đến với hắn, hắn không thể không tin. Trong chớp mắt đã là tháng bốn. Chủ nhật ngày 5, là ngày tiết Thanh Minh truyền thống. Tô Bạch ngồi xe về tảo mộ, rồi ở cùng bà nội hai ngày. Đời này, bà nội cuối cùng cũng coi như sống sót qua đêm giao thừa. Thời gian đã bước sang tháng sáu, khoảng thời gian đến ngày thi đại học không còn mấy ngày nữa. Và trong khi toàn bộ học sinh trên toàn quốc đang chờ đợi, ngày 7 đã chính thức đến gần. Đây là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học năm 2015. Chín giờ sáng, kiểm tra môn ngữ văn chính thức bắt đầu. Trong phòng thi, Tô Bạch nhìn bài thi ngữ văn một chút, sau đó viết tên của mình lên tờ giấy thi và bắt đầu làm bài. Ngữ văn, là một môn học đơn giản nhất nhất đối với Tô Bạch. Bởi vì hắn không có gặp bất kỳ câu hỏi quá khó khiến hắn phải suy nghĩ, hắn làm bài thông suốt, không chút trở ngại. Cho đến phần đọc hiểu và thể văn ngôn thì hắn mới bắt đầu chậm lại. Nhưng chậm chỉ là vì hắn muốn đọc câu hỏi, rất nhanh đã làm xong. Sau khi làm xong hết rồi. Tô Bạch kiểm tra lại bài mình làm từ đầu đến cuối. Sau khi xác nhận câu trả lời không có vấn đề gì, Tô Bạch mới bắt đầu làm phần viết văn. Hắn viết một bài văn lưu loát mạch lạc, môn thi đầu tiên của kỳ thi đại học đối với Tô Bạch xem như kết thúc rồi. 11: 30, ngày kiểm tra đầu tiên trong kỳ thi đại học chính thức kết thúc. Tô Bạch và Khương Hàn Tô gặp nhau tại một địa điểm đã hẹn trước. Hai người tuy không thi chung một phòng thi, nhưng lại thi cùng một địa điểm thi là trường trung học số 2 Bạc Thành. Cái này cũng không tính là duyên phận gì cả, bởi vì toàn bộ Bạc Thành cũng chỉ có sáu địa điểm thi. Cho nên xác suất cùng chung địa điểm thi rất lớn. "Kiểm tra thế nào?" Ngoài trường học, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô mặc đồng phục học sinh, hắn đi lên phía trước hỏi. "Hừm, cũng được." Khương Hàn Tô cười nói. "Còn anh?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cũng được." Tô Bạch cười nói. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bật cười thành tiếng. "Sao anh cứ thích bắt chước người khác không vậy?" Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch duỗi tay ra, nói: "Là học theo em đấy." Khương Hàn Tô đi tới cầm tay Tô Bạch, nói: "Em không có." "Từng có." Tô Bạch cười nói. "Haizz, Hàn Tô, nếu anh không kiểm tra được thì làm sao đây?" Tô Bạch đột nhiên hỏi. "Không sao, không phải em đã nói rồi sao? Anh đậu vào trường nào, em sẽ đi đến trường đó." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch ôm cô vào trong lòng mình nói, cười nói: "Đúng là ngược đời mà, anh nhớ học kỳ 2 lớp 9, khi đó anh nghĩ en đi đâu, anh sẽ đi theo đó." "Điều này không hay sao? Hai chúng ta không mắc nợ nhau." Khương Hàn Tô nói. "Hai chúng ta không mắc nợ nhau, tiểu Hàn Tô, em đang muốn chia tay với anh sao?" Tô Bạch hỏi. "Anh bỏ được không?" Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, cười hỏi. Anh bỏ được không? Chẳng biết từ lúc nào, cô ấy cũng từng cười và hỏi qua câu hỏi này. Chỉ là mỗi lúc nó càng kiên định hơn. "Không nỡ bỏ." Tô Bạch cười trả lời. "Mãi mãi không bao giờ bỏ, cho dù là kiếp này hay kiếp sau." Tô Bạch nói. "Đồ ngốc, đời người làm gì có nhiều kiếp như vậy cơ chứ!" Khương Hàn Tô nói. "Có." Tô Bạch rất nghiêm túc nói. Khương Hàn Tô ngừng bước, nói: "Nếu như thật sự có, bất luận có bao nhiêu kiếp, em đều nguyện ý đi cùng với anh." Tô Bạch mỉm cười, nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô, nói: "Ừ!"