"Tớ vừa tới đây được vài ngày nên không quen thuộc đường đi cho lắm, có cậu dẫn tớ đi cũng tiện hơn. Nếu ở một nơi xa lạ mà bị lạc đường thì không hay đâu." Tô Bạch nghiêm túc nói.
Khương Hàn Tô: ". . ."
Từ chỗ nhà dì út của Tô Bạch đi đến đây tuy dài, nhưng quãng đường không phải là quá dài.
Nhà Tô Sắc được xây ở ven đường, đi thẳng về phía trước là trực tiếp đến Khương thôn, sau đó là quẹo phải, dọc theo con đường nhỏ Khương thôn đi về phía đông là có thể đến nhà bà ấy.
Khương Hàn Tô không tin Tô Bạch ngay cả con đường như vậy cũng có thể khiến hắn dễ dàng quên mất.
Cô là một người rất thông minh, chỉ hơi suy nghĩ một chút liền biết dụng ý của Tô Bạch là muốn cô dẫn hắn đi về.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô cuối cùng cũng biết vì sao lần trước ở công viên Tào Tháo, hắn không muốn cùng mình chơi miễn phí nhà ma rồi.
Thì ra là hắn sợ cái này nha!
Nhưng Khương Hàn Tô không có nói huỵch toẹt ra, chỉ gật gật đầu và mang theo hắn đi về lại con đường cũ.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô đồng ý, đồng thời đi một bước về phía trước, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không có Khương Hàn Tô đi cùng, coi như là hắn ngồi ở đây cả một đêm và đông cứng người, cũng tuyệt đối không dám đi một mình xuyên qua mảnh nghĩa địa kia.
Con đường đi từ thôn tây Khương thôn đến thôn đông nhỏ đến đáng thương, trên đường không gặp một bóng người đi đường, hai bên lại không có phòng ốc nhà tranh, tất cả đều là ruộng lúa mạch.
Hơn nữa, trong ruộng lúa mạch cũng không thiếu nghĩa địa, coi như không có, Tô Bạch cũng không dám đi một mình.
Hai kiếp làm người, đây là thứ Tô Bạch sợ nhất.
Tô Bạch đi theo sau cầm tay của cô ấy, sau đó cùng cô ấy đi về phía trước.
Khi đến thì không nghĩ đến cái này, tâm lý không có sợ hãi đến vậy, chỉ là lúc này càng sợ thì càng nghĩ đến, mà càng nghĩ đến thì càng sợ hơn.
Tô Bạch thỉnh thoảng quay đầu ra đằng sau nhìn một cái, hắn luôn có cảm giác phía sau có người theo dõi hắn.
Khương Hàn Tô cảm giác lòng bàn tay Tô Bạch chảy đầy mồ hôi, nói: "Có tớ ở đây, đừng sợ."
Tô Bạch: ". . ."
"Khặc khặc, cái kia, hơi nóng thôi." Tô Bạch hơi ngượng ngùng rút tay về.
Cơn gió lạnh gào thét trên con đường nhỏ, lòng bàn tay có thể chảy mồ hôi, Tô Bạch mất mặt xem như là ném đến nhà bà ngoại rồi.
Thế nhưng hết cách rồi, hắn thật sự rất sợ.
Vì thế, Tô Bạch lau lau lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi của mình, một lần nữa nắm chặt tay của Khương Hàn Tô.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, mảnh mộ bia lần trước kia càng ngày càng gần hơn, càng đến gần, tâm lý Tô Bạch càng thêm căng thẳng.
"Nếu không thì chúng ta trực tiếp chạy xuyên qua nó nha?" Khương Hàn Tô nói.
Khương Hàn Tô có thể nghe được tiếng tim Tô Bạch nhảy lên bình bịch, nếu như bắt đầu chạy ngay bây giờ và trực tiếp xuyên qua mảnh nghĩa địa này, như vậy, hắn sẽ không phải sợ hãi nữa.
"Bây giờ mà chạy, chạy xuyên qua chỗ này thì thân thể của cậu không chịu được." Tô Bạch nói.
Tô Bạch cũng muốn mang theo Khương Hàn Tô chạy ngay bây giờ, chỉ là Tô Bạch lo lắng cô ấy bởi vì chạy mà bị hoa mắt chóng mặt.
Lúc này khoảng cách đến mộ bia còn một khúc nữa, chờ đến lúc đó chạy vẫn còn kịp.
"Không sao, bây giờ đã không còn gì đáng ngại." Khương Hàn Tô nói.
"Nghe lời tớ, bây giờ mà chạy, cậu té xỉu ở chỗ này, tớ phải làm sao bây giờ?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô vừa nghĩ tới bản thân mình sau khi té xỉu, một mình Tô Bạch bỉ bỏ lại trong tình cảnh này, cô liền không nhắc tiếp chuyện ấy.
Sau khi đi đến mảnh nghĩa địa, Tô Bạch hít một hơi thật sâu, sau đó kéo Khương Hàn Tô chạy.
Mảnh nghĩa địa này thật ra cũng không dài, hai người chỉ chạy một phút là xuyên qua rồi.
Nhưng một phút này đối với Tô Bạch đang chạy là kinh hồn bạt vía.
Khi đã chạy xuyên qua, Tô Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua mảnh nghĩa địa này thì đã đến thôn tây, đi thêm một lúc là có thể đến giao lộ trở về nhà dì út.
Đến nơi này, khoảng cách đến nhà dì út không còn xa, hơn nữa bốn phía xung quanh đều có người, Tô Bạch tất nhiên không sợ.
"Được rồi, cậu đưa tớ đến đây là được, cậu trở về đi." Tô Bạch nói.
"Ừ, đi đường cẩn thận." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu cũng vậy." Tô Bạch ôm cô ấy một cái trước khi rời đi.
Tô Bạch đi tới giao lộ và quay đầu lại liếc mắt một cái, phát hiện Khương Hàn Tô còn ở đó xoa xoa bàn tay nhìn hắn.
"Trời lạnh, cậu về sớm một chút đi." Tô Bạch hét lên.
Nói xong câu đó, Tô Bạch không quay đầu lại, trực tiếp bước nhanh rời đi.
Đối với tính tình của cô gái này, Tô Bạch cũng coi như là hiểu rất rõ.
Ví dụ như tình huống trước mắt này, để làm cho cô ấy nhanh một chút rời đi, phương pháp duy nhất chính là mình nhanh nhanh một chút biến mất trong tầm mắt của cô ấy.
Nếu như mình không biến mất, như vậy bất luận là mình nói nhiều hơn nữa, cô ấy vẫn sẽ nhìn mình biến mất hoàn toàn rồi mới rời đi.
Cô gái như thế, thật là khờ, nhưng cũng rất là đáng yêu.
Lúc về đến nhà, cả nhà dì út đều ngủ cả rồi, chỉ để lại cửa cho Tô Bạch.
Tô Bạch sau khi trở về không có đi vào cửa trước, mà là đi tới bụi cỏ bên cạnh tiểu một cái, sau đó mới đi vào và đem cửa lớn đóng lại.
Sau khi trở lại phòng của mình, Tô Bạch đem phích nước nóng chứa nước nóng đổ vào trong chậu rửa chân, sau đó lấy điện thoại di động ra và thoải mái ngâm chân.
Lê dép, đem nước rửa chân rót vào trong đường nước ngầm cầu tiêu, Tô Bạch liền cởi quần áo nằm vào trong chăn.
Nhà lầu của dì út tuy có nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh cũng có lắp đặt bồn cầu, nhưng bởi vì trong thôn không có đường nước ngầm, những thứ này đều không thể sử dụng được.
Vì thế, để đi vệ sinh hay đi gì đó, đều phải đi bên ngoài.
Thời điểm không dễ chịu nhất vào mùa đông chính là lúc đi vệ sinh vào ban đêm.
Trời rất lạnh, lại không thể mặc toàn bộ quần áo đã cởi ra, cho nên gần như đều chỉ là mặc trang phục mùa thu và phải ra ngoài mới mặc.
Gió lạnh thấu xương thổi vào người, loại cảm giác đó, chỉ có người đi vệ sinh vào ban đêm mùa đông ở phương bắc mới có thể lĩnh hội được.
Cho nên, bình thường Tô Bạch vì phòng ngừa ban đêm đi nhà vệ sinh, hắn đều sẽ sớm giải quyết tốt trước đó.
Tô Bạch nằm chơi điện thoại di động không bao lâu thì nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Người trong thôn thức dậy rất sớm, tương ứng, ngủ tự nhiên cũng đều rất sớm.
Giống như vào thời điểm này, gần như đều ngủ cả rồi.
Ngày hôm sau, Tô Bạch vẫn ngủ thẳng đến chín giờ sáng sớm, sau khi bữa sáng ăn xong xuôi hắn mới mò dậy.
Xuống lầu dùng nước lạnh kết băng súc miệng, Tô Bạch mới đi vào nhà bếp ăn cơm.
Canh Tô Bạch thích nhất là canh khoai lang, món chính là bánh phở và thêm hai món nữa.
"Ngày hôm nay dì đi lên trấn họp chợ mua vài món đồ. Mộng Thành, con có muốn ăn gì hoặc là thích ăn trái cây gì không, dì mua về cho con ăn." Dì út hỏi.
"Có gà là được à dì." Tô Bạch cười nói.
"Yên tâm, không thiếu gà cho con, dì mua vài trái chuối tiêu về chiên chuối tiêu ăn, dì nhớ trước đây khi còn bé con rất thích ăn cái này." Tô Sắc nói.
Tô Bạch: ". . ."
Nếu như dì hai làm, dì ấy chiên chuối tiêu thì khẳng định Tô Bạch có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Chỉ là dì út chiên, emmmm, thôi quên đi.
"Trước đây con ăn nhiều đến phát ngán rồi dì, hiện tại con không thích ăn." Tô Bạch nói.
"Dì út, con có chuyện muốn hỏi dì?" Tô Bạch ăn sáng xong rồi hỏi.
"Chuyện gì?" Tô Sắc hỏi.
"Ngày hôm qua, trên bàn rượu có phải là dì lại động tâm tư làm mai cho con không?" Tô Bạch hỏi.
"Làm sao con biết được?" Dì út kinh ngạc hỏi.
"Dì đừng hỏi con vì sao con biết được, dì út, việc dì giúp con làm mai, con sẽ không phản đối nữa." Tô Bạch bỗng nhiên nói.
"Lời con nói là thật sao?" Tô Sắc vui mừng hỏi.
"Thật." Tô Bạch nói.
"Nhưng con đã có mục tiêu làm mai rồi, về phần cuộc hôn nhân này có thành công hay không còn phụ thuộc vào bà mối có tác dụng hay không." Tô Bạch nói.
"Con chọn trúng người nào? Là ai? Là cô gái nhà nào?" Tô Sắc hỏi.
"Dì từng nhìn thấy cậu ấy rồi, chính là cô gái ngày hôm qua ngồi ở bên cạnh con trong tiệc rượu, hình như cậu ấy tên là Khương Hàn Tô thì phải, ngoại hình cậu ấy thật đẹp. Dì út, con thích cậu ấy." Tô Bạch nói.