Chương 332: Cuộc sống này có thể theo ý của tớ (1)
Từ 2012 Bắt Đầu
Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện07-01-2024 17:09:45
"Chân cậu lạnh thế, cậu ngồi ở trên giường chờ tớ, tớ đi mang chậu nước nóng đến." Tô Bạch nói xong, đi ra ngoài phòng.
Nhìn Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô nhấc cái chăn che đầu mình xuống, sau đó mang tất bông vào, chuẩn bị mang đôi giày trên mặt đất và âm thầm bỏ đi.
Nhưng ngay lúc cô vừa mang vào một cái tất bông, Tô Bạch lại quay trở lại.
Hắn liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô, sau đó đi tới và cầm lấy giày của cô ấy đi.
Nhìn Tô Bạch mang theo đôi giày bông của cô đi ra khỏi phòng, Khương Hàn Tô tức giận giơ giơ quả đấm nhỏ của mình.
Đáng ghét, thực sự là quá đáng ghét rồi.
Mình ở lại đây ăn cơm tối làm gì cơ chứ, mình phải như trước đây mới đúng, trở về trường lúc xế chiều.
Ban ngày, hắn sẽ không đi ngăn cản mình.
Trong bình thủy có nước, Tô Bạch cầm một cái chậu sứ tới, rót vào trong chậu một ít nước nóng, sau đó lại từ trong thùng múc một ít nước lạnh vào.
Tô Bạch đưa tay vào kiểm tra thử nhiệt độ nước, có hơi nóng nhưng độ nóng này đủ để làm ấm chân.
Sau khi hắn mang chậu nước nóng đi vào trong nhà, lại đi ra lấy thêm một chậu khác.
Vào mùa đông, ngâm chân trước khi ngủ rất thoải mái.
Sau khi hắn đem chậu nước nóng của mình vào, Tô Bạch ngồi ở trên giường, nhìn tiểu Hàn Tô vẫn đang dùng chăn che người, hắn đem tay cho vào trong chăn của cô, chuẩn xác tìm tới đôi bàn chân nhỏ của cô.
Đôi chân của cô ấy vừa nhỏ vừa đẹp, Tô Bạch thậm chỉ có thể cầm đôi chân của cô bằng một tay.
Chỉ là Khương Hàn Tô dùng lực ở hai chân và tránh thoát khỏi tay hắn.
Tô Bạch rút về tay, sau đó bò lên trên giường, trực tiếp ôm cả người và chăn vào trong lòng.
"Tớ mang nước tới rồi, rửa chân đi." Tô Bạch tìm tới vị trí cái đầu của cô, nhẹ giọng nói.
"Không rửa, còn nữa, thả tớ ra, tớ phải về ký túc xá." Khương Hàn Tô nói.
"Tiểu Hàn Tô, cậu nói không giữ lời rồi!" Tô Bạch nói.
"Tớ nói không giữ lời đấy, thì sao nào? Buổi tối cậu để tớ ở lại đây ăn cơm là không có ý tốt mà." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch xốc chăn của cô lên, sau đó trực tiếp chui vào và ôm cô vào trong lòng.
Khương Hàn Tô giống như một con mèo con bị chọc giận, không ngừng giãy giụa. Thế nhưng, cô không thể nào giãy giụa thoát khỏi Tô Bạch giống như khi hắn nắm lấy đôi chân của cô bằng một tay được.
Cô có bao nhiêu sức lực, Tô Bạch từ lúc ôm lấy eo cô, cô giãy giụa chỉ như đang gãi ngứa hắn thôi.
Tô Bạch ôm cô đến chân giường, sau đó tự mình ngồi lên giường và đặt cô ngồi lên đùi mình.
"Đừng nghịch nữa, cậu giãy giụa không được đâu." Tô Bạch liền hôn một cái bên má cô.
"Cậu, xấu xa!" Khương Hàn Tô mắng.
"Tớ là đang muốn tốt cho cậu mà, đã trễ thế này rồi, một mình cậu về ký túc xá rất nguy hiểm đó!" Tô Bạch nói.
"Hừ!" Khương Hàn Tô hừ lạnh một tiếng, đem mặt quay sang chỗ khác, nói: "Mượn cớ."
"Được rồi, tớ không nói vòng vo với cậu nữa, đây là lời thật lòng của tớ, tớ rất muốn ôm cậu ngủ, sẽ thoải mái hơn khi tớ ngủ một mình nhiều lắm." Tô Bạch đem lời trong lòng nói ra.
Mà khi Tô Bạch nói ra câu nói này, Khương Hàn Tô cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Ôm tớ ngủ, có gì mà thoải mái." Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Ôm cậu ngủ sẽ không cảm thấy cô đơn." Tô Bạch cười nói: "Tuy tớ là người quen với cô đơn rồi, nhưng cũng muốn tìm một ai đó sưởi ấm lẫn nhau và ôm nhau ngủ. Bây giờ tớ tìm thấy rồi, sao tớ có thể không đem cô ấy ôm vào trong lòng đây. Hơn nữa, người cần tìm đã đến đây rồi, và từ cái lần trước hưởng thụ qua cái cảm giác hạnh phúc ấm áp ấy, tự nhiên không muốn dễ dàng buông tay ngay lúc này."
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, nói: "Được rồi, đừng giận nữa, nếu còn tiếp tục thì nước sẽ lạnh đấy. Trong phích nước hết nước rồi, lẽ nào cậu còn muốn giống lần trước, nửa đêm để tớ đi tới phòng bếp nấu nước hay sao?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, tay chân đang giãy giụa lập tức ngừng lại.
Nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Tớ biết, chỉ cần tớ không đi về, cậu sẽ đưa ra rất nhiều lý do để tớ có thể ngủ lại đây."
Sau khi nói xong, cô nhíu cái mũi đáng yêu một cái, nói: "Thực sự là phiền chết mất."
Tô Bạch mỉm cười, đặt cô ấy lên giường, sau đó từ bên cạnh chuyển tới một cái ghế nhỏ và ngồi lên.
Tô Bạch đưa tay ra.
"Làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đưa chân của cậu đây, tớ giúp cậu rửa chân thôi!" Tô Bạch nói.
"Không muốn, tớ tự rửa được." Khương Hàn Tô nói.
"Đưa ra đi, tớ thích chân của cậu, lẽ nào cậu không biết sao?" Tô Bạch nói xong, nhân lúc cô không chú ý liền bắt lấy đôi bàn chân nhỏ của cô.
"Tớ biết cậu thích nên mới không cho cậu rửa, cậu, thả tớ ra, thả chân của tớ ra." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ ửng nói.
Tô Bạch không thèm quan tâm đến cô, hắn buông một bàn chân nhỏ của cô ra trước, sau đó dùng một tay giữ lấy cái chân kia của cô và cởi tất bông cô vừa mới mang vào ra.
Tô Bạch cởi ra còn ngửi một cái, vẻ mặt chán ghét nói: "Cái tất này mang lâu không chịu giặc, thối chết đi được."
Trên thực tế, với tình trạng bệnh của cô, mặc dù vào mùa hè, cũng rất khó chảy mồ hôi, huống chi là bây giờ.
Cho nên, trên tất chân của cô không có bất kỳ mùi thối nào.
"Cậu đang gạt người à, chắc chắn là không có thối, đó là tất chân tớ vừa mới mua đấy." Khương Hàn Tô nghe vậy nhỏ giọng phản bác.
Cô phản bác là vì Tô Bạch và cô đang nói về tất chân, khiến cô thật sự ngại ngùng.
Hơn nữa, liên quan với chuyện tất chân này, còn có một thứ khiến cô cảm cảm thấy ngại ngùng nữa.
Đó chính là từ khi cô biết Tô Bạch thích chân của cô, hễ mỗi lần đi tới gặp Tô Bạch, cô đều sẽ mang một đôi tất mới. Vì cô sợ hắn nhìn thấy tất cũ bị thủng lỗ, hoặc là bị hắn ngủi được mùi không dễ ngửi sẽ càng khiến cô vô cùng mất mặt.
Da mặt cô mỏng như vậy, không chịu đựng nổi mấy thứ đó được.
"Đùa cậu thôi, chân cậu lạnh như thế, tất làm sao có thể thối được." Tô Bạch nói xong, dùng tay cầm lấy bàn chân còn lại của cô, sau đó từ từ bỏ vào trong chậu nước nóng.
"Nóng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không nóng." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Tớ đưa xuống từ từ, nếu cậu thấy nóng thì nói tớ biết, tớ sẽ buông chân cậu ra." Tô Bạch nói.
"Cậu không sợ cậu buông tay là tớ chạy ngay à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Nếu như cậu muốn chạy, cậu cứ chạy đi, tớ khẳng định không đuổi theo." Tô Bạch cười nói.
"Thật hay giả?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Giả." Tô Bạch tức giận nói: "Bây giờ chân cậu dính nước rồi, giày của cậu thì bị tớ cất đi rồi, xem như cậu có muốn chạy thì chạy được không?"
"Ừ." Khương Hàn Tô có chút thất vọng ừ một tiếng.
"Hơn nữa, dù cậu có chạy, tớ sẽ bắt cậu về cho bằng được. Hơn nữa đêm rồi, điện thoại di động của cậu cũng hết pin, trời thì tối thui, cậu làm cách nào đi ra ngõ? Lỡ như bị té thì làm sao bây giờ? Cậu lại không chịu nói cho mẹ cậu biết, đến lúc đó sẽ không chỉ có một mình tớ thấy đau lòng đâu." Tô Bạch nói.
Sợ nước làm ướt quần của cô, sau khi đặt bàn chân nhỏ của cô ấy vào trong chậu sứ, Tô Bạch dùng tay xoắn ống quần của cô lên.
Thế là, cẳng chân trắng nõn như củ sen của cô bị lộ ra ngoài.
Từ cẳng chân đến mắt cá chân, mắt cá chân nối với bàn chân mềm lại, đều hoàn mỹ không tì vết.
Khương Hàn Tô cúi đầu nhìn bàn tay lớn đang bao trùm lấy chân của mình, khóe miệng hơi mấp máy.
Nước rất trong, chân cô không rửa ra bất kỳ cái gì, chân cô trong chậu sứ trắng sáng và trong suốt như phỉ thúy, tỏa sáng rựa rỡ dưới ánh đèn sợi đốt trên đầu.
Đẹp, thật sự quá đẹp.