Cuối cùng thì Tô Bạch vẫn không nắm lấy bàn tay nhỏ của Khương Hàn Tô. Đối với Khương Hàn Tô, nắm tay dường như đại diện cho một tầng ý nghĩa khác, vì thế kiên quyết không cho.
Tô Bạch không làm cô khó xử, cùng cô đi tới chòi nghỉ mát bên cạnh, vừa tránh tuyết vừa chờ xe.
Gió lạnh gào thét, muốn đón gió tuyết đi từ đây tới trường học thù nhất định sẽ bị lạnh cóng cho mà xem.
Nhưng mùa đông năm này, sẽ không có một người nào đến công viên Tử Quang để nhìn ngắm cánh rừng trọc lóc. Hơn nữa cũng đã hơn 11 giờ rồi, học sinh ở trường Dục Hoa đã đi sạch. Vì thế, dù là taxi hay xe kéo châu chấu đều được hết. Vào sáng sớm như này, bình thường sẽ không nhìn thấy bất cứ một chiếc xe kéo châu chấu nào ở trên con đường.
Tuy đứng ở dưới mái đình có thể tránh tuyết, nhưng gió lạnh gào thét không cách nào ngăn được.
- Cậu đứng ở đây, không được đi đâu hết. - Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, chạy vào bên trong một cửa hàng cách đó không xa ở phía trước, sau đó từ trong cửa hàng hắn mua một cây dù lớn giá hai mươi đồng.
Sau khi Tô Bạch trở lại, đem dù mở ra, hắn cũng không có đem dù để trên đầu để tránh tuyết, mà nghiêng về phía trước, ngăn cản gió lạnh gào thét.
Như vậy vừa có thể nhìn thấy đường, gió tuyết cũng sẽ không đánh lên mặt, còn phần thân dưới chắc chắn không thể cản cái lạnh được.
- Không thể để tôi cầm một lát được sao? - Tô Bạch cầm ô lớn đặt nằm ngang ở trước mặt hai người, sau đó hỏi.
- Không thể. - Khương Hàn Tô rụt cổ một cái nói.
- Cô bé bướng bỉnh. - Tô Bạch chỉ có thể kéo ống tay áo của cô ấy, sau đó đi về phía trước.
May là đoạn đường từ công viên Tử Quang đến trường Dục Hoa không xa, chỉ cần đi năm sáu phút là đến nơi.
Lúc đến trường học, Tô Bạch cất dù, sau đó dậm chân, đem toàn bộ bông tuyết trên người rủ xuống, sau đó lại giúp Khương Hàn Tô phủi sạch một chút bông tuyết dính trên người.
Nhưng vào lúc này, Khương Hàn Tô lại nhón chân lên, chủ động giúp Tô Bạch phủi một ít tuyết dính trên đầu.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó nhìn cô ấy cười đùa, nói:
- Lần này có cậu, một đường cầm dù của tôi không phải là phí công vô ích.
Gió rất lớn nên lực cản nâng dù cũng rất lớn, Tô Bạch cầm dù đi một đường không thoải mái lắm.
- Giáo viên từng nói, giữa bạn học với nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói, khuôn mặt có chút đỏ.
Cô cũng không biết tại sao mình phải giúp hắn như vậy, mình nhìn thấy trên tóc của hắn có chút bông tuyết, theo bản năng giúp hắn phủi sạch.
- Đúng đấy, bạn học Khương. - Tô Bạch cười mang theo cô ấy đi vào tiệm mì khô Trương Bình đối diện trường học.
Chắc là do trời vẫn còn sớm nên đến bây giờ vẫn còn nhiều đến bây giờ chưa mở cửa.
Sáng sớm ngày nghỉ ở trường, vẫn có rất nhiều người thèm ăn thứ gì đó và sẽ tới nhà bọn họ ăn bát mì khô rồi mới đi.
- Ông chủ, ba bát mì khô, hai phần canh chua trứng gà và thêm mười đồng thịt chó. - Tô Bạch gọi.
- Các cháu đến chậm chút nữa là quán của chúng tôi đóng cửa rồi. - Bà chủ cười nói.
- Tại sao, không có người đến ăn sao? Sắp đến giờ cơm rồi, trong trường học hẳn là có rất nhiều người không về mới đúng?- Tô Bạch hỏi.
Coi như trong một lớp học chỉ có hai, ba người chưa về nhà, toàn bộ Dục Hoa nhiều lớp như vậy, cũng có hai, ba trăm người ở trong trường học, lẽ nào bọn họ đều không ăn cơm sao?
- Tại sao họ không trở về nhà? Mà là lúc này tất cả đều ở quán net, còn có Trương Khang nhà chúng ta, tan học trở về liền không biết đi đâu, có lẽ là đi quán net luôn rồi. - Bà chủ nói.
Tô Bạch lắc lắc đầu, xem ra bản thân mình đánh giá thấp sức ảnh hưởng của quán net đối với học sinh.
Chỉ là, đối với học sinh sống trong huyện thành nhỏ như bọn hắn, cách giải trí duy nhất sau khi tan học chỉ có đi tới quán net lên mạng thôi.
Thích lên mạng chơi game, không chỉ có học sinh kém, lớp Tô Bạch bọn họ có rất nhiều nam sinh có thành tích tốt thường xuyên đi đến tiệm nét trong những ngày nghỉ.
Không chỉ là nam sinh trong tiệm nét, nữ sinh chơi game cũng không ít. Trong đó không thiếu người có thành tích tốt, Tô Bạch trước đây thường thường ở bên trong có thể nhìn thấy Nhạc Hân và Cung Khánh.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch nhìn về Khương Hàn Tô, lấy điện thoại di động ra, nói:
- Này, bạn học Khương, kết bạn đi?
Khương Hàn Tô cũng có tài khoản QQ, chỉ là tài khoản QQ của cô ấy hình như chỉ có một vài bạn học nữ thân trong lớp.
Khương Hàn Tô được thêm vào nhóm lớp của bọn họ, chỉ là tài khoản vẫn trong trạng thái ẩn. Tô Bạch liếc mắt nhìn, xếp hạng QQ chỉ mới một mặt trăng, xếp hạng QQ của Tô Bạch hiện tại đã là hai mặt trời rồi. Xếp hạng tài khoản này của Tô Bạch, ngoại trừ Đường Vĩ là người hay mua tài khoản bên ngoài ra, ở trong lớp đã coi như là rất cao rồi, dù sao cũng không thiếu thành viên.
Tô Bạch mở ra QQ của mình, tìm tới chỗ thêm bạn, sau đó nhập số ID QQ của Khương Hàn Tô vào trong.
- Là số này sao? - Tô Bạch tìm thấy tài khoản của cô ấy.
Tài khoản QQ của Khương Hàn Tô phải là tài khoản mới tạo gần đây, bởi vì nó có mười con số, nick name QQ cũng rất đơn giản, chính là tên của cô ấy - Hàn Tô.
- Cậu làm cách nào mà biết được tài khoản QQ của tôi? - Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
- Tôi không chỉ biết, còn nhớ rõ rất nhiều năm. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô bĩu môi:
- Cậu chỉ thích đi lừa gạt người khác?
Số này của cô được Cung Khánh tạo giúp từ học kỳ trước năm lớp 9, đến hiện tại vẫn chưa đến một năm, cho nên làm thế nào mà Tô Bạch có thể nói là "vẫn nhớ rõ rất nhiều năm" được cơ chứ?
Tô Bạch cười, không giải thích, hắn thoát tài khoản QQ của mình, sau đó đưa điện thoại di động tới trước mặt Khương Hàn Tô, nói:
- Cậu nhập QQ vào đi, sau đó đồng ý kết bạn.
Khương Hàn Tô biết mình từ chối không được, cô ấy chỉ có thể đem QQ của mình QQ nhập vào, sau đó nhận lời đồng ý kết bạn, rồi lập tức đăng xuất QQ của mình ra.
Tô Bạch nhận lại điện thoại di động, sau đó vào trang cá nhân QQ của Khương Hàn Tô ra xem, chuẩn bị nhìn cái gì đó thú vị.
Kết quả phát hiện bên trong không có thứ gì, ngay cả một chữ đều không có.
Tô Bạch nhìn vào bảng tin trống rỗng của cô ấy, viết chữ Khương Hàn Tô lên trên, tớ thích cậu.
Rất nhanh, ba tô mì, một nồi thịt chó và hai phần canh chua trứng gà đều đã bưng lên.
- Còn có ai nữa à? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Hai bát lớn đều là của tôi. - Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô:
- . . .
Tô Bạch chia thịt vào trong chén của hai người, sau đó bỏ tương ớt vào, bắt đầu trộn mì.
Sau khi trộn mì xong, hai người bắt đầu ăn.
Tô Bạch sau khi ăn xong một tô mì, nhìn Khương Hàn Tô đang ăn thịt, bỗng nhiên cười.
Nếu như cùng những bạn gái kiếp trước ăn thịt chó, e là sẽ có không ít người nổi giận đùng đùng.
Mình không thể nói các cô ấy làm như vậy là không đúng, nhưng cũng không thể nói các cô ấy làm như vậy là đúng, đây chính là cái gọi là sự khác biệt về quan điểm!
Nhưng cùng với Khương Hàn Tô có xuất thân từ Qua Thành cùng nhau ăn thịt chó, tuyệt đối không có chuyện như vậy.
Thịt chó ở Qua Thành rất thịnh hành, không ai ở đây cảm thấy ăn thit chó là sai cả.
Vì thế, cả đời này có thể tìm được một người mình thích lại thích hợp bầu bạn với mình cực kỳ khó.
Tô Bạch nói là vì Khương Hàn Tô đáng yêu và thú vị nên mới thích cô ấy, nhưng ưu điểm của Khương Hàn Tô không chỉ bao gồm sự đáng yêu và thú vị không thôi đâu.
Không nói những mặt khác, chỉ việc biết làm cơm thôi là đã đạt được rất nhiều điểm trong mắt Tô Bạch rồi.
Nếu như sau này có thể cùng người con gái mình thích cùng nhau làm cơm trong phòng bếp, vậy khẳng định là một chuyện rất hạnh phúc.