"Cậu có thể mở giúp tớ được không, tớ không mở được." Khương Hàn Tô vô cùng đáng thương nói.
"Khương Hàn Tô, cậu quá đáng lắm rồi đấy." Tô Bạch bị cô nàng đáng thương này chọc giận.
Thật sự cho rằng tớ dễ dụ đúng không?
Giả bộ đáng thương vô dụng!
"Tớ không mở ra được, buổi sáng tớ mang theo tương đậu và bánh màn thầu vừa đi vừa ăn, đến nước tớ còn chưa uống." Khương Hàn Tô nói xong, mím mím đôi môi hơi khô khốc, lần nữa đáng thương nói: "Cậu không giúp tớ mở, tớ sẽ chết khát."
"Nhờ người khác giúp cậu mở đi." Tô Bạch tức giận nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, nói: "Tớ chỉ muốn cậu giúp tớ mở thôi."
Cô ấy khát là thật, không mở được nắp bình là giả.
Cô gái này là đang muốn chơi chiêu tâm lý với hắn, thật sự không yếu hơn Tô Bạch bao nhiêu.
Tô Bạch đã sớm biết ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài ngây thơ là một cô nàng rất tinh nghịch.
Theo thời gian trôi đi, vẻ tinh nghịch của cô ấy càng ngày càng nhiều.
"Khương Hàn Tô, đừng tỏ vẻ đáng yêu, tớ vẫn còn đang tức giận đấy." Tô Bạch nghiêm mặt nói.
"Tớ xin lỗi mà, cậu tha thứ cho tớ lần này đi, sau này tớ không làm thế nữa." Khương Hàn Tô đi tới nắm chặt tay của hắn, sau đó làm nũng lắc qua lắc lại.
Cái làm nũng này, rồi nhìn đôi môi khô khốc này của cô ấy, trong lòng Tô Bạch lại mềm nhũn ra.
Thật ra, lúc gọi cô ấy lại đưa nước, hắn đã là người thua cuộc rồi.
Đến cùng là vì thích cô ấy, thương tiếc cô ấy từ tận xương tủy.
"Haiz, Khương Hàn Tô, tớ chịu thua." Tô Bạch thở dài một tiếng, sau đó cầm bình nước suối mở nắp và đưa cho cô ấy.
Khương Hàn Tô không có nhận, mà là rất nghiêm túc nói: "Cậu không thua, sau này tớ sẽ không làm thế, tớ biết cậu đau lòng vì tớ."
"Cậu uống nước trước đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Cô ấy nhận bình nước từ trong tay Tô Bạch, sau đó uống ùng ục ùng ục.
Cô ấy rất khát và uống non nửa bình.
Non nửa bình nước suối ướp lạnh vào bụng, Khương Hàn Tô giải tỏa vài phần cơn nóng, đôi môi đỏ mọng của cô ấy một lần nữa khôi phục vẻ sáng bóng.
"Hàn Tô, nguyện vọng cả đời tớ rất đơn giản, bên cạnh tớ không có ai là người thân, tớ hi vọng tương lai sau này có người bầu bạn cùng tớ đi suốt chặng đường, bình dị và khỏe mạnh. Cho nên thân thể của cậu không chỉ là thuộc về cậu, mà còn thuộc về tớ." Tô Bạch nói.
"Cậu có đang nghe không?" Tô Bạch hỏi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Hắn xoay người nhìn một chút, liền phát hiện cô gái này đang cúi đầu.
Tô Bạch có chút không hiểu nâng đầu của cô ấy lên, sau đó thì nhìn thấy một khuôn mặt đầy tinh tế.
Chỉ là cái khuôn mặt này có hơi đỏ, giống như ánh hoàng hôn vậy.
"Cậu đang nói gì vậy? Tớ nghe không hiểu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó nháy mắt một cái, hắn cười hỏi: "Cậu thật sự nghe không hiểu?"
"Ừ, tớ nghe không hiểu." Cô gái này mím mím môi, sau đó dùng sức lắc lắc đầu.
"Tớ nói thân thể của cậu không chỉ là thuộc về cậu, mà còn thuộc về tớ, cậu phải thay tớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, chờ ngày nào. . ."
"Cậu đừng nói nữa." Khương Hàn Tô dùng tay nhỏ chặn miệng hắn.
Khương Hàn Tô lo lắng Tô Bạch sẽ hôn tay của mình, che xong rồi cuống quít rụt tay về.
Cô gái này trốn rất nhanh nha, Tô Bạch cười hỏi: "Không phải cậu nói cậu nghe không hiểu sao?"
"Da mặt thật dày." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "So với tường thành còn dày hơn."
"Đi thôi, đi tới trường học, chủ nhiệm lớp nói mười giờ là có thể kiểm tra thành tích, bây giờ đã sắp đến mười giờ rồi." Tô Bạch cầm tay cô ấy.
"Cậu không giận sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tiểu Hàn Tô nhà ta quá lợi hại rồi, tớ không ngờ cậu học được cách tặng tớ một cái tát rồi tiếp tục cho tớ quả táo ngọt, thuật điều khiển chồng đã đến mức lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa rồi, dù muốn tức giận cũng không được. Không giận nổi, nhưng không thể cùng cậu nói cười, có một số việc một là một, hai không được ba. Nếu như lần sau cậu tái phạm, không trân trọng cơ thể của cậu, tớ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu." Tô Bạch nói.
"Ừ, tớ sẽ không." Khương Hàn Tô bảo đảm.
Tớ lo lắng cậu chờ quá lâu, cho nên mới muốn nhanh một chút nhìn thấy cậu càng sớm càng tốt.
Nếu như biết trong lòng cậu sẽ lo lắng cho tớ như vậy, làm sao tớ làm điều đó cơ chứ?
Bởi vì, sau khi chạy lâu thì chỉ cần ngồi xuống yên lặng chịu đựng là một chuyện rất khổ cực.
Đặc biệt là sau khi có người chăm sóc thì tớ muốn nhanh nhanh nhìn thấy cậu, muốn cậu đưa tớ keo que. Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ như hôm nay.
Tô Bạch, cậu cho tớ rất nhiều, cũng thay đổi tớ rất nhiều.
Nhưng cũng bởi vì vậy, tớ càng trở nên yếu đuối.
Vì thế, nếu như thích tớ, xin đừng vứt bỏ tớ.
"Không phải người yêu nhưng lại hơn hẳn người yêu, tớ thật sự không biết cậu đang trốn tránh cái gì." Tô Bạch nói.
"Cứ như vậy không phải tốt hơn sao? Vì sao cậu luôn muốn tớ đồng ý làm bạn gái của cậu?" Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ hỏi.
"Bởi vì tớ biết một đời người rất ngắn ngủi, mà tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất chớp mắt là qua. Cho nên, tớ muốn cùng cậu để lại những kỉ niệm đẹp trong những năm tháng đẹp nhất trong độ tuổi của chúng ta. Nếu không thì tớ đã không ép buộc cậu, chẳng lẽ lúc tớ theo đuổi cậu đến đại học thì không bắt được cậu sao? Nhưng đến đại học tiếp tục theo đuổi cậu, chúng ta liền ít đi ba năm cấp ba, ít đi ba năm đẹp nhất trong cuộc đời." Tô Bạch cười nói.
"Dù là trong tiểu thuyết hay là trong điện ảnh, vì sao mọi người khi nhớ lại thanh xuân của mình, phần lớn đều là cấp 3? Bởi vì cấp 3 là bước ngoặt chuyển mình từ thiếu niên thành thanh niên. Mọi người thường nói, cuộc sống đại học thoải mái và dễ chịu, nhưng chân chính đến đại học rồi thì cảm nhận được áp lực to lớn mà nó mang lại."
"Khi còn học cấp 3, chúng ta đều có ước mơ và mục tiêu riêng. Mục tiêu là thi đậu vào đại học lý tưởng trong lòng mình, mà sau đại học, rất nhiều người trái lại mất đi mục tiêu và giấc mơ của riêng mình." Tô Bạch cười nói.
"Cậu chưa từng học hết cấp 3 đúng không? Sao cậu rành thế?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Tớ đọc từ trong tiểu thuyết." Tô Bạch cười nói.
Hắn chưa từng học đại học, nhưng bởi vì kiếp trước luôn khao khát cuộc sống đại học nên từng nói chuyện với rất nhiều người về chủ đề này.
Rất nhiều người lưu giữ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất trong tim thời cấp ba.
Cấp 2 còn quá nhỏ, mà cấp 3 là thời kì rất nhiều người lần đầu yêu.
Trong giấc mơ bóng người phai mờ, ai mà không có một người nào đó trong tuổi thanh xuân của mình cơ chứ?
Nếu như nói, rất nhiều người thời cấp 2 chưa từng nảy sinh tình cảm, thì thời cấp 3, bất luận nam hay nữ, bất luận thành tích tốt hay xấu, chắc hẳn trong lòng họ đã từng thích qua một người.
Một số có thể rơi vào quên lãng, nhưng có vài người dù mười năm hay hai mươi năm sau, vẫn nhớ đến khuôn mặt tươi cười của người đó, vẫn vẹn nguyên.
"Hàn Tô, chúng ta đánh cược thế nào?" Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
"Đánh cược gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đánh cược cậu đồng ý làm bạn gái của tớ thời cấp 3." Tô Bạch cười nói: "Thế nào? Có dám đánh cược hay không? Cái này đối với cậu rất có lợi đấy, bởi vì quyền lựa chọn ở trong tay cậu. Nếu cậu đồng ý, tớ mới có thể đánh cược thắng, bằng không tớ mãi mãi không bao giờ thắng được."
Khương Hàn Tô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó giơ giơ quả đấm nhỏ, cười nói: "Tô Bạch, cậu thua chắc rồi."
"Cậu không định làm bạn gái của tớ thời cấp 3 sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó đáng thương nói: "Cậu thích người con gái có thành tích tốt, thích người con gái xinh đẹp và đáng yêu, chờ chúng ta vào trường trung học số 1 trong thành phố nhất định gặp được không ít, cho nên cấp 3 là thử thách. Và đến khi nào tớ xác định cậu không vứt bỏ tớ, sẽ không thích cô gái khác, tớ mới đồng ý với cậu."
Khương Hàn Tô nói xong, cười nói tiếp: "Khi học cấp 3, chúng ta cứ duy trì mối quan hệ tình bạn đi."
"Cậu sẽ đồng ý làm bạn gái của tớ." Tô Bạch cười nói.
"Tự tin như vậy?" Khương Hàn Tô chớp chớp mắt.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu.
Hắn nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cười nói: "Bởi lòng người là thứ mềm yếu nhất."