Trong phòng, hai người ngồi ở trên giường mở to mắt nhìn nhau.
"Khặc khặc." Tô Bạch ho khan hai tiếng, nói: "Cái kia, có thể thay rồi."
"Cậu không đi ra thì làm sao tớ thay được?" Khương Hàn Tô nhíu mũi hỏi.
Tô Bạch: ". . ."
"Sắp là vợ chồng của nhau rồi, sau này còn nhìn thấy rất nhiều lần, còn xấu hổ làm gì?" Tô Bạch nói.
"Cậu có đi ra không? Nếu cậu không đi ra thì tớ không mặc." Khương Hàn Tô nói.
"Đi ra thì đi ra, giờ tớ đi ngay." Khó khăn lắm mới có thể để cho cô ấy đồng ý, sao có khả năng vì chút chuyện này mà dã tràng xe cát được.
Chỉ là có hơi đáng tiếc, không nhìn thấy dáng vẻ cô ấy mang tất chân.
Đối với Khương Hàn Tô mà nói, cô ấy mà kéo tất chân lên từng chút từng chút một thật sự rất có sức hấp dẫn người khác.
Nhưng trước khi Tô Bạch đi ra, hắn vẫn phải sờ một cái lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến Khương Hàn Tô nhỏ giọng mắng một câu lưu manh.
Nhìn Tô Bạch rời phòng đóng cửa lại, Khương Hàn Tô mím mím môi, cô cũng không có đến khóa kín cửa.
Tuy có những lúc Tô Bạch rất vô sỉ, nhưng hắn đã đồng ý đi ra ngoài thì sẽ không mở cửa đi vào phòng lại trong khi cô thay đồ.
Thật ra, Khương Hàn Tô đối với việc mặc những thứ đó cho một mình Tô Bạch xem, cô không có phản đối cho lắm.
Không phải là cô không biết, cô biết chỉ cần là đàn ông thì sẽ có sở thích váy ngắn phối với tất chân.
Nhưng nếu để cho cô mặc những thứ đồ đó đi ra ngoài, khẳng định không thể.
Nhưng chỉ cho một mình Tô Bạch xem, thỏa mãn một chút tâm tư của hắn, Khương Hàn Tô vẫn có thể làm được.
Bởi vì cô rất yêu hắn, nếu không thì với trình độ ngại ngùng của Khương Hàn Tô, làm sao có khả năng để hắn thưởng thức đôi chân đẹp của cô được.
Mà chân đã bị hắn thưởng thức qua rồi, cho nên cái nguyện vọng của Tô Bạch muốn cô mặc váy ngắn phối tất chân, trong lòng cô thật ra không có chút nào sự phản đối.
Trong lòng thì không phản đối, nhưng ngại ngùng thì vẫn có.
Vì thế, khi không tìm được một lý do gì để từ chối, cô đành chấp nhận đồng ý với hắn.
Cho nên, đây là khảo nghiệm sự ăn ý giữa hai người, mà Tô Bạch đã sớm biết mấy tâm tư nhỏ của cô rồi.
Không có cớ từ chối nên mới cần bậc thang leo xuống, đúng không?
Cái này không đơn giản?
Chính vì thế mà Tô Bạch trực tiếp hôn cô.
Uy hiếp cái vị trí càng xấu hổ hơn, Khương Hàn Tô trực tiếp đầu hàng.
Khương Hàn Tô mở túi ra, nhìn đôi tất chân dài quá đầu gối trong túi, mím mím môi, nói: "Không phải mình đồng ý, là do hắn ép mình."
"Hừ, mình không có đồng ý với hắn." Nói xong, Khương Hàn Tô lấy ra một chiếc tất.
Sau khi lấy tất ra, cô cũng mở một cái túi khác lấy váy ngắn ra.
Cởi bỏ chiếc váy lụa dài màu trắng trên người cô xuống, Khương Hàn Tô mặc lên người chiếc váy xếp ly màu đen siêu ngắn.
Trong phòng có gương, Khương Hàn Tô nhìn xong thì đỏ cả mặt, sau đó mắng: "Biến thái."
Váy này quá ngắn đi, mặc vào hầu như lộ hết toàn bộ của cô ra ngoài.
Tô Bạch mua cái váy này cho cô mặc, không phải biến thái thì là cái gì.
Chỉ là ngày hôm nay lúc cô cùng Tô Bạch đi dạo phố, trên đường đúng là có không ít cô gái mặc như vậy.
Nhưng họ là họ, váy ngắn như vậy, Khương Hàn Tô sẽ không mặc ra ngoài.
Quần áo nửa người dưới Khương Hàn Tô thường mặc rất đơn giản, hoặc là quần jean, hoặc là váy dài đến chân.
Đến mức mùa đông, trước đây đều là quần jean hoặc là quần giữ ấm bên trong, nhưng dù là như vậy, mùa đông đến vẫn cảm thấy lạnh.
Nhưng kể từ khi Tô Bạch xuất hiện, đến mùa đông không còn xảy ra tình trạng đó nữa, bởi vì Tô Bạch thường sẽ mua cho cô vài chiếc áo lông dài để mặc.
Như vậy, mặc dù phần dưới của cô chỉ mặc mỗi quần jean, nhưng bởi vì áo lông có thể bao phủ lấy phần thân dưới nên cái cảm giác lạnh không còn nữa.
Tô Bạch chỉ sợ cô lạnh, cho nên vào mùa đông, hắn đều để cô mặc đồ thật dày.
Điều này khiến cho một Khương Hàn Tô trước đây thích tuyết, nhưng lại sợ mùa đông, hoàn toàn không còn sợ mùa đông.
Bởi vậy, cô cũng càng thích tuyết hơn.
Tuyết lớn dày đặc, đem toàn bộ thế giới nhuộm thành một màu trắng xóa, đối với Khương Hàn Tô trước đây, nó đại biểu cho bản thân cô sống sót thêm một năm.
Ở trong thôn, không phải chỉ có những người già mới biết tính tháng ngày và cảm thấy vui khi bản thân đã sống thêm một ngày.
Những năm qua Khương Hàn Tô cũng như thế.
Bởi vì sống sót thêm một năm, đại diện cho khoảng thời gian tươi đẹp sắp đến, nó sẽ lại càng gần thêm một chút.
Vì thế, đối với rất nhiều người, ánh mặt trời chính là hi vọng.
Nhưng đối Khương Hàn Tô, tuyết mới là ánh rạng đông.
Mặc váy xong, phía dưới chính là đôi tất đen dài quá gối.
Khương Hàn Tô sờ sờ, trơn mịn, cảm giác rất mềm mại, khó trách lại có nhiều nam sinh yêu thích nó như vậy.
Cô ngồi lên trên giường, giơ chân lên, xỏ một chiếc tất vào trong chân, sau đó lại giơ cái chân dài trắng mịn khác lên, xỏ một chiếc tất còn lại vào trong.
Sau khi mặc xong, Khương Hàn Tô đứng dậy đi tới trước gương, nhìn nửa người trên là chiếc áo T-shirt màu trắng, nửa người dưới là váy ngắn phối với tất chân màu đen quá đầu gối ở trong gương, không thể không nói, cực kỳ đẹp.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Bởi vì mặc bộ đồ này gặp Tô Bạch, cô vẫn còn hơi ngại ngùng.
Mặc dù là đã mang tất chân màu đen quá đầu gối, nhưng một ít da thịt trắng mịn trên đùi của cô vẫn lộ ra ngoài.
Hơn nữa phần da thịt này, nằm ngay giữa phần váy ngắn và tất chân.
Tô Bạch chờ ở bên ngoài mười phút, cảm giác cô đã thay đồ xong xuôi liền đẩy cửa đi vào.
Bản thân mình mà không đi vào, cứ chờ đợi Khương Hàn Tô gọi vào, vậy cho dù là mình đứng bên ngoài một tiếng, cô ấy cũng sẽ không gọi mình.
Hết cách rồi, da mặt cô ấy quá mỏng.
Ngày hôm nay có thể làm cho cô ấy mặc váy ngắn cùng tất chân, đúng là không dễ dàng gì.
Mà Tô Bạch đẩy cửa đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đứng cạnh giường với đôi bàn tay đan vào nhau.
Cô vừa nhìn thấy hắn đẩy cửa đi vào, liền nhanh chóng cúi đầu.
Dù là thế, Tô Bạch cũng có thể nhìn thấy hai bên tai của cô đỏ lên.
Dời ánh mắt từ đôi tai đỏ ửng và tinh xảo của cô sang chỗ khác, Tô Bạch lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong đầu Tô Bạch luôn tưởng tượng hình ảnh Khương Hàn Tô mang tất chân rất nhiều lần, nhưng từ lúc nhìn thấy hình ảnh chân thật xuất hiện trước mặt hắn, mới để Tô Bạch biết được mơ chỉ là mơ, gần như không thể so được với hiện thực.
Khương Hàn Tô mặc váy ngắn phối với tất chân quá đầu gối, quá tràn ngập sức mê hoặc rồi.
Chỉ một cái liếc mắt, adrenalin trong người Tô Bạch lập tức tăng vọt.
Bởi vì Tô Bạch liếc mắt nhìn thấy địa phương kia của Khương Hàn Tô, chính là nơi tất chân cùng váy ngắn tiếp xúc vào nhau.
Liên quan đến địa phương này, có một từ xuất phát từ phim hoạt hình Nhật Bản dùng để tán dương lĩnh vực này.
Cái này cũng là lý do vì sao Tô Bạch không mua cho cô ấy những tất chân khác.
Trong số rất nhiều loại tất chân, Tô Bạch rất có cảm tình với loại tất chân dài quá gối, đặc biệt là phối với váy ngắn.
Ở giữa váy ngắn và tất chân lộ ra da thịt trắng mịn như ẩn như hiện, khiến người ta có cảm giác ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.
Mà cái cảm giác này, không thể nghi ngờ là quyến rũ nhất.
Mà khi ánh mắt Tô Bạch tiếp tục theo tất chân đen đi xuống, đi tới đôi chân xinh đẹp đang giẫm lên sàn nhà được che bởi tất chân màu đen, hắn không nhịn được nữa rồi.
Tô Bạch trực tiếp đi về phía trước và ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn lên đôi môi non nớt của cô, rồi đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Sau đó, Tô Bạch cũng nằm lên giường.
Chỉ là, hắn không có nằm cùng phía Khương Hàn Tô, mà là xoay người xuống dưới.