Khương Hàn Tô đỡ Tô Bạch lên lầu, sau đó cởi giày của hắn ra, chuẩn bị đắp chăn cho hắn, rồi đi xuống lầu mua thuốc giải rượu.
Nhưng đột nhiên Tô Bạch ôm cô vào trong lòng.
"Đừng ôm em, em còn phải đi mua thuốc giải rượu cho anh." Khương Hàn Tô kêu lên.
"Mua thuốc giải rượu làm gì, anh không có say. Nào, lại đây ngủ đi." Nói xong, Tô Bạch kéo chăn bên cạnh đắp lên hai người.
Không lâu sau, Tô Bạch liền ngủ thiếp đi.
Sau khi Tô Bạch uống say, hắn rất thích ngủ. Nhìn Tô Bạch đã ngủ say, Khương Hàn Tô chợt nhớ tới chuyện mình cần phải đi mua thuốc giải rượu.
Nhưng vừa cử động thì phát hiện tay Tô Bạch ôm cô chặt thêm.
"Đừng làm rộn, mau ngủ đi." Hắn lầm bầm.
Thực sự là kẻ vô lại mà, đến cả ngủ cũng không buông cô ra.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhô đầu lên và hôn lên khuôn mặt đẹp trai của hắn một cái. Sau đó vén góc chăn, nằm vào trong lòng của hắn và ngủ.
Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau Tô Bạch tỉnh lại, phát hiện trước ngực có chút lạnh.
Hắn đưa tay tới nắm lấy, mới phát hiện là bàn tay của Khương Hàn Tô.
Hai ngày nay, có không khí lạnh tràn xuống Qua Thành, Tô Bạch cũng cảm thấy hơi lạnh, hay là vì tay chân của Khương Hàn Tô bị lạnh vào mùa đông.
Tô Bạch nắm thật chặt tay của cô, sau đó cẩn thận xoa xoa.
Hắn không dám dùng sức, bàn tay của Khương Hàn Tô mỏng manh mềm mại, Tô Bạch sợ xoa tay sẽ làm cô ấy đau.
Chỉ là động tác tuy nhỏ, nhưng cũng đánh thức Khương Hàn Tô dậy.
Bởi vì bây giờ đã là bảy giờ sáng rồi.
Tối hôm qua hai người trở về và đi ngủ lúc bảy giờ, xem như ngủ rất sớm.
"Lần sau tới đây ở, anh sẽ lắp thêm điều hòa. Nếu nó cứ lạnh như vậy, không chỉ em không chịu được, ngay cả bà nội cũng không chịu được." Thấy cô tỉnh lại, Tô Bạch hôn lên mặt cô, sau đó nói.
"Ừm." Cô nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Anh tỉnh rượu chưa? Có muốn em xuống mua thuốc cho anh uống không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đồ ngốc." Tô Bạch dùng đầu nhẹ nhàng chạm vào trán cô, sau đó nói: "Anh tỉnh rượu rất nhanh, chỉ cần ngủ một giấc ngon là anh tỉnh táo ngay. Anh còn được ôm em ngủ, sao có thể không ngon được đây."
Khương Hàn Tô nở nụ cười ngọt ngào, không nói chuyện.
Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào không thích nghe những lời ngọt ngào. Nếu như có, vậy chỉ có thể nói là người phụ nữ kia không thích bạn.
Khương Hàn Tô của trước đây, khi nghe thấy mấy lời ấy, bởi vì ngại ngùng nên chỉ cố chịu đựng, nhưng hiện tại thì không.
Ngoại trừ việc hai người còn chưa kết hôn thì chuyện gì nên làm họ đã làm cả rồi.
Cả hai người đã hòa vào cùng một thế giới, lại còn trong thời gian chỉ có riêng hai người, da mặt Khương Hàn Tô cũng không còn mỏng như trước.
Chỉ cần Tô Bạch không táy máy tay chân, làm những việc mà cô cho là xấu hổ. Còn như nói mấy lời âu yếm ngọt ngào, Khương Hàn Tô sẽ nghe theo trái tim của mình.
Cái gọi là nghe theo trái tim, chính là một nụ cười tự nhiên nở trên khóe miệng.
Trời rất lạnh nhưng họ phải dậy, vì buổi chiều hai người họ còn phải quay trở về.
Hơn nữa, họ còn phải dậy ăn sáng.
Tô Bạch rời giường, nhìn Khương Hàn Tô cũng đứng dậy, liền đẩy cô lên giường.
"Mới sáng sớm em dậy làm gì? Trời lạnh thế này, em nằm trên giường thêm một lúc nữa đi, chờ anh mua đồ ăn sáng về rồi em hẳn dậy." Tô Bạch nói.
Ngôi nhà rất lạnh, có thể tưởng tượng được bên ngoài lạnh như thế nào, Tô Bạch thật sự sợ cô ấy vì lạnh mà dẫn đến cảm lạnh.
"Không được, chúng ta cùng đi." Khương Hàn Tô kiên trì nói.
"Nếu không thì anh không được đi." Khương Hàn Tô ôm cánh tay của hắn làm nũng nói.
Cô giống như một con mèo, ôm cánh tay Tô Bạch rất chặt và đem mặt dụi dụi vào tay hắn.
"Được thôi, anh không thể làm gì em được." Tô Bạch bất đắc dĩ nói.
"Hì hì." Khương Hàn Tô nở nụ cười hì hì, đáng yêu đến cực điểm.
Tô Bạch tức giận bóp bóp mũi của cô, sau đó hai người mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt.
"Giày này em không thể mang được, em mang giày này ra ngoài sẽ lạnh chết mất." Tô Bạch từ trong tủ giày cầm xuống một đôi ủng bông, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha, đặt chân cô lên đùi hắn, sau đó cởi đôi dép bông của cô ra, rồi mang chiếc tất đỏ vào giúp cô, tiếp đến mới mang ủng. Xong xuôi, Tô Bạch cầm lấy chân còn lại mang vào.
Chờ đến khi hai người mặc đồ đầy đủ và giữ ấm chặt chẽ, họ mới mở cửa đi xuống ăn sáng.
Ngày hôm qua tuyết không lớn, nhưng rơi suốt cả đêm. Bởi vậy, vừa đi xuống lầu, có thể nhìn thấy từng lớp tuyết ở trên mặt đất.
Tuyết dần dần hóa lỏng, lại bởi vì trởi lạnh, kết thành băng.
Trên quảng trường Thời Đại, có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa với tuyết trên mặt đất đóng băng.
Trượt một cái liền trượt đi rất xa.
Tô Bạch kéo cô chạy vài bước, lao về phía mặt đất đóng băng phía trước.
Khương Hàn Tô hét lên, băng rất trơn, cô không khống chế được thân hình của mình. Cô có cảm giác như tùy thời có thể bị ngã sấp mặt, khuôn mặt cô trở nên trắng bệt vì sợ hãi.
Nhưng Tô Bạch là một tay chơi trượt băng lâu năm, đương nhiên sẽ không để cô ngã xuống đất.
Sau khi dừng bước, Tô Bạch mở cánh tay ra, rồi ôm cô vào trong lòng.
"Đừng dọa em sợ mà!" Khương Hàn Tô nói.
"Em còn không tin anh à? Anh làm sao có thể để em bị ngã được?" Tô Bạch cười hỏi.
"Hừ!" Khương Hàn Tô bất mãn hừ một tiếng.
"Đừng hừ, muốn ăn gì nào?" Tô Bạch buông thân thể của cô ra, sau đó nắm lấy bàn tay của cô.
"Em muốn ăn bánh bao." Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Vậy thì đi ăn bánh bao thôi." Tô Bạch nắm tay cô đi đến một quán bán bánh bao gần đó.
"Ông chủ, cho hai bát canh, một lồng bánh bao chay, một lồng bánh bao thịt." Tô Bạch nói.
"Được, hai con tìm chỗ nào đó ngồi đi, lát nữa chú sẽ mang ra cho hai con." Ông chủ nói.
Tô Bạch gật gật đầu, hai người tìm một chỗ trong quán ngồi xuống.
Tô Bạch cầm lấy hai cái chén nhỏ, sau đó rót một ít ớt và giấm vào trong một chén, còn chén kia thì đi lấy một ít thức ăn kèm miễn phí trong quán.
Khương Hàn Tô đang rất đói bụng, bữa tiệc tối hôm qua cô không ăn nhiều, bánh bao vừa được mang tới, cô trực tiếp lấy một cái bỏ vào trong miệng. Nhưng bởi vì bánh bao vừa mới ra lò, cô ngay lập tức bỏ bánh bao ra khỏi miệng vì nóng, sau đó không ngừng lè lưỡi.
"Mới vừa mang lên, em không thể ăn chậm một chút à?" Tô Bạch tức giận nói.
"Em không biết nó lại nóng đến vậy mà!" Khương Hàn Tô oan ức nói.
"Đưa anh." Tô Bạch nói.
"Cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Bánh bao." Tô Bạch chỉ vào và nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô đem cái bánh bao vừa cắn được một ít đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch thổi thổi, rồi chấm lên một ít giấm và ớt, sau đó đưa cho cô.
"Ăn chậm một chút, có gia vị ở trên sẽ đỡ nóng hơn nhiều." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Quả nhiên, sau khi Khương Hàn Tô cầm lấy bánh bao ăn, thật sự không còn nóng miệng giống như trước.
"Dục tốc bất đạt, dù năm đó anh theo đuổi em, anh cũng không có giống em vội vàng như thế đâu!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mới vừa chấm chút gia vị lên chiếc bánh bao thứ hai, nghe câu nói này xong, cô phồng má và trừng mắt nhìn hắn.
Cô như muốn nói, anh nghĩ sao mà đi so sánh như vậy?
Sau khi ăn uống no nê, hai người nắm tay nhau đi dạo trên phố.
Tuy gió Bắc thổi rất mạnh, thời tiết cũng rất lạnh, nhưng hai người vẫn nắm tay nhau và tận hưởng sự ngọt ngào của nhau, không cảm thấy lạnh chút nào.
Đi được một lát, Tô Bạch cúi người xuống và cõng cô trên lưng.
Buổi chiều, Tô Bạch lái xe, mang theo Khương Hàn Tô trở về Tô gia thôn.
Ở nhà một ngày, Tô Bạch mua một ít quà rồi mới đưa Khương Hàn Tô về nhà.
Ngày 24, Tô Bạch đến trường tiểu học ở Tô gia thôn.
Lúc này, ngôi trường tiểu học trở nên khang trang hẳn lên, sân bóng đá và đường chạy trước đây không có đều đã được xây dựng.
Sau khi đi tham quan một vòng, hắn thấy khuôn viên trường tiểu học này không kém những trường tiểu học khác. Xong rồi, Tô Bạch mới đi chào giáo viên từng dạy hắn ở trường tiểu học.
Ông ấy dạy hai đời người ở Tô gia thôn rồi.
Ông ấy đã từng dạy cha của Tô Bạch và cũng đã dạy Tô Bạch.
Lớp một tiểu học Tô Bạch học chính là ở đây.
Đoạn thời gian gian khổ ấy, ông ấy đã tự mình kiêm nhiệm các môn ngữ văn, toán học, thể dục, ... Gió mặc gió, mưa mặc mưa trong mấy chục năm.
Người có văn hóa thường rời khỏi nông thôn, hướng ra bên ngoài phát triển. Mà ông ấy thì ngược lại, cắm rễ mấy chục năm ở ngôi trường tiểu học đổ nát ở vùng nông thôn này.
Một người giáo viên như thế, làm sao có thể không ngưỡng mộ được đây.