Chương 302: Chữ tình mà thôi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:53:13

Bây giờ là giờ ăn cơm sau buổi chiều tan học, hai người không có đi đến căn tin, mà cùng nhau đi ra khỏi trường. "Cậu đừng tưởng rằng tớ dễ gạt, cậu giả bệnh để xin nghỉ đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi. Nếu như hắn thật sự trở về trường sau hai, ba ngày xin nghỉ, có khi Khương Hàn Tô sẽ tin hắn thật sự đang bị bệnh. Nhưng nghỉ liên tục hai tuần lễ không có trở về trường, khẳng định là giả vờ. "Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Không có cậu ở trường, tớ không muốn đi học, đúng lúc trong công ty có một số việc cần xử lý nên tớ xin nghỉ luôn." Tô Bạch nói. Tuy mấy lời ngọt ngào này có hơi thẳng, nhưng chỉ cần là con gái thì ai mà không thích nghe? Vừa nãy Khương Hàn Tô còn đang nổi nóng, sau khi hắn nói xong mấy lời ngọt ngào này thì cô ấy liền hết giận. Bằng không, nhìn hình ảnh cô ấy vô cùng tức giận lúc còn ở trong văn phòng, làm sao có khả năng trong một thời gian ngắn có thể dỗ dành tốt cô ấy được. Khương Hàn Tô tức giận nhất là vì hắn không cố gắng tập trung vào chuyện học hành. Nói đến cũng thú vị, ai có thể nghĩ tới một cô gái Khương Hàn Tô mấy năm trước không quan tâm đến ai khác ngoải bản thân, bây giờ lại để ý đến Tô Bạch như vậy? Chỉ là cái để ý này, e là trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tô Bạch có thể hưởng thụ thôi. Thật ra, tuy mấy lời ngọt ngào có hơi thẳng, nhưng những gì Tô Bạch nói đều là lời thật lòng, không có Khương Hàn Tô ở đó, hắn rất khó tiếp tục ở lại trường học. Bởi vì hắn không phải là người mười bảy mười tám tuổi thật sự nên rất khó để giống với những cậu học sinh người mười bảy mười tám tuổi ở trong lớp nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. "Vậy cậu cũng không thể nghỉ liên tục hai tuần mà không đến trường? Hai tuần cậu không đi học, những kiến thức cậu thiếu làm sao bù đắp nổi đây?" Khương Hàn Tô lo lắng nói. "Không phải còn cậu sao? Đứng nhất cuộc thi cấp tỉnh, có cậu ở bên cạnh tớ, chẳng lẽ còn sợ không ai ôn tập giúp tớ à?" Tô Bạch hỏi. "Ngày hôm nay là ngày 21 rồi, ngày 24 là ngày chúng ta nghỉ lễ, làm sao có thể bù đắp nổi trong khoảng thời gian này?" Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, cười nói: "Cậu quên còn kỳ nghỉ đông à? Kỳ nghỉ đông tớ sẽ đến ở lại nhà dì của tớ, như vậy, cậu có thể giúp tớ ôn tập được rồi." "Cậu cứ ở lại nhà dì cậu như thế, hình như không tốt lắm đâu?" Khương Hàn Tô hỏi. Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch gặp phiền phức khi ở trong nhà người khác. Tuy người này là người thân của hắn, nhưng đối với Khương Hàn Tô, người thân là thứ không đáng giá tiền nhất. "Cậu cứ yên tâm đi." Tô Bạch cười nói: "Chồng cậu so với cậu tưởng tượng được nhiều người thích lắm." "Được rồi, lớp trưởng Khương à, ngày hôm nay mới vừa nhận được nhiều tiền thưởng, có phải cậu nên mời tớ bữa cơm này hay không?" Tô Bạch cười hỏi. "Hừ, đương nhiên là tớ mời, tiền cơm nước mấy ngày sau tớ bao hết." Khương Hàn Tô nhăn mũi hừ nhẹ nói. "Không nghĩ tới, người nào đó nói trong sách tự có hoàng kim ốc*, nhanh như vậy đã làm được rồi, thực sự quá lợi hại mà!" Tô Bạch cười nói. *Nghĩa là tập trung việc học, tương lai sẽ có được vinh hoa quý quý Năm 2013. 10 ngàn đồng không phải là một con số nhỏ, có người nhọc nhằn khổ sở ở trong xưởng làm việc mấy tháng, sợ là không kiếm được nhiều như vậy. Hơn nữa, đối với Khương Hàn Tô mà nói thì đây chỉ là sự khởi đầu. "Nhìn trộm người khác viết là phạm pháp đấy." Khương Hàn Tô nói. "Sao thế? Cậu còn muốn gọi điện thoại báo công an bắt tớ à?" Tô Bạch cười nói. "Nói đến, may là lúc ấy tớ nhìn thấy cậu viết hai hàng chữ trên sách ngữ văn, nếu không thì tớ đã bị cậu làm tổn thương từ lâu rồi." Tô Bạch nói. "Lớp 8 năm ấy tớ muốn tỏ tình với cậu, nhưng khi đọc được hai hàng chữ đó thì tớ không làm được. Nếu như lúc ấy tớ không nhìn thấy, tớ sẽ tự động đi tỏ tình với cậu, sau đó sẽ bị cậu vô tình từ chối, e là sẽ buồn rất lâu." Tô Bạch nói. Tô Bạch khi đó, chỉ mới là thiếu niên mới biết yêu mười lăm, mười sáu tuổi và chưa trọng sinh. Vừa gặp được người con gái hắn thích, hắn dốc hết toàn bộ dũng khí để đi tỏ tình, nếu như thất bại, cái vết sẹo này có thể theo hắn cả đời. Bởi vì đó là người đầu tiên hắn thích, cũng là lần đầu tiên hắn muốn biểu lộ với người con gái hắn thích. "Không thể nào, thời điểm cậu theo đuổi tớ năm ngoái, tớ cũng có từ chối qua mà!" Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch mỉm cười, năm ngoái và năm ấy tự nhiên không giống nhau. Tô Bạch năm ngoái đương nhiên sẽ không vì một câu từ chối của cô mà bị đả kích. "Nhưng sự kiên trì của cậu vẫn có ý nghĩa." Khương Hàn Tô bỗng nhiên cười nói. Bởi vì Tô Bạch không có mỗi lần bị cô từ chối mà bị đả kích, vì thế hai người mới có ngày hôm nay. Nếu như lúc đó Tô Bạch bị cô từ chối một lần, rồi trở nên tuyệt vọng, vậy cả đời họ có khả năng hữu duyên vô phận rồi. "Có ý nghĩa gì? Tớ hình như cảm thấy tớ kiên trì không có ích lợi gì." Tô Bạch nói. "Cậu, đi chết. . ." Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái. Tô Bạch cười ha ha, kéo cô ấy đi ra khỏi cổng trường. Đường phố ngoài trường, lúc này đã tràn đầy đồ ăn vặt muôn hình muôn vẻ. "Cậu muốn ăn gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Nếu là do lớp trưởng Khương mời khách, vậy thì cậu mời tớ ăn gì, tớ sẽ ăn cái đó thôi." Tô Bạch cười nói. "Vậy chúng ta đi ăn bánh sủi cảo được không?" Khương Hàn Tô nói. "Được." Tô Bạch nói. Hai người ngồi xuống trong một quán bán bánh sủi cảo và nói ông chủ quán cho hai bát bánh sủi cảo. Vào mùa đông, ăn chút bánh sủi cảo có thể làm ấm bụng. "Vừa rồi chủ nhiệm lớp có nói chuyển chỗ ngồi của cậu, ông ấy để Thẩm Dao giúp cậu ôn tập, sao cậu không đồng ý?" Sau khi bánh sủi cảo đến, Khương Hàn Tô thổi thổi, há miệng nhỏ cắn một miếng, sau đó hỏi. Tô Bạch nghe vậy, thiếu chút nữa là phun ra bánh sủi cảo mới vừa ăn vào trong bụng. Việc này qua lâu như vậy rồi, cô ấy vẫn chưa quên. Hơn nữa, bản thân mình lúc đó đã từ chối rồi, cô ấy còn ghen cái gì nữa. "Bởi vì tớ thấy nếu tớ thật sự đồng ý, trong nhà nhất định có một bình giấm chua đánh tớ chết mất." Tô Bạch nói. "Hừ, cậu biết là tốt rồi, không biết có đánh chết được cậu hay không, nhiều nhất là sau này không để ý đến cậu nữa." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói. "Vì không mang nợ trên người, nhìn cậu rất khác với khi mang nợ trên người và sau khi trả hết nợ, bây giờ lá gan của cậu lớn hơn trước nhiều." Tô Bạch cười nói. "Tích cách của tớ vốn là như vậy mà, trước đây là vì thiếu tiền cậu, mới ở trước mặt cậu trở nên mềm yếu nên cậu dễ bắt nạt tớ, lẽ nào cậu muốn tớ bị bắt nạt cả đời sao? Tớ nói cho cậu biết, sau này đừng hòng mà bắt nạt được tớ, cậu không có cửa đâu!" Khương Hàn Tô vung vẩy quả đấm nhỏ, kiên định nói. "Tớ rất hiếu kì, đến cùng là tớ bắt nạt cậu cái gì mà khiến cậu có oán hận lớn đến như vậy?" Tô Bạch buồn cười hỏi. "Cậu, cậu bắt nạt tớ cái gì, tự cậu hiểu đi." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nhỏ giọng nói. "Ha ha ha." Tô Bạch cảm thấy thực sự buồn cười, cô bé này xem việc mình bị hắn bắt nạt là vì bản thân thiếu tiền hắn. Nhưng thực tế, thiếu tiền hay không thiếu tiền đều chẳng có chút quan hệ nào. Cô ấy có thể để cho mình bắt nạt, là vì một chữ tình mà thôi. Nếu không phải vì nó, ai có thể thật sự bắt nạt được một người con gái vì chịu uỷ khuất mà dám trực tiếp nhảy lầu đây? "Cậu cười cái gì?" Khương Hàn Tô dùng cái muỗng múc một cái bánh sủi cảo, còn chưa bỏ vào trong miệngg, liền nhìn thấy Tô Bạch cười to. Tô Bạch vươn đầu, trực tiếp ăn cái bánh sủi cảo trên muỗng của cô ấy vào trong miệng, sau đó đưa tay ra nặn nặn khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô. "Thật đáng yêu." Tô Bạch cười nói.