"Được rồi, đừng ghen nữa, mua thức ăn nấu cơm thôi." Tô Bạch nhìn đồng hồ đeo tay đã mười một giờ.
"Tớ không ghen." Khương Hàn Tô bĩu môi.
"Không ghen thì không ghen." Tô Bạch cười nói.
Cô bé này rất hay ghen, Tô Bạch đã biết từ sớm rồi.
Chỉ là Tô Bạch thích nhìn dáng vẻ đáng yêu lúc ghen của cô ấy.
Một cô gái ghen vì bạn, nói rõ trong lòng cô ấy thích bạn.
Sau khi trở về tiểu khu trường trường học số 1, bọn họ đi chợ bán thức ăn.
Ngày hôm qua bọn họ từng đi xung quanh khu chợ bán thức ăn rồi.
Cho nên không cần phải hỏi đường.
Đến chợ bán thức ăn, có thể nói đây là địa bàn của Khương Hàn Tô.
Tô Bạch đi theo phía sau, nhìn cô ấy đi đến từng gian hàng chặt chém hết cỡ.
Tô Bạch cũng tình nguyện nhìn cô ấy đi trả giá cùng người khác, chỉ cần giá tốt, Tô Bạch trả tiền xách túi là xong.
"Đủ chưa?" Thấy trong tay Tô Bạch xách một đống đồ lớn, Khương Hàn Tô hỏi.
"Mua thêm đầu cá trích, làm canh cá ăn." Tô Bạch nói.
Tô Bạch không quên lời bác sĩ nói, ngày hôm nay mua thức ăn phần lớn đều là đồ đại bổ được bác sĩ dặn dò.
Hai người đi tới phía sau khu chợ bán thức ăn và mua đầu cá trích.
Tô Bạch không thích ăn cá, không phải là vì cá ăn không ngon, mà là hắn không biết lừa xương.
Cũng chính vì như thế, hắn không biết cách làm cá.
"Bây giờ tớ mới nhớ, tớ không biết cách làm cá." Trên đường trở về, Tô Bạch nói.
"Cậu không cần làm, nó khác gì sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch vỗ trán một cái, cười nói: "Tớ quên mất cậu."
Khương Hàn Tô không giống như những cô bạn gái của hắn mười ngón không dính nước mùa xuân trong kiếp trước.
Mặc dù nói nhà cô ấy rất nghèo, nhưng ngày tết ai mà không làm vài món, cô ấy khẳng định biết làm.
Về đến nhà, Tô Bạch mở cửa, Khương Hàn Tô đi rửa thức ăn nấu cơm.
Tô Bạch muốn hỗ trợ, liền bị cô ấy đẩy ra ngoài.
"Nếu cậu muốn tớ yên tâm sống trong một tháng tới, vậy việc nấu ăn và rửa chén cậu đừng xía vào. Tớ không muốn ăn uống chùa trong một tháng." Khương Hàn Tô nói.
Tiền thuê nhà, cơm nước, học phí võ quán, những thứ này đều do Tô Bạch chi trả.
Nếu như nấu ăn và rửa chén nữa, cái phúc phận này cô không chịu được.
Hơn nữa, ở nông thôn không có đạo lý đàn ông nấu ăn cho phụ nữ.
"Cậu là bạn gái tương lai của tớ, không phải bảo mẫu của tớ." Tô Bạch nói.
Cuộc sống là do hai người xây dựng, không thể để một mình cô ấy nỗ lực một mình được!
Hơn nữa, Tô Bạch cũng đồng ý nấu ăn cho cô ấy.
Suy cho cùng, gặp được người con gái mình thích không dễ dàng chút nào.
"Tớ chưa đồng ý làm bạn gái của cậu, hơn nữa coi như sau này đồng ý, cũng không cần cậu nấu ăn." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Quyết định vậy đi, cậu đưa tiền, tớ ra sức, như vậy tớ mới có thể yên tâm lưu lại đây." Khương Hàn Tô tiếp tục nói.
"Được, cứ quyết định trước vậy đi." Tô Bạch cười nói.
Nếu như cô ấy nói làm việc nhà giúp cô ấy cảm thấy yên tâm, vậy trước tiên cứ để cô ấy làm.
Cô bé này giống y hắn, có thời điểm nhận thức rất cứng ngắt.
Không đồng ý, Tô Bạch thật sự lo lắng cô ấy sẽ chạy suốt đêm về nhà.
Như vậy, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Tô Bạch xé túi, lấy ra tạp dề vừa mua, bước tới buộc quanh eo cô ấy.
"Tớ có thể tự làm." Động tác quá mức thân mật, hơn nữa việc này hầu hết đều là chuyện giữa vợ chồng, Khương Hàn Tô xấu hổ nhìn ngón chân mềm mại của mình đạp lên dép.
"Không sao, tớ thích giúp cậu." Tô Bạch cười nói.
"Tớ không thích." Khương Hàn Tô xấu hổ đánh hắn một cái.
Cô cầm một chậu sứ, bắt đầu xử lý cá trích.
Tô Bạch mim cười nhìn cô gái nhỏ buộc tạp dề ngồi chồm hổm trên mặt đất xử lý cá trích.
Từ tiểu Hàn Tô thăng chức lên thành nữ đầu bếp nhỏ đáng yêu.
Nhưng điều khiến Tô Bạch cảm động nhất là cái cảm giác ấm áp này.
Có cô ấy ở đây, ngôi nhà mới được xem là nhà!
Tô Bạch lấy ghế đẩu từ trong sân chuyển tới, nói: "Cậu ngồi xổm thời gian dài rất không tốt, cậu ngồi trên ghế làm đi."
"Ừ." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, ngồi xuống ghế.
Tô Bạch cầm vài quả quýt mới mua qua, sau đó dựa trên cửa nhìn cô ấy xử lý cá trích.
"Cậu nhìn chằm chằm vào tớ làm gì? Cậu không có chuyện gì làm sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Bởi vì tiểu Hàn Tô nhà chúng ta thật sự rất đáng yêu!" Tô Bạch cười nói.
Ban đầu hắn còn nghĩ, muốn nhìn thấy cảnh tượng ấm áp, muốn Khương Hàn Tô buộc tạp dề để hắn nấu ăn, chắc cần thời gian rất lâu.
Nhưng không nghĩ mọi thứ diễn ra nhanh chóng đến vậy.
Xem ra bản thân mình hung hăng lừa gạt cô ấy không sai.
Nếu không thì làm sao nhìn thấy được tiểu Hàn Tô thế này!
"Tớ sẽ không xoay tròn." Khương Hàn Tô bĩu môi.
"Cần thiết hay không?" Tô Bạch giật giật khóe miệng, tức giận nói: "Tớ đã giải thích với cậu rồi, là vì năm đó tớ từng ở võ quán Lão Tử nên khi nhìn thấy mấy cô gái đó đánh trường quyền mới dừng lại quan sát. Tớ dừng lại xem trường quyền, không phải mấy cô gái đó, coi như là có vài người nam ở đó đánh trường quyền, tớ cũng sẽ dừng lại quan sát."
Tô Bạch đi tới trước người cô ấy, lột vỏ quýt, nói: "Há miệng, a. . ."
Khương Hàn Tô mím môi, không mở miệng.
"Cậu không mở miệng, tớ sẽ hôn cậu." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô chỉ có thể tội nghiệp há miệng ra, sau đó bị Tô Bạch đút vào một múi quýt.
Cô cắn cắn, a, ngọt thật.
"Đừng như vậy, quan hệ của chúng ta chưa đến một bước này." Khương Hàn Tô nói.
"Chứ đến bước nào rồi? Tại sao tớ cảm giác chúng ta đã bước tới một bước bạn trai bạn gái? Chúng ta hiện tại cũng đã ở chung rồi, ngủ ở dưới cùng một mái nhà, cậu cũng nấu cơm cho tớ và có cảm giác như một đôi vợ chồng nhỏ." Tô Bạch nhai quả quýt nói.
"Là do cậu ép buộc." Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
"Vì thế, có những lúc hung hăng mới tốt. Nếu không, sao tớ có thể dễ dàng nắm chặt được cậu trong tay như bây giờ được đây." Tô Bạch cười nói.
"Cậu chỉ biết bắt nạt tớ." Khương Hàn Tô chu miệng nói.
"Đúng đấy." Tô Bạch gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Tớ không chỉ có thể bắt nạt cậu, còn có thể bắt nạt cậu cả đời."
"Cậu có thể đừng động một chút là trêu chọc tớ được không?" Khương Hàn Tô mím mím môi.
Lại bắt đầu rồi, bất luận là lời gì, từ trong miệng hắn đều có thể trở thành công cụ trêu người.
Nếu không phải là bạn học cùng lớp với hắn trong ba năm qua và không bao giờ nghe nói hắn có bạn gái.
Bằng không Khương Hàn Tô nhất định sẽ cảm thấy hắn là một tên tra nam chuyên đi lừa dối tình cảm thiếu nữ.
Quan trọng nhất là trái tim của mình không biết uống lộn thuốc gì, hắn trêu chọc là mình rung động.
Khương Hàn Tô càm thấy phiền muốn chết, nếu không phải cái tên này suốt ngày trêu chọc, bản thân mình đến mức bị hắn vừa ôm vừa hôn rồi còn mơ mơ hồ hồ đi với hắn tới nơi này?
Đừng rung động có được hay không?
Đến thời điểm người ta vứt bỏ hai ta, ngươi sẽ rất thương tâm rất thương tâm đó.
Đến thời điểm còn liên lụy đến ta nữa.
Ta không thể chịu đựng được.
Vì sao ngươi cứ luôn rung động?
Tất cả là do ngươi!
Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới yêu đương.
Cái tên Tô Bạch này giở thủ đoạn rất cao minh.
Ngươi phải che giấu thật tốt, tuyệt đối không nên dễ dàng động lòng.
Bằng không, cả hai chúng ta đến lúc đó sẽ bị tổn thương.