Sau nhiều lần mưa gió, hai người rời giường và xuống mua thức ăn, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi.
Hai người tỉnh dậy lúc bảy giờ, trải qua hơn bốn tiếng mới từ trên giường xuống.
"Em trừng mắt nhìn anh làm gì?" Dưới lầu, Tô Bạch nhìn cô buồn cười hỏi.
"Hừ, biến thái." Khương Hàn Tô hừ lạnh nói.
"Tuy âm thanh này dễ nghe đấy, nhưng vẫn không không bằng âm thanh lúc em. . ."
Tô Bạch nói còn chưa dứt câu thì bị Khương Hàn Tô đi lên chặn miệng.
"Anh còn nói nữa, anh còn nói nữa là em sẽ không đi cùng anh mua thức ăn, cũng không giúp nanh nấu ăn." Khương Hàn Tô xấu hổ nói.
"Anh có thể tự đi mua được." Tô Bạch mở bàn tay của cô ra và nói.
"Anh, anh bắt nạt em." Khương Hàn Tô oan ức chu miệng nhỏ nói.
"Vậy giờ anh không bắt nạt em nữa." Tô Bạch cúi người và ôm cô lên.
"Em không đi theo anh chẳng sao cả, anh có thể ôm em đi." Tô Bạch cười nói.
"Sắp chết đói rồi, nhanh nào." Tô Bạch ôm cô và đi đến khu chợ ngoài khu chung cư.
Đương nhiên, da mặt của cô gái nhỏ này rất mỏng. Ở bên trong khu chung cư còn tốt, đến khi ra ngoài khu chung cư rồi, cô sẽ liên lục kêu Tô Bạch đặt cô xuống.
Nhưng Tô Bạch có thể dễ dàng thả cô xuống như vậy sao, hắn chờ đến khi Khương Hàn Tô bảo đảm không tức giận, cũng không trừng mắt nhìn hắn, đồng thời nắm lấy tay hắn, Tô Bạch mới hôn lên mặt của cô và thả cô xuống.
Thật ra, Tô Bạch cứ ôm như vậy chắc chắn không tốt đẹp gì. Ôm Khương Hàn Tô đi một quãng đường xa, cô ấy dù cho có xấu hổ không muốn xuống, hắn chắc chắn không thể ôm cô ấy tiếp được.
"Nếu em kiên trì thêm một lúc nữa, người đau đầu sẽ là anh. Vừa rồi anh tốn không biết bao nhiêu sức lực mới ôm em từ khu chung cư đi ra ngoài đấy." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô cắn cắn hàm răng, sau đó dứt khoát giẫm lên chân hắn.
Sau đó, cô lại bị Tô Bạch ôm vào trong lòng lần nữa.
"Đây là do em chủ động ôm anh, anh không có ôm em nha." Tô Bạch cười nói.
Giống như năm đó!
Khương Hàn Tô hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác và không nói chuyện.
"Được rồi, anh đói bụng lắm rồi, em thì không sao, nhưng anh lại bị tiêu hao rất nhiều thể lực." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nắm chặt quả đấm nhỏ, xấu hổ giả vờ muốn đánh.
Tô Bạch nắm chặt quả đấm nhỏ của cô, sau đó đặt vào trong tay và nắm tay cô đi về phía trước, nói: "Em nghĩ đi đâu thế? Ý anh nói là vừa rồi ôm em từ khu chung cư đi ra, lãng phí quá nhiều thể lực, em đang nghĩ sang chuyện khác à?"
Khương Hàn Tô không muốn nói chuyện với hắn, bởi vì cô nghĩ đến trước đây không cách nào đấu võ mồm thắng Tô Bạch được, chấp nhận ngậm chặt miệng mới là chân lý.
Thực sự là, cái đạo lý đó quá rõ ràng rồi, sao bây giờ lại quên mất cơ chứ?
Nếu sớm một chút không nói tiếng nào, cũng sẽ không để cái tên này thủ thắng liên tiếp rồi.
Hừ, đáng ghét!
Khu chợ cách khu chung cư không xa lắm, nó gần trường học, bên cạnh lại có một khu chung cư, gần đó khẳng định có một khu chợ cực kỳ lớn.
Sau khi đến chợ, Tô Bạch vẫn như cũ trả tiền và cầm đồ, còn Khương Hàn Tô chỉ việc trả giá.
Trong tủ lạnh và phòng bếp còn chưa có gì nên hai người mua rất nhiều đồ và Tô Bạch xách đầy cả hai tay, mua xong hết rồi thì cả hai quay về lại khu chung cư.
Nhìn Tô Bạch cầm đầy túi trên tay, Khương Hàn Tô rất đắc ý, cô quay sang làm mặt quỷ với Tô Bạch, sau đó chạy thật nhanh về phía trước.
Nhìn người con gái xinh đẹp trước măt đang trong độ tuổi thanh xuân, trên khuôn mặt đang nở nụ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn hắn, trên mặt Tô Bạch tự động hiện lên nụ cười.
"Anh cười gì thế?" Khương Hàn Tô dừng bước, quay đầu lại hỏi.
"Anh cười vì anh thích người con gái đang cười." Tô Bạch nói.
"Em không có cười." Khương Hàn Tô nghiêm mặt nói.
"Anh không phải nói em, không có liên quan đến việc em cười hay không cười cả?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
Nhìn Khương Hàn Tô chu chu cái miệng như muốn khóc, Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, không phải là em thì là ai?"
Khương Hàn Tô cười khúc khích, nắm lấy cánh tay hắn và nói: "Làm sao anh biết em không tức giận?"
"Tiểu Hàn Tô nhà ta nếu thật sự tức giận sẽ lập tức bỏ chạy ngay. Giống như trước đây vậy, lúc chúng ta còn ở Bạc Thành, bên ngoài trời mưa, đến cả giày cũng không chịu mang vào mà trực tiếp chạy đi rồi, nào có giống như hiện tại, chỉ có thể chu chu cái miệng, đến nước mắt còn không có nữa kìa." Tô Bạch nói.
"Anh thật sự chọc em giận, em sẽ giận thật đấy." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Yên tâm." Tô Bạch ấm ấp cười nói.
Trở về nhà, Khương Hàn Tô đi vào trong phòng bếp nấu ăn, Tô Bạch lại ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện với Trần Đức.
"Còn một tuần nữa cậu mới khai giảng đúng không? Không tới công ty mà đi tới Hàng Châu làm cái gì?" Trần Đức hỏi.
Tô Bạch liếc nhìn Khương Hàn Tô đang bận rộn ở nhà bếp, lột trái quýt ra và cười nói: "Nghỉ phép."
"Tô tổng à, cậu thật sự quá mức thoải mái rồi. Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ từ chức và không làm nữa." Trần Đức nói.
"Anh bỏ được?" Tô Bạch cười hỏi.
Trần Đức cười cười nói: "Đúng là không nỡ bỏ."
"Mục tiêu của hai chúng ta khác nhau, tôi có thể cho anh quyền lợi lớn nhất để anh có thể theo đuổi thứ anh muốn, điều này đảm bảo anh sẽ không bao giờ rời bỏ Tô Bạch." Tô Bạch cười nói.
"Đúng thế." Trần Đức gật gật đầu.
Ngoại trừ Tô Bạch, trên đời này không còn bất kỳ công ty nào có thể cho hắn quyền lợi lớn đến thế.
Tô Bạch hầu như không làm việc, còn hắn thì tương đương với Tô Bạch là người đứng đầu.
Đúng như lời Tô Bạch nói, đây chính là thứ hắn theo đuổi.
Hơn nữa, Tô Bạch còn hứa hẹn với hắn, tương lai sẽ trợ giúp hắn thực hiện chính ước mơ ăn uống của hắn.
Ngoài những cái đó ra, Tô Bạch còn có ơn tri ngộ với hắn.
Nếu không có Tô Bạch, sẽ không có Trần Đức như ngày hôm nay.
Sau khi cùng Trần Đức nói vài chuyện liên quan đến công ty xong, Tô Bạch tắt điện thoại.
Hiện tại là năm 2017 rồi, Tô Bạch đã nắm giữ toàn bộ An Tỉnh. Và bây giờ đã trở thành công ty ăn uống lớn nhất An Tỉnh.
Bắt đầu từ năm 2012. chỉ với một tiệm mì khô nho nhỏ, Tô Bạch đến nay cũng đã trải qua thời gian năm năm.
Từ một quán, đến hiện tại mấy ngàn quán, thật sự không dễ dàng!
Mục tiêu năm 2017 của Tô Bạch chính là dùng một năm này, đem tiệm mì khô Tô Bạch mở rộng khắp các tỉnh láng giềng.
Một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả khu rừng, và trong vòng vài năm thôi, tiệm mì khô Tô Bạch sẽ có ở khắp toàn bộ Trung Quốc.
Đó là lý tưởng lớn nhất của Tô Bạch, cũng là giấc mơ của toàn bộ nhân viên Tô Bạch hiện nay.
Tô Bạch tách múi quýt và đi vào nhà bếp.
Khương Hàn Tô mặc tạp dề đang xào rau.
Tô Bạch ôm cô từ phía sau, dùng tay ôm ôm bụng của cô, sau đó đem một múi quýt đưa bên miệng cô.
"Nấu xong chưa? Anh thấy hơi đói bụng rồi." Tô Bạch đem đầu đặt lên bả vai của cô và làm nũng.
"Nhanh thôi, anh chờ chút đi." Khương Hàn Tô ăn miếng quýt, sau đó nói.
"Ồ." Tô Bạch "Ồ" lên một tiếng, sau đó không đi, cứ như vậy ôm cô.
"Em còn phải xào rau nữa." Khương Hàn Tô nói.
"Em xào thì cứ xào, còn anh thì ôm em, không ảnh hưởng." Tô Bạch dùng đầu chạm chạm vào gò má của cô, nói: "Anh sẽ không buông em ra đâu."
Lúc Khương Hàn Tô làm nũng, Tô Bạch không làm gì cô ấy được.
Mà lúc Tô Bạch làm nũng, Khương Hàn Tô cũng chẳng làm gì được hắn?
Không những không làm gì được, mà còn phụ thuộc vào hắn nữa.
Khương Hàn Tô, thực sự là thích hắn quá rồi.
Tô Bạch cứ ôm cô ấy và nhìn cô ấy thái rau xào rau.
Không chỉ vậy, thỉnh thoảng hắn còn hôn lên khuôn mặt của cô một cái.
"Nếu anh cứ hôn em, em không thể nấu ăn nhanh được." Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ nói.
Bị hắn ôm rồi còn hôn, thân thể Khương Hàn Tô trở nên tê dại. Hắn không ôm thì còn tốt, hắn ôm rồi thì thân thể của cô như mềm nhũn, không thể tập trung vào công việc nấu ăn.
Lúc Tô Bạch làm những động tác thân mật này, thân thể Khương Hàn Tô như không còn chút sức lực nào.
Tiểu Hàn Tô, không chỉ có da mặt mỏng, thân thể này cũng rất là mẫn cảm.
Và chính vì như thế, cô mới cực kỳ dễ ngại ngùng.