Sáu giờ sáng tỉnh dậy, Tô Bạch xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau, sau đó vệ sinh cá nhân và uống một ngụm nước.
Ngày hôm qua uống có hơi nhiều, trước đây uống say, mặc dù đầu choáng váng hoặc là đau đầu, ngủ một giấc là khoẻ hơn.
Nhưng lần này sau khi ngủ dậy, đầu vẫn còn hơi đau.
Tuy đã giải quyết xong chuyện của Trần Đức, nhưng anh ta xin ở lại đây để giải quyết vài chuyện, Tô Bạch cho anh ta một tuần.
Tối hôm qua, sau khi hai người uống nhiều rượu, Tô Bạch mới biết, mấy ngày nay Trần Đức không ở Hải Thành, đến tối hôm qua mới trở về, là vì anh ta quay trở về tỉnh Tây Giang để xử lý chuyện ly hôn.
Sau khi Trần Đức lập nghiệp thất bại, vợ của anh ta một mực muốn ly hôn với anh ta.
Hai người kết hôn bắt nguồn từ việc xem mắt, trên phương diện tình cảm, thật sự không có bao nhiêu. Bằng không, cũng sẽ không ở thời điểm này ly hôn với anh ta.
Trần Đức ôm suy nghĩ không lập nghiệp thành công không muốn có con nên hai người bọn họ cũng không có đứa con nào cả.
Kiếp trước, Tô Bạch cũng không biết lần đầu tiên Trần Đức lập nghiệp là lúc anh ta cùng vợ ly hôn rồi.
Nhưng đó không phải là chuyện vinh quang gì cả, Trần Đức không có nói với hắn là chuyện thường tình.
Lần ly hôn này, Trần Đức không muốn phân chia tài sản, anh ta đem phần tiền còn lại trên người đưa toàn bộ cho vợ, xem như là bỏ nhà ra đi.
Tuy toàn bộ tiền trên tay đều đầu tư hết vào quán ăn, nhưng bảy năm này, Trần Đức thân là quản lý cấp cao của khách sạn nên có cả xe và nhà.
Những thứ này anh ta cho vợ hết, chúng có thể đáng giá rất nhiều tiền.
Tô Bạch xoa xoa đầu, hắn đúng là có hơi sơ sót.
Trên người Trần Đức bây giờ đến cả tiền ăn cũng không có.
Tô Bạch mở danh bạ điện thoại di động để tìm đến số điện thoại Trần Đức, sau đó đi qua đưa cho anh ta mấy vạn đồng.
"Cậu không sợ tôi cầm mấy vạn đồng của cậu trốn khỏi công ty sao?" Trần Đức cười hỏi.
"Nếu anh làm vậy, anh mới là người chịu thiệt. Đối với tôi mà nói, mấy vạn đồng đó không đáng giá bao nhiêu hết." Tô Bạch cười nói.
"Yên tâm, có vài chuyện tôi cần phải đi xử lý, làm xong tôi sẽ đến công ty báo cáo ngay." Trần Đức nghiêm túc nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Đức, Tô Bạch liền chạy tới sân bay.
Ngày hôm nay, hắn muốn quay về gặp Khương Hàn Tô, hắn không muốn chần chừ.
Chậm một chút, có khi hắn về đến nhà vào buổi tối.
Mà buổi tối, Tô Bạch không có cớ gì để có thể đến nhà Lâm Trân được.
Bảy giờ, Tô Bạch đến cả ăn sáng còn chưa kịp ăn, liền đến sân bay Hải Thành để bay đến Lư Châu.
Sau khi đến sân bay Lư Châu, vì không có thời gian, Tô Bạch không có ngồi xe ô tô đi đường dài, mà trực tiếp gọi một chiếc xe taxi chở thẳng tới Tô gia thôn.
Từ Lư Châu đến Tô gia thôn, lần thuê này, tài xế xem như kiếm bộn tiền rồi.
Hơn 300 km, tiền xe xấp xỉ 1,500 đồng.
Đương nhiên, bởi vì xe taxi tương đối nhanh, trên đường cũng không dừng lại giữa chừng, Tô Bạch từ lúc xuống sân bay Lư Châu, chỉ dùng ba tiếng đồng hồ đã đến Tô gia thôn.
Nếu đi xe bình thường, phải mất đến năm, sáu tiếng mới có thể đến nơi được.
Từ Hải Thành bay đến Lư Châu cần một giờ, Tô Bạch về đến nhà vừa đúng mười một giờ.
"Sao con vừa về đến nhà lại muốn đi rồi?" Bà nội Tô Bạch nhìn thấy Tô Bạch dắt xe gắn máy ra, liền hỏi.
"Bà nội, có một số việc con cần phải làm, buổi tối trở về, con sẽ cùng với bà uống một ly." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, tiếng nổ xe gắn máy vang lên, trực tiếp chạy ra sân.
Lần này, hắn cùng Khương Hàn Tô tách ra gần nửa tháng rồi, Tô Bạch thật sự rất muốn gặp cô ấy.
Hơn nữa, mùa hè này, chuyện quan trọng nhất của Tô Bạch, chính là muốn mài Lâm Trân từ từ, để cho bà ấy đồng ý chuyện của bọn họ.
Sau khi đến Khương Tập, Tô Bạch mua vài món đồ ở trên thị trấn.
Cái này không thể đi tay không đến được.
Những món đồ này, bất luận như thế nào cũng phải tặng.
Dọc theo con đường xi măng từ Khương Tập đi đến Khương thôn, Tô Bạch có thể nhìn thấy rất nhiều lúa mạch sau khi thu hoạch xong được phơi ở hai bên đường.
Những lúa mạch này rất trơn, bởi vậy Tô Bạch cũng không dám đi nhanh.
Hắn từng nhiều lần lái xe gắn máy và có không ít lần vì nó mà bị ngã xe.
Đây là con đường ngắm cảnh của họ ở đây.
Nông dân ven đường đội mũ, đem lúa mạch vung lên để loại bỏ cặn.
Trong ruộng còn có nhiều rơm rạ chưa được đốt, tuy chính phủ nhiều lần nhấn mạnh không được đốt rơm, nhưng bởi vì sự tiện lợi, vẫn có rất nhiều người lựa chọn trực tiếp đốt tại ruộng.
Nên nhóm người Tô Bạch khi còn bé thích nhất là nhìn cảnh tượng đó.
Lửa lớn lan rộng mấy chục dặm, toàn bộ đất trời đều biến thành một mảnh đỏ rực.
Đồ Tô Bạch mua không ít, trong đó không chỉ có đưa cho Lâm Trân.
Sau khi đến Khương thôn, Tô Bạch đi một chuyến đến nhà dì út trước và tặng cho cha mẹ dì út vài món quà.
Tặng đồ xong, Tô Bạch dắt xe gắn máy vào trong nhà của họ, sau đó mang theo phần quà còn lại đi đến nhà Khương Hàn Tô.
Nói thật, tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn đi đến nhà cô ấy, nhưng trong lòng Tô Bạch vẫn không kiềm chế được sự lo lắng.
Tất cả là vì khí thế Lâm Trân quá lớn, hơn nữa còn kèm theo thân phận mẹ vợ, Tô Bạch không sợ hãi không được!
Sau khi đến nhà họ, Tô Bạch phát hiện ống khói trong nhà đang bốc khói, có lẽ là đang nấu ăn.
Trước cửa không có bóng người, cửa cũng đang mở ra, trên đất trước cửa nhà phủ kín lúa mạch.
Nhưng Tô Bạch cũng không dám đi vào, bởi vì hắn biết phía sau cánh cửa sắt màu đỏ ấy chính là một con chó lớn.
Tô Bạch lúc này không dám gởi nhắn tin để Khương Hàn Tô đi ra đón hắn, bởi vì nếu để cho cô ấy đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến Lâm Trân nghi ngờ.
Theo cách suy nghĩ trước đó của Tô Bạch, trận đánh giằng co này, chỉ có thể là hắn cùng Lâm Trân đánh, giai đoạn đầu tuyệt đối không thể đem Khương Hàn Tô kéo vào được.
Chỉ có chờ đến giai đoạn sau, Khương Hàn Tô mới có thể đi ra tham chiến, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả giải quyết dứt khoát.
Tô Bạch từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá, sau đó ném vào trong cửa, con chó trông cửa sủa liên tục.
Cứ như thế, Tô Bạch lặp đi lặp lại ném vào trong mấy lần.
Trong nhà, Lâm Trân không ngừng nghe được tiếng chó sủa, quay sang Khương Hàn Tô đang nấu nướng nói: "Con đi xem thử ai tới nhà, đừng để người ta bị chó cắn."
Nuôi chó để phòng ban đêm có người lẻn vào nhà, còn nếu nó cắn mấy người trong thôn, làng xóm láng giềng thì phải bỏ tiền ra bồi thường.
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Khương Hàn Tô bỏ que lửa trong tay xuống và nhanh chóng chạy ra khỏi nhà bếp.
Thật ra, không cần nhìn thì cô cũng biết là ai đến đây rồi.
Người thân thích của nhà cô rất ít, thường thì có rất ít người đến nhà cô.
Cũng chỉ có lúc ăn tết, Tô Sắc sẽ thỉnh thoảng đến nhà cô chơi.
Nhưng bởi vì Tô Sắc ở đây một thời gian rồi, chó cũng đã quen hơi dì ấy, nhìn thấy dì ấy sẽ không sủa.
Vì thế, người có thể đến nhà của cô, chỉ có thể là Tô Bạch thôi.
Khương Hàn Tô từng sử dụng điện thoại di động để kiểm tra xem khoảng cách từ Hải Thành đến Lư Châu, cùng với từ Lư Châu đến Qua huyện.
Cô nghĩ mặc dù Tô Bạch quay về, cũng phải đến buổi chiều mới có thể tới nơi.
Nhưng hiện tại chỉ mất một buổi sáng, liền từ Hải Thành chạy tới nhà họ, có thể tưởng tượng được Tô Bạch gấp gáp bao nhiêu.
Điều này khiến Khương Hàn Tô vô cùng cảm động.
Vừa lao ra khỏi cửa nhà, cô liền nhìn thấy Tô Bạch đang nở nụ cười nhìn cô và trong tay cầm quà tặng đến.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô đi lên phía trước, hỏi: "Sao, sao cậu đến đây sớm vậy?"
Tô Bạch cười nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Cần hỏi câu đó nữa à? Đương nhiên là muốn nhìn thấy cậu sớm hơn rồi."
Tô Bạch nhìn cô ấy từ trên xuống dưới một chút, hơi tức giận hỏi: "Sao mới có nửa tháng không gặp, bỗng nhiên gầy đi nhiều như vậy."
"Ở nhà có nhiều việc phải làm, nên, nên gầy." Khương Hàn Tô chủ động đi tới ôm cánh tay Tô Bạch, bĩu môi nói: "Cậu, cậu đừng nóng giận mà, cũng chỉ là gầy một ít, sau này còn có thể quay lại như trước."
Tô Bạch lại chủ động đẩy tay cô ấy ra và nói: "Cẩn thận, đừng để mẹ cậu phát hiện, bây giờ cậu phải giả vờ như không quen biết tớ, rất không thích tớ mới đúng."
Tô Bạch chỉ vào mũi của cô, cười nói: "Cứ làm như năm ngoái, thời điểm tớ vừa mới nhìn thấy cậu."