Sáu giờ sáng, tuyết rơi giữa bầu trời, nguyên dòng họ nhà Tô Bạch khoảng hơn ba mươi người mang theo vàng mã và pháo bắt đầu đi viếng mộ.
Bà cố sinh ra ba người con trai, ba người con trai lại có tám người cháu trai, tám người cháu trai lại tiếp tục sinh hơn hai mươi người con trai. Cả nhà Tô Bạch có thể có hơn mấy chục người.
Lúc Tô Bạch còn nhỏ, chuyện hắn thích nhất chính là làm chuyện này ở mỗi dịp đầu năm mới.
Mấy chục người đông đúc, mỗi lần đi đến ngôi mộ đều chỉnh tề quỳ xuống dập đầu, hình ảnh này nhìn rất hùng tráng.
Bắt đầu từ người có bối phận lớn nhất là ông cố bà cố, tiếp đến là ông nội của Tô Bạch và sau đó là ông nội hai, ông nội ba.
Bởi vì các ngôi mộ có cái xa có cái gần nên phải mất hơn mấy tiếng mới xong.
Mọi người lựa chọn đi vào sáng sớm là vì mặt đất vẫn còn đóng băng vào buổi sáng. Trong đất mặc dù có tuyết, nhưng vẫn chưa hóa lỏng nên đường rất dễ đi.
Nếu đi vào buổi trưa hoặc vào buổi chiều, vậy chỉ có thể đạp lên một ít bùn để đi thôi.
Mấy ngày tiếp theo được dành để đón khách, hoặc là đến thăm nhà người thân.
Mồng hai tết, hai người dì tới đốt vàng mã, gia đình lớn nhà Tô Bạch đương nhiên ở nhà đón khách.
Thời gian này là thời gian đám trẻ con thích nhất, bởi vì chúng được nhận hồng bao.
Mẹ hắn cho mỗi đứa con của hai dì mỗi đứa năm trăm đồng, mà hai người dì cũng cho Tô Bạch năm trăm đồng.
Với số tuổi hiện tại của Tô Bạch đương nhiên không thể nhận, nhưng hai người dì cho rằng, dù có lớn bao nhiêu thì cũng là cháu của họ, Tô Bạch chỉ có thể nhận lấy.
Mồng ba Tết, Tô Bạch và mẹ đi đến nhà ông ngoại để thăm mộ bà ngoại, mà cha của Tô Bạch lại đi đến nhà cậu ông ngoại.
Mãi cho đến mùng bảy, loại hiện tượng này mới dừng lại.
Không bao lâu sau, bắt đầu đến thời gian nhập học.
Thời gian đến ngày khai giảng chỉ còn một tuần nữa, Tô Bạch và Khương Hàn Tô cùng nhau ngồi xe đi đến ga tàu cao tốc Bạc Thành.
"Tô tổng, có muốn tôi đưa cậu đến sân ga không?." Cao Sơn hỏi.
"Không cần, cậu đi về trước đi, đúng rồi, trời mưa đường trơn, cậu lái xe cẩn thận." Tô Bạch cười nói.
Chỉ mang theo một ít hành lý, hai người có thể cầm được.
Cao Sơn gật gật đầu, lái xe trở về.
Thời gian này, gần một nửa Trung Quốc đều có mưa rơi, đặc biệt là khu vực chỗ Tô Bạch, mưa rất lớn.
Tô Bạch che dù, hai người đi vào ga tàu cao tốc Bạc Thành.
Hai người chỉ chờ mười phút là đi vào được vào trạm soát vé.
Tô Bạch một tay xách hành lý, một tay nắm tay cô ấy đi qua cửa soát vé, tìm tới số tàu của mình, cả hai lên tàu từ Bạc Thành đến Hàng Châu.
Lên tàu và tìm đến số ghế của mình, Tô Bạch đặt hành lý xuống, sau đó hai người ngồi song song với nhau.
"Người ta ăn tết ở nhà đều mập lên mấy cân, còn em chẳng thấy mập lên chút nào, mà còn gầy đi nữa chứ?" Sau khi lên tàu, Tô Bạch nhìn cô hỏi.
"Không có anh bên cạnh, em ăn không ngon." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch không nói lời nào, Khương Hàn Tô nói mấy câu tình cảm, lực sát thương thực sự là quá to lớn rồi.
"Hay là sang năm chúng ta kết hôn luôn đi, dù sao ở nông thôn tuổi nào cũng có thể kết hôn mà. Chứ cứ đến Tết, cả hai không gặp nhau nhiều ngày, thực sự là quá đáng ghét." Tô Bạch nói.
Tô Bạch dự định đến nhà Khương Hàn Tô đón cô về ở sau ngày 7 rồi.
Kết quả là bị Lâm Trân nói một câu còn chưa xuất giá, sao có thể mỗi ngày đến nhà bạn trai ở được. Nếu cả hai đứa con đến cuối cùng không kết hôn, con gái của thím chẳng phải là không ai thèm lấy hay sao.
Tuy hắn biết Lâm Trân chỉ đang nói đùa, nhưng hắn vẫn hiểu được bà ấy không muốn con gái của mình đến nhà Tô Bạch. Tô Bạch hiểu rõ điều đó.
Nói đến, Lâm Trân có lý do không muốn Khương Hàn Tô đến nhà Tô Bạch, phần lớn là vì bà ấy ghen tị.
Bởi vì phần lớn thời gian trong năm, Khương Hàn Tô đều ở cùng với Tô Bạch. Đến cả ngày nghỉ về nhà đón Tết, con còn muốn chiếm lấy, mấy đứa xem người mẹ này không tồn tại đúng không?
Lâm Trân mấy tháng không gặp Khương Hàn Tô nên mong muốn cô ấy ở cùng với bà thêm vài ngày. Do đó, bà sao có thể để con gái của mình ở cùng Tô Bạch được.
Năm trước, Tô Bạch để Khương Hàn Tô đến sống trong thành phố vài ngày, điều này đã khiến Lâm Trân rất không vui rồi.
Đến kỳ nghỉ cũng không chịu về nhà, rồi còn đi khắp nơi với bạn trai. Khi về nhà, Lâm Trân liền nói hết mọi thứ với họ một lần.
"Chuyện này anh phải ý kiến của mẹ em." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt cô đỏ lên, nói đến chuyện hôn nhân đại sự là cô không dám nói chuyện với Tô Bạch vì xấu hổ.
"Hỏi mẹ em làm gì, lẽ nào bây giờ anh không thể đưa ra quyết định thay em được à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không phải đâu!" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nói: "Anh có thể đưa ra quyết định thay em, nhưng không thể đưa ra quyết định thay mẹ em được. Kết hôn khi còn học đại học, mẹ em chắc chắn không đồng ý."
"Anh không thể đưa ra quyết định thay thím Lâm, anh thực sự làm không được." Tô Bạch nói.
Hắn chỉ ở cùng với Khương Hàn Tô vài ngày trong kỳ nghỉ lễ cũng đã chọc giận bà ấy tức giận rồi. Chuyện kết hôn sớm này chắc chắn không dễ dàng.
Hơn nữa, thời gian kết thúc chương trình học đại học chỉ còn vài năm, Khương Hàn Tô cũng sẽ không thoát được nên cũng chẳng cần phải gấp gáp.
Tô Bạch đem laptop lên giá xe phía trước, mỗi người mang một cái tai nghe và cùng xem phim.
Tàu cao tốc đi từ Bạc Thành đến Hàng Châu cần phải mất bốn tiếng, khá lâu đối với tàu cao tốc.
Sau khi đến Hàng Châu, hai người đi ăn trưa ở một quán ăn gần đó. Sau đó Tô Bạch bắt một chiếc taxi tới chở hai người đến một khu chung cư gần trường học.
Khu chung cư tên là Tây Nguyệt, Tô Bạch đã nhờ người đến giúp thuê một căn hộ ở đây vào cuối năm ngoái.
Nó có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm và một phòng bếp, cộng thêm một cái ban công, khoảng hơn 100 mét vuông. Căn hộ được thuê tổng cộng hai năm rưỡi, vừa lúc kết thúc bốn năm học đại học.
Tuy trong trường học có quy định không được phép thuê nhà ở bên ngoài, nhưng vào những ngày chủ nhật, hoặc là vào thời gian nghỉ, họ có thể đến đây và sống trong thế giới riêng của hai người.
Nếu không thì dù cho có ở trong trường học thì mỗi ngày họ cũng chỉ gặp mặt nhau được vài lần thôi.
Tô Bạch đến Hàng Châu trước một tuần chính là muốn có thể ở cùng với cô ấy sống trong thế giới riêng của hai người thêm vài ngày.
Căn hộ nằm ở tầng 23. Sau khi đến căn hộ, Tô Bạch xách theo hành lý và lấy chìa khoá mở cửa phòng ra.
Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh căn hộ qua WeChat từ người giới thiệu gửi, cụ thể như thế nào thì hắn chưa nhìn thấy tận mắt. Đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ này.
Sau khi tiến vào, Tô Bạch nhìn một vòng, cảm thấy rất hài lòng.
Ghế sô pha, cùng với một ít đồ điện gia dụng mà Tô Bạch muốn, toàn bộ đã được trang bị đầy đủ.
Toàn bộ đều được trang trí dựa theo phong cách yêu thích của hắn.
"Thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, rất đẹp." Khương Hàn Tô gật đầu nói.
"Chúng ta ở lại đây vài ngày đi, chờ ăn uống vui chơi xong là có thể đi học rồi." Tô Bạch nói xong, trực tiếp nằm nhoài lên chiếc ghế sô pha mềm mại.
Hắn xoay người, duỗi hai tay ra, cười nói: "Đến đây nào."
"Không đến." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu và lui về phía sau vài bước.
Tô Bạch đứng dậy, ôm cô đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Tô Bạch vén sợi tóc trên trán cô và hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tuy hiện tại đã là tiết Lập Xuân rồi, nhưng thời tiết ở Hàng Châu vẫn còn hơi lạnh.
Nhưng cũng may, nơi Tô Bạch hiện đang ở đã được người lắp điều hòa từ trước.
Ôm cô một lúc, Tô Bạch bật điều hòa trong phòng lên.
Hơi nóng từ điều hòa không ngừng tràn vào phòng, Tô Bạch cởi áo khoác trên người của hắn ra.
Chín giờ sáng hai người ngồi xe, xuống tàu cao tốc rồi đi ăn cơm, sau đó về đến nơi này vừa đúng hai giờ.
"Nơi này có nhiều phòng như vậy, hay là chúng ta mỗi người một phòng đi." Khương Hàn Tô nói.
"Được, vậy em chọn phòng trước đi." Tô Bạch cười nói.
"A?" Khương Hàn Tô ngạc nhiên.
Da mặt cô rất mỏng, chỉ thuận miệng nói ra thôi, nào có ý định muốn cùng Tô Bạch ngủ riêng bao giờ!
Những ngày này không có Tô Bạch ở bên cạnh, cô thường ngủ không ngon giấc. Cứ đêm về là tay chân lạnh, gần như ngủ không yên.
Chỉ có khi cô ngủ trễ thì mới có thể ngủ được một chút, nhưng phần lớn thời gian ngủ trễ đều thường là khoảng thời gian sắp bình minh rồi.
Hơn nữa, lâu lắm rồi không có gặp Tô Bạch, vừa nhìn thấy mặt hắn là cô luôn muốn mỗi ngày ở bên cạnh hắn mà thôi.
Chỉ là bây giờ lời đã nói ra rồi, Tô Bạch cũng đã đồng ý rồi. Với trình độ da mặt của cô, cô không thể nói ra câu thay đổi ý định được, chỉ có thể oan ức yên lặng chịu đựng.
"Ồ." Cô cau mũi một cái, nhẹ giọng nói.
"Hừm, vậy em chọn phòng đi, rồi đem hành lý vào đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm hành lý và bước vào một căn phòng.
Mà Tô Bạch lại cầm hành lý của mình bước vào một căn phòng khác.
Chăn ga gối nệm trên giường đều là đồ mới tinh, sau khi Khương Hàn Tô tự mình trải giường xong, cô lại đến phòng của Tô Bạch giúp hắn trải giường.
"Em đi trước." Sau khi trải xong, Khương Hàn Tô hỏi.
"Hừm, ngồi xe cả ngày trời, anh hơi buồn ngủ rồi, anh chuẩn bị nằm ngủ một giấc trước. Em cũng về nghỉ ngơi trước đi, anh nghĩ em cũng đang buồn ngủ lắm rồi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu và quay về phòng của mình.
Đúng là cô có hơi buồn ngủ.