Sau khi nói xong, Khương Hàn Tô mím mím môi, mình thực sự quá vô dụng rồi, vậy mà buông bỏ vũ khí đầu hàng trước.
Chỉ vì phía trước có nhân viên bảo vệ đi tới, nếu như mình không nói, sẽ bị người khác nhìn thấy mất.
Nếu như chỉ có hai người họ, Tô Bạch dù có làm mấy chuyện thân mật thế nào cũng chẳng sao cả. Khương Hàn Tô giờ chấp nhận nó rồi, nhưng khi có người ngoài, cô sẽ vô cùng ngại ngùng khi bị hôn.
Xe càng đi về phía bắc, đoạn đường trở về quê càng gần.
Thời gian càng dài càng thấy buồn ngủ, Khương Hàn Tô ngáp một cái, cô không nhìn phong cảnh nữa mà nằm vào trong lòng Tô Bạch, bắt đầu ngủ.
Trước khi ngủ, cô còn nói thêm câu, đừng nhân lúc em ngủ mà hôn trộm em.
Tô Bạch thấy buồn cười, sau khi cô ấy ngủ, hắn liền cúi đầu hôn lên trán của cô một cái.
Tàu chạy được vài tiếng thì ngừng lại ở ga nam Bạc Thành.
Tô Bạch đánh thức Khương Hàn Tô dậy, sau đó xách vali xuống xe.
Rời khỏi ga đường sắt cao tốc, Cao Sơn đã có mặt từ sớm chờ họ.
Hai người lên xe, trực tiếp di chuyển về Qua Thành.
Gần tới cuối năm, Tô Bạch phải đến công ty một chuyến.
Hàng năm công ty đều có buổi trao thưởng cuối năm dành cho những người có những cống hiến cho công ty, Tô Bạch đều lấy tiền từ công ty để phát thưởng cho họ.
Cái này đã trở thành một thông lệ, hơn nữa, trong năm còn có một số việc của công ty cần hắn đứng ra giải quyết nên hắn phải ở lại Qua Thành một vài ngày.
"Mấy ngày tới anh rất bận, hay là en đi về trước đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng, nói: "Em chờ anh hết bận rồi cùng nhau quay về."
"Vậy chờ đến khi em về nhà, mẹ vợ giả sẽ nói rằng, từ lúc con có bạn trai liền quên mất mẹ rồi." Tô Bạch cười nói.
Năm ngoái, Khương Hàn Tô cùng hắn ở Qua Thành vài ngày, đến khi hai người quay về thì bị Lâm Trân nói các con học chung một trường, cả ngày đều có thể nhìn thấy mặt nhau, rồi đến cả ngày nghỉ cũng ở cùng với hắn, con thật sự đã quên người mẹ ruột này rồi. Bà ấy nói đến nỗi làm cho cô bé này đỏ mặt vài ngày.
"Cái gì mà mẹ vợ giả, anh không được dùng cái từ này." Khương Hàn Tô bất mãn nói.
"Há, vậy ý của em là muốn anh trực tiếp gọi mẹ của em là mẹ à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Em, em không có ý đó." Khương Hàn Tô nói.
Cao Sơn thông qua kính chiếu hậu nhìn cặp tình nhân đằng sau, trên khóe miệng đột nhiên hiện lên nụ cười.
Hắn cảm thấy, hắn là tài xế may mắn nhất trên đời này.
Bản thân hắn là tài xế của Tô Bạch, được trả lương đầy đủ, nhưng hầu như mỗi năm không có bao nhiêu việc để làm.
Chỉ có vào những dịp cuối năm, hắn mới chở Tô Bạch đi vài lần.
Cha mẹ và bà nội đã trở về quê rồi, lúc Tô Bạch tới Qua Thành, Tô Bạch đến nhà hàng xóm để lấy chìa khóa, sau đó mở cửa đi vào nhà. Ngôi nhà này là ngôi nhà cha mẹ Tô Bạch đã mua từ sớm nằm tại quãng trường Thời Đại ở Qua Thành.
Nhà rất lớn, bên trong còn đặc biệt chuẩn bị một căn phòng dành riêng cho Tô Bạch và Khương Hàn Tô.
Thỉnh thoảng hắn đến Bạc Thành để thăm bà nội và mẹ, hắn cũng thường tới đây ở mấy ngày.
Từ Hàng Châu đến Bạc Thành mất hơn bốn tiếng rưỡi ngồi tàu đường sắt cao tốc, rồi từ Bạc Thành đến Qua Thành lại tốn thêm hai tiếng đi ô tô.
Vừa về đến nhà, đã gần năm giờ rồi.
Sau khi mở cửa đi vào nhà, Tô Bạch đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, sau đó ôm Khương Hàn Tô vào trong lòng.
Ôm cô, đem đầu đặt lên bả vai của cô, ngửi mùi hương trên người cô, Tô Bạch nhắm mắt chợp mắt một lúc.
Tay Tô Bạch vuốt nhẹ lên người cô, luồn vào trong túi áo lông của cô, hắn lấy ra vài tờ giấy được gấp gọn gàng ở trong túi. Tô Bạch mở ra và cúi đầu nhìn, phát hiện trên tờ giấy là một bức tranh, bên trên vẽ hắn, hình ảnh được vẽ giống với hình ảnh hai người ngày hôm qua cùng ngồi trong thư viện đọc sách.
Vẽ rất đẹp, Tô Bạch lúc này mới nhớ đến một chuyện, bởi vì Tô Bạch từng động viên cô hãy tham gia vào câu lạc bộ mỹ thuật trong trường sau khi lên đại học và cô đã tham gia. Cái này có thể xem là sở thích duy nhất của cô khi còn là thiếu nữ.
"Đây là cái gì?" Tô Bạch đem trang giấy đưa tới trước mặt cô hỏi.
"A?" Khương Hàn Tô nhìn thấy chân dung trên giấy thì sửng sốt, sau đó khuôn mặt đỏ lên, vội vàng giật lấy và cất đi, nói: "Không, không có gì, chỉ là giấy thôi!"
"Người trên bức tranh là ai vậy?" Tô Bạch cười hỏi.
"Trên giấy có vẽ gì à? Không có đâu!" Khương Hàn Tô giả vờ ngây thơ nói.
"Ồ." Tô Bạch lại mở tờ giấy vẽ tranh khác ra, trong bức tranh là hình ảnh hai thanh niên nam nữ đang dựa vào nhau sinh động như thật. Đây là hình ảnh hai người cùng ngồi trên bãi cỏ hai tháng trước.
Ngày 14 tháng 11 năm 2016. là năm mặt trăng và Trái Đất gần nhau nhất, chỉ cách 356622 ngàn mét, đường kính góc của mặt trăng là 33 phút 34 giây, lớn nhất trong cả năm.
Ngày hôm ấy, mặt trăng có màu vàng óng và lớn nhất vào ban đêm.
"Trên bức tranh này là ai?" Tô Bạch hỏi.
"En, làm sao em biết được cơ chứ!" Khương Hàn Tô nói.
Nói xong, cô giật nó lại.
Tô Bạch mở tờ giấy vẽ bức tranh thứ ba ra, trên bức tranh là hình ảnh Tô Bạch lái xe đạp chở cô đi đạo xung quanh khuôn viên trường Chiết Đại.
Hai người trong tranh đều rất trẻ, người con gái ngồi ở phía sau mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, trên khuôn mặt nở nụ cười tràn đầy sức sống.
"Vậy cái này là gì?" Tô Bạch hỏi.
"Hai người này là ai vậy? Anh biết không?" Khương Hàn Tô quay đầu ngây thơ hỏi.
"Ồ." Tô Bạch nói: "Em không biết mấy người trong bức tranh này à? Vậy trả lại cho anh đi!"
"Nó vốn là của em mà." Khương Hàn Tô cầm chặt tờ giấy trong tay, như đang bảo vệ thức ăn của mình.
Tô Bạch cười nói: "Em nói, giấy vẽ là của em."
Khương Hàn Tô có chút xấu hổ, rời khỏi vòng tay của hắn, nói: "Không cho anh ôm, anh muốn ôm thì đi ôm người khác đi."
Thấy người con gái ấy rời khỏi vòng tay của mình, Tô Bạch vỗ trán một cái.
Giả ngu không tốt sao? Vạch trần cô ấy làm gì cơ chứ!
Lần này xong rồi, không được ôm rồi.
Nhưng nhìn thấy cô ấy giả vờ ngây thơ, cũng rất thú vị nha!
Nhưng cô gái này thật sự rất có năng khiếu hội họa.
Chỉ là da mặt quá mỏng.
Vẽ giống đến vậy, cũng có thể nói ra câu không biết.
Sau khi bị vạch trần, tiểu Hàn Tô tức giận, cô ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác, sau đó mở tivi và xem phim.
"Em tức giận à?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô phớt lờ hắn.
Sau đó Tô Bạch lại gọi cô thêm vài lần, Khương Hàn Tô chỉ dán ánh mắt vào trong tivi.
"Vợ ơi, anh đói rồi." Tô Bạch bỗng nhiên nói.
Buổi sáng ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, buổi trưa còn ăn đồ không hợp khẩu vị, bởi vậy chỉ uống chút nước, chưa ăn gì.
Đến bây giờ hơn năm giờ chiều rồi, thật sự rất đói bụng.
Khương Hàn Tô vẫn phớt lờ hắn.
Nhưng một lát sau, cô tắt tivi và đi xuống lầu.
Không lâu sau, cô đi lên lầu lần nữa, nhưng cô cầm vài thứ trên tay và đi ngang qua hắn.
Sau đó, cô vào phòng bếp.
Cũng không lâu lắm, cô từ trong phòng bếp đi ra.
Cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Em sẽ không mang thức ăn từ trong nồi ra đưa cho anh ăn đâu."
Sau khi nói xong, cô đàng hoàng ngồi lại trên chiếc ghế sô pha hồi nãy, tiếp tục mở tivi lên xem.
Tô Bạch đi vào phòng bếp.
Mấy món ăn hắn thích nhất đã được xào kỹ và đặt vào trong mâm.
Bên cạnh còn có một bát cơm nguội.
Tô Bạch từ phòng bếp đi ra và ôm cô vào trong lòng.
Khương Hàn Tô giãy giụa, nhưng Tô Bạch ôm rất chặt.
Tô Bạch đặt trán của mình lên trán cô, thấp giọng thì thầm một câu.
"Đồ ngốc."