Sáng sớm tỉnh dậy, hai người ăn sáng xong thì để Cao Sơn lái xe tới tham dự hôn lễ của Đường Vĩ.
Nơi Đường Vĩ đãi khách nằm ở quảng trường Thời Đại, lại là Áp Bắc, cách trường Dục Hoa mới không xa lắm.
"Này vợ, anh có thể xin em một chuyện nhỏ được không?" Tô Bạch lúc này yếu ớt đáng thương nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, hỏi: "Xin gì?"
Tô Bạch gọi cô là vợ, cô xem như chấp nhận.
"Em thấy đó, Đường Vĩ không phải là người bạn bình thường của anh. Khi còn học ở trường, quan hệ của tụi anh rất tốt. Vì thế, vợ." Tô Bạch nói: "Khi đến hôn lễ, có thể cho anh uống chút rượu đế được không?"
"Không uống rượu đế không được sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hôn lễ là một trường hợp đặc biệt, không thể không uống được!" Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô đầu tiên là cau mũi một cái, sau đó gật gật đầu, nói: "Chỉ có thể uống một chút, không thể uống nhiều."
"Ừm." Tô Bạch nắm lấy tay Khương Hàn Tô, nói: "Yên tâm."
Xe chạy một đường về phía bắc, rất nhanh đã đến nhà Đường Vĩ.
Đó là một căn biệt thự nhỏ ba tầng. Ở Qua Thành, nó đã xem như rất tốt rồi. Tuy Áp Bắc không đắt bằng trung tâm huyện, thế nhưng tòa nhà này cũng có giá hơn triệu.
Có một thời, Đường Vĩ ở trong trường học của họ xem như thuộc về đám người có tiền nhất.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào, Đường Vĩ liền trực tiếp chạy đến và đón họ vào.
"Bạch ca, cảm ơn!" Lấy thân phận bây giờ của Tô Bạch, có thể tham dự hôn lễ của hắn, xem như thật sự coi hắn là bạn và cũng đang cho hắn đủ mặt mũi.
Mà lúc này, cha của Đường Vĩ là Đường Trung Hồi cùng với mẹ của hắn là Lý Mộc đều vội vàng chạy ra đón.
Thời điểm Tô Bạch thành công vào nhiều năm trước, Đường Vĩ cũng đã kể với cha của hắn về thân phận của Tô Bạch rồi.
Hơn nữa, với thành tựu hiện tại của Tô Bạch, có rất ít người ở Bạc Thành không nhận ra hắn.
Bất kỳ ai đi trên đường đều có thể nhìn thấy hình ảnh giới thiệu Tô Bạch là một trong mười thanh niên đứng đầu ở Bạc Thành ở hai bên đường.
"Chú, đừng coi con như người ngoài, con và Đường Vĩ là bạn rất thân, chú cứ xem con là một người bạn học bình thường đến tham dự hôn lễ là được rồi." Tô Bạch cười nói.
Cha mẹ Đường Vĩ nhìn thấy hắn đều có chút thận trọng, đây không phải điều Tô Bạch muốn nhìn thấy.
Cha của Đường Vĩ chỉ cười cười, tuy Tô Bạch nói như vậy, nhưng họ làm sao có khả năng đối xử với hắn như người bình thường được.
Người có chút tầm mắt có thể nhìn ra được, quy mô Tô Bạch sắp trải rộng toàn bộ An Tỉnh rồi, giá trị tự thân của Tô Bạch hiện tại sẽ khủng bố đến mức nào.
Sau khi nhìn thấy Tô Bạch và Khương Hàn Tô đi vào, họ lập tức trở thành tâm điểm cho toàn trường. Trước tiên không nói đến thân phận bối cảnh của Tô Bạch, chỉ cần nhan sắc của hai người thôi, cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người xung quanh.
Đặc biệt là Khương Hàn Tô, lúc cô ấy xuất hiện, người con gái xinh đẹp nhất mà họ từng gặp trong đời chắc phải thay đổi rồi.
Lúc Khương Hàn Tô mười ba mười bốn tuổi, chỉ mới chớm nở thôi đã đủ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tô Bạch. Còn bây giờ trưởng thành hoàn toàn, chính là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của Khương Hàn Tô.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tô Bạch trong mấy năm qua, thân thể Khương Hàn Tô càng ngày càng tốt, cô ấy càng lúc càng xinh đẹp hơn rất nhiều trong nhiều năm tới.
Ngày ấy năm đó, hình ảnh xinh đẹp ấy sẽ lưu lại trong tâm trí họ.
Chỉ là rất nhiều người đều biết, cô gái như thế không phải ai cũng có thể có được.
Sau khi cùng cha con Đường Vĩ nói chuyện một chút, hai người được đưa vào trong đại sảnh, sau đó ngồi xuống trước một cái bàn nằm ở căn phòng phía đông.
Nơi tổ chức tiệc ở đây, căn phòng phía đông là cao cấp nhất và thường dành cho những người có địa vị cao nhất. Nhưng người trong thôn rất khó có người nào có địa vị cao, cho nên căn phòng này, bình thường đều cho người nhà mẹ đẻ ngồi, như cậu, cô và những người khác.
Tô Bạch cũng không nghĩ tới Đường Vĩ sẽ sắp xếp cho họ ngồi ở chỗ ngồi thế này.
Bởi chỗ ngồi này hơi đặc biệt nên trong căn phòng phía đông cũng chỉ có hai người họ.
"Ngồi ở đây, hình như không tốt lắm?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Một bàn tiệc này chỉ có hai người họ ngồi, thật quá lãng phí.
"Cái này là do Đường Vĩ sắp xếp, vậy chúng ta ngồi ở đây đi, ít người cũng tốt, hiếm khi được yên tĩnh." Tô Bạch cười nói.
Mới vừa tới, hầu như mọi người đều ngồi đông đủ, chen vào không tốt lắm.
Hơn nữa, lấy thân phận hiện tại của hắn, cùng với những người kia ăn tiệc, họ sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tác phong làm việc của Tô Bạch dù có như thế nào đi nữa cũng giống như bình thường. Tô Bạch sở hữu một doanh nghiệp lớn, chỉ cần biết thân phận của hắn thôi, họ không thể xem hắn như người bình thường được.
Tuy là nói như vậy, hai người họ chẳng thấy vui vẻ bao nhiêu trong ngày trọng đại.
Tô Bạch gọi điện thoại cho Đường Vĩ, nói: "Cậu làm như thế với tớ là không tốt rồi. Một bàn chỉ có hai người chúng tớ ngồi sao mà được, cậu kêu cả đám bạn học đến tham dự hôn lễ của cậu lên đây đi."
"Bạch ca, cậu chắc chắn chứ?" Đường Vĩ hỏi.
"Cái gì mà chắc chắn hay không chắc chắn, nhanh đi." Tô Bạch nói.
"Được rồi." Đường Vĩ cúp điện thoại, bản thân hắn không phải kẻ ngốc, mới bắt đầu hắn đã muốn kéo đám bạn học tới chỗ của Tô Bạch rồi. Chỉ là hôm nay có một người hắn không nghĩ tới đã đến, đó chính là Nhạc Hân – lớp trưởng âm nhạc lớp bọn họ hồi cấp 2. Quan hệ giữa Nhạc Hân và Tô Bạch, những người bạn chơi cùng với Tô Bạch làm sao mà không biết được.
Năm đó, Nhạc Hân rất thích Tô Bạch, nếu Đường Vĩ sắp xếp cho Nhạc Hân đến, hắn sợ gặp phải vài chuyện phiền phức và khiến cho Khương Hàn Tô hoặc Tô Bạch không vui.
Ai mà không biết Tô Bạch rất quan tâm đến người chị dâu này, nếu Khương Hàn Tô tức giận, Tô Bạch khẳng định cũng tức giận theo.
Vì thế, Đường Vĩ tự nhiên không dám làm như vậy.
Không lâu sao, một đám bạn học ở trường Dục Hoa cũ đều lần lượt bước vào.
Trong đó, đương nhiên có cả Nhạc Hân.
Tô Bạch cười và chào hỏi từng người.
Bây giờ, những người còn đang học thì cũng đã học đến đại học năm hai, Nhạc Hân đối với chuyện lúc trước không còn quá bận tâm nữa.
Bởi vì Tô Bạch thích Khương Hàn Tô như vậy, cô biết mình không có chút cơ hội nào, tự nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa.
Bản thân cô là một người con gái rất thực tế.
Sau khi mọi người ngồi xuống, không bao lâu sau, rượu và thức ăn từng cái được bưng lên.
Sau ba chén rượu và năm vị trà, Nhạc Hân cười nói: "Quả nhiên là người tớ từng thích. Không ngờ chỉ mới mấy năm kể từ lần họp lớp trước, cậu đã đứng ở độ cao mà chúng tớ không cách nào đuổi kịp!"
Đây chính là Nhạc Hân, nếu như là Khương Hàn Tô, với da mặt của cô ấy, tuyệt đối không thể ở trước mặt mọi người nói ra mấy câu nói đó.
Nhưng nội dung cô ấy nói ra làm cho trong lòng Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Có thể nhìn ra, cô ấy thật sự buông bỏ rồi.
Cô gái Nhạc Hân này rất tốt, rất khác với Thẩm Dao, Tô Bạch hi vọng cô ấy hạnh phúc.
Tô Bạch rót chén rượu, cười nói: "Dù tớ đứng ở độ cao thế nào, các cậu đều là bạn học tốt nhất trong ba năm cấp 2 của tớ. Mà khoảng thời gian cấp 2 ấy là tươi đẹp nhất, cũng là thứ tớ khó quên nhất. Những thứ khác tớ không dám chắc, nhưng chỉ cần có chuyện, chuyện gì tớ giúp được tớ chắc chắn giúp."
Tô Bạch nói rất chân thành, không hề xem bản thân là người thành đạt nhất trong đám bạn học mà có ý tứ khoe khoang.
Thật ra, nếu như bạn chỉ giỏi hơn mọi người một chút, câu nói như thế này còn có ý khoe khoang bên trong.
Nhưng lấy thành tựu Tô Bạch lúc này, cũng chỉ mang ý tứ giúp đỡ.
Dù sao, hắn có chỗ đứng quá cao.
Nó cao đến mức mà không một người bạn học nào mang suy nghĩ ghen tỵ.
"Đến, uống nào!" Tô Bạch nâng ly, tất cả mọi người đều nâng lên.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, không khỏi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp ấy.
Có tình yêu, cũng có tình bạn.
Thật ra, ở cấp 2, thứ có nhiều nhất là tình bạn mới đúng.
Bởi vì ở kiếp này, khoảng thời gian tốt đẹp của hắn và Khương Hàn Tô chỉ có thể tính ở học kỳ sau mà thôi.
Mà ở kiếp trước, tình bạn giữa hắn và họ trải dài ba năm cấp 2.
Tức cảnh sinh tình, hơn nữa còn đang trong hôn lễ của Đường Vĩ, còn có tiếng pháo chúc mừng vang lên không ngừng ở bên ngoài, Tô Bạch uống càng lúc càng nhiều hơn.
Nếu trước đó hắn không uống rượu, hắn có thể nhịn được.
Nhưng chỉ cần uống rượu, vậy coi như rất khó kiềm chế bản thân uống ít đi.
Kiếp trước trọng sinh cũng là do tụ tập cùng với đồng đội, nhớ tới những năm tháng thời niên thiếu cùng họ chiến đấu trên sân thi đấu nên đã uống đến bất tỉnh nhân sự.
Tô Bạch là một người rất hoài niệm, kiếp trước và kể cả kiếp này cũng vậy.
May là, Tô Bạch đã dự đoán sẽ uống say vào ngày hôm nay nên mới để Cao Sơn lái xe đưa tới.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Cao Sơn cùng Khương Hàn Tô đỡ hắn vào trong xe.
Sau khi đến nhà, hai người lại đỡ hắn xuống.
"Anh Cao, anh cực khổ rồi, để em đỡ anh ấy được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Để tôi giúp đi, Tô tổng rất nặng." Cao Sơn nói.
"Không cần đâu, nó không xa lắm, em có thể đỡ lên được." Khương Hàn Tô nói.
Nhìn ánh mắt đầy kiên định của Khương Hàn Tô, Cao Sơn cuối cùng không cố gắng thuyết phục nữa.