Chương 147: Gala

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:26:35

Thẩm Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, sau đó cười hỏi Khương Hàn Tô: "Cậu và Tô An Bạch là quan hệ gì?" Thẩm Dao rất khôn khéo, quan hệ giữa Tô Bạch và Khương Hàn Tô không bình thường. Những ngày này bọn họ hầu như ăn cơm cùng nhau, cô ấy không biết hai người bọn họ hiện tại có phải là mối quan hệ trai gái hay không, cho nên cô ấy không có đi hỏi Tô Bạch, mà trực tiếp hỏi Khương Hàn Tô. Cô ấy từng nhìn thấy cảnh hai người ở bên nhau, Khương Hàn Tô ở trước mặt Tô Bạch là một cô gái rất ít nói và rất dễ ngại ngùng. Vì thế, đừng nói hai người còn chưa thành đôi, nếu có đi nữa, Thẩm Dao trực tiếp hỏi đến, lấy tính tình của cô ấy, e là không trả lời câu hỏi này. Chỉ cần Khương Hàn Tô ở ngay trước mặt cô trả lời không phải, như vậy cô có thể quang minh chính đại theo đuổi Tô Bạch. Bởi vì người trong cuộc trả lời Tô Bạch không phải là bạn trai mình, vậy thì cô có thể theo đuổi hắn đúng không? Đối với một người từ sớm đã hẹn hò với nhiều bạn trai như Thẩm Dao, không phải kiểu người như Nhạc Hân có thể so sánh được. Cô mà thích ai đó, mặc dù là có bạn gái rồi, cô cũng dám cướp đi. Không biết có phải từng cướp đi bạn trai của người khác hay không, cô rất tự tin vào bản thân mình. Chỉ là, cô coi thường Khương Hàn Tô rồi, cũng coi thường mối quan hệ giữa Tô Bạch và Khương Hàn Tô rồi. Giống như những gì Khương Hàn Tô nói trước đây, chỉ cần Tô Bạch giữ mình trong sạch, sừng sững bất động. Như vậy, không có cái gọi là yêu ma quỷ quái có thể cướp hắn đi bên cạnh cô được. Hơn nữa, cô gái Khương Hàn Tô này có lẽ ở trước mặt Tô Bạch thường thường lộ ra vẻ ngốc nghếch, nhưng cô vẫn rất thông minh khi đối mặt với người khác, . Tô Bạch lúc này cười nhìn Khương Hàn Tô, hắn rất muốn biết cô gái này sẽ trả lời như thế nào. Đối với mấy trò vặt vãnh của Thẩm Dao, hắn hoàn toàn không thèm nhìn vào mắt. Với danh vọng và địa vị của Tô Bạch ở kiếp trước, hắn thực sự gặp qua quá nhiều yêu ma quỷ quái rồi. Trong số những người bạn cùng lứa tuổi, Thẩm Dao có lẽ khôn ngoan hơn, nhưng một cô nữ sinh lớp 10 chơi chút thủ đoạn ấy, trong mắt Tô Bạch căn bản không tính là gì hết. Hắn có rất nhiều biện pháp có thể trực tiếp phá giải chút thủ đoạn nhỏ nhen này của cô ấy. Chẳng hạn như, hắn hoàn toàn có thể nhất lực phá vạn pháp ôm Khương Hàn Tô ngay trước mặt mọi người và hôn cô ấy một cái. Như vậy, ai cũng biết Khương Hàn Tô là bạn gái của hắn. Và Thẩm Dao sẽ cứng đờ ngay lập tức. Đương nhiên, đó là biện pháp ngu xuẩn nhất. Bởi vì trường trung học số 1 đối với vấn đề yêu sớm quản lý cực kỳ nghiêm khắc, đặc biệt là người có thành tích cực kỳ xuất sắc như Khương Hàn Tô. Nếu có thể tránh phiền toái, Tô Bạch tự nhiên không muốn đi gây chuyện. Cũng chính bởi vì vậy, Tô Bạch rất hiếm khi nắm tay Khương Hàn Tô trong khuôn viên trường. Là vì sợ truyền đến tai vài giáo viên. Khương Hàn Tô tự nhiên cũng nhìn ra trò vặt của Thẩm Dao, cho nên cô nở nụ cười tinh ranh, nghiêng đầu hướng Tô Bạch hỏi: "Tô Bạch, mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?" Cô không muốn trực tiếp thừa nhận Tô Bạch là bạn trai của cô, bởi vì như vậy xem như cô đặt cược thua Tô Bạch rồi. Nói Tô Bạch không có quan hệ gì với cô, khẳng định không được. Trước tiên không nói đến cái trò vặt của Thẩm Dao, coi như không có, cô cũng không thể nói mối quan hệ giữa mình và Tô Bạch được. Hôn đã hôn rồi, làm sao có khả năng không liên quan đây? Khương Hàn Tô đánh bóng sang, không thể nói là không ổn. Bởi vì bóng chỉ cần truyền tới dưới chân Tô Bạch, như vậy vấn đề này liền có thể giải quyết dễ dàng. Tô Bạch tiếp nhận bóng rồi cười nói: "Xin giới thiệu với hai người, người này chính là Thẩm Dao, là bạn hồi tiểu học của tớ. Còn người này chính là Khương Hàn Tô, là bạn học cấp 2 và là bạn gái của tớ." "Tớ theo đuổi cậu ấy, ừm, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vào năm lớp 7, tớ bắt đầu thích cậu ấy rồi. Chỉ là không dám biểu lộ, thầm mến cậu ấy ba năm. Đến lớp 9 tớ mới tỉnh ngộ, sau đó bắt đầu theo đuổi cậu ấy, nói đến, theo đuổi cậu ấy thật sự không dễ dàng gì mà. . ." Tô Bạch bắt đầu kể lại một ít quá trình hắn theo đuổi Khương Hàn Tô. Mà Thẩm Dao nào có thích nghe mấy chuyện này, mặt cô cứng đờ, lúng túng ăn vội mấy ngụm cơm, sau đó liền vội vã rời đi. "Nói cái này làm gì cơ chứ!" Thẩm Dao đi rồi, khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ đánh hắn một cái. Ngay trước mặt người khác nói những thứ này, đối với Khương Hàn Tô mà nói, chuyện này có hơi xấu hổ. "Ai bảo cậu ấy dám bắt nạt tiểu Hàn Tô nhà ta? Đã vậy còn muốn cướp người tiểu Hàn Tô nhà ta thích, tớ tự nhiên phải báo thù cho cậu rồi." Tô Bạch cười nói. "Ai thích cậu, không biết xấu hổ." Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ nói. "Vừa nãy tớ nói cậu là bạn gái của tớ, người nào đó hình như không có từ chối thì phải?" Tô Bạch cười hỏi. "Có sao? Hình như là không có? Sao tớ không nhớ gì hết." Khương Hàn Tô nói xong, cúi đầu bắt đầu ăn cơm. "Cậu cứ giả ngu đi." Tô Bạch tức giận gắp một miếng chân gà trong đĩa cho cô. "Đem đĩa chuyển qua chỗ khác đi, rau dưa đều đặt bên cậu, cậu muốn cho tớ mập chết hay sao?" Tô Bạch hỏi. "Ừ." Trước mặt Khương Hàn Tô đều là đĩa rau dưa, cô đem một ít chuyển đến bên cạnh Tô Bạch. Như vậy, ba món mặn và ba món chay trong hai đĩa, xem như quá phong phú rồi. Hội diễn văn nghệ bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi tối, kéo dài khoảng 1 tiếng rưỡi, đến chín giờ kết thúc. Sau khi hai người ăn cơm xong ở căn tin chỉ mới sáu giờ rưỡi tối, cả hai cùng nhau trở lại phòng họp. Trong phòng họp có điều hòa, ngồi trong đó nhất định thoải mái hơn bên ngoài. "Tô An Bạch là có ý gì? Cậu có tên khác sau?" Sau khi trở lại phòng học, Khương Hàn Tô hỏi. Cô chợt nhớ tới cái tên Thẩm Dao nói ở căn tin. "Thôn chúng tớ hiện tại vẫn còn luận bối phận, đến phiên đời chúng tớ, có Tu Chí An Hữu Thanh, Khắc Phương Thường Thái Toàn, tổng cộng là mười đời. Trong đó, tớ có bối phận rất cao, là thuộc thế hệ đời chữ An, vì thế trước đây, tớ mới có tên Tô An Bạch. Thời điểm tớ lên lớp 6 mới bắt đầu làm hộ tịch hộ khẩu, lúc ấy tớ nổi loạn, liền đem cái tên Tô An Bạch của tớ xóa đi, đổi thành Tô Bạch như bây giờ." Tô Bạch giải thích cho cô ấy biết. "Vì thế, sau này cậu gã cho tớ, chắc sẽ được không ít người gọi cậu là bà, thậm chí là bà cố. Ví dụ như nam diễn viên Vĩnh Kỳ trong phim Hoàn Châu Cách Cách, trước đây là Tiểu Hổ Đội, ừm, gọi là Tô Hữu Bằng, cậu nghe qua anh ấy chưa? Nếu thật sự luận bối phận, về sau gặp được tớ, sợ là phải gọi tớ một tiếng chú út đấy." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch cũng là đang nói đùa, nếu chỗ này luận bối phận, không đại biểu cho chỗ khác cũng sẽ đi luận bối phận. "Có liên quan gì đến tớ đâu?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Không có liên quan gì đến cậu, chỉ có liên quan đến Khương Hàn Tô, vậy được chưa?" Tô Bạch tức giận nói. Đợi đến bảy giờ hai mươi tối, hai người đi xuống lầu và đi tới thao trường. Lúc này, lớp 10 hơn 1,300 học sinh đã chạy tới thao trường toàn bộ, chờ đợi hội diễn văn nghệ buổi tối bắt đầu. Trước khi sân khấu, Khương Hàn Tô vẫn lo lắng cùng Tô Bạch tập thoại. Tuy Tô Bạch trước đó đã nói với cô, dù có đọc sai chẳng sao cả. Nhưng đối với Khương Hàn Tô, làm hoặc không làm, nếu làm, vậy thì nhất định phải làm được, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót. Bảy giờ rưỡi, đêm gala chính thức bắt đầu, hai người đi lên sân khấu. "Kính thưa các vị lãnh đạo và các giáo viên." Khương Hàn Tô nói. "Kính thưa các sĩ quan huấn luyện và các bạn học thân yêu." Tô Bạch nói. "Chào buổi buổi mọi người." Hai người cầm micro, khom lưng cúi chào một cái.