Ba giờ chiều, Khương Hàn Tô trở về nhà.
Trong bữa ăn tối, tiếng pháo nổ vang lên.
Ngày hôm nay là ngày 23 tháng chạp, lễ cúng ông Táo.
Mỗi hộ gia đình ở đây sẽ đốt pháo ba lần vào ngày này.
Mỗi lần là vào sáng sớm, buổi trưa và buổi tối.
Lễ cúng ông Táo là ngày đầu tiên của lễ mừng năm mới.
Thực tế, hầu hết những địa phương ở Trung Quốc đều có ngày ăn tết giống nhau. Nhưng vào ngày lễ cúng ông Táo, thời gian ở mỗi địa phương không giống nhau.
Người xưa có câu "Quan ba dân bốn thuyền năm".
Câu này có nghĩa là ngày xưa, năm mới của triều đinh bắt đầu từ ngày 23 tháng chạp âm lịch, còn năm mới của dân gian là ngày 24 tháng chạp âm lịch, mà năm mới của người lái thuyền là ngày 25 tháng chạp âm lịch.
Giống như phương bắc, thời Nam Tống trước đây là trung tâm chính trị quốc gia nên chịu ảnh hưởng nặng nề của bầu không khí quan trường. Bởi vậy, lễ cúng ông Táo là ngày 23 tháng chạp âm lịch.
Mà phương nam rời xa trung tâm chính trị, lễ cúng ông Táo là ngày 24 tháng chạp âm lịch.
Còn những ngư dân mưu sinh bằng nghề chài lưới ven hồ thì vẫn giữ nguyên truyền thống nhà thuyền, lễ cúng ông Táo là ngày 25 tháng chạp âm lịch.
Bắt đầu ngày lễ cúng ông Táo, coi như là thời điểm bắt đầu ngày tết.
Vương Thuyền lấy ra một cuộn pháo lớn đặt bên ngoài, sau khi hắn dùng bật lửa đốt lên, bé Chanh Chanh bịt lỗ tai lại, tiếng pháo bắt đầu vang lên những tiếng nổ bùm bùm.
Sau tiếng pháo nổ, mọi người có thể dùng đũa để kết thúc bữa ăn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, một vài người giàu có thể đến xem trận bắn pháo hoa vào thời gian này.
Bởi vì là ngày lễ cúng ông Táo nên có rất ít người đốt pháo. Nếu bạn đốt pháo vào thời điểm này, tuyệt đối sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong thôn.
Sau khi ăn xong, mọi người không có việc gì làm, Vương Thuyền liền chuyển hai ống pháo hoa ra ngoài.
Pháo hoa bắn lên không trung nở rộ chiếu sáng cả bầu trời.
Cũng chính vào thời điểm này, thời tiết đã lạnh rồi, đột nhiên trở nên lạnh hơn.
Tô Bạch nhớ tới lời Khương Hàn Tô nói vào buổi chiều, xem ra ngày mai thật sự có tuyết rồi.
Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, bầu trời dần tối đi.
Không bao lâu sau, từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống.
Tiếp theo đó là những hạt mưa đã biến thành tuyết.
Khương Hàn Tô nói không đúng, không, phải nói là đôi khi dự báo thời tiết không chính xác cho lắm.
Tuyết không phải ngày mai rơi, mà là buổi tối ngày 23 bắt đầu rơi.
"Có tuyết rồi, có tuyết rồi." Bé Chanh Chanh thích thú kêu lên.
Vương Thuyền đốt ống pháo cuối cùng, dì út vội vàng đi thu quần áo đang phơi, Tô Bạch và những người khác từ trong sân đi vào trong nhà.
"Dự báo thời tiết không phải nói ngày mai mới có tuyết sao? Sao hôm nay bắt đầu rơi rồi?" Tô Sắc cầm quần áo từ bên ngoài trở về hỏi.
"Nếu tin hoàn toàn vào dự báo thời tiết, thời điểm chúng ta gieo trồng và thu hoạch lúa mạch, không biết phải hủy đi bao nhiêu lúa mạch." Bà nội Tô Bạch không vui nói.
"Dạ, con nhớ mười mấy năm trước, trong thôn chúng ta có một người chuẩn bị thu hoạch lúa mạch, lúc người đó xem dự báo thời tiết xong thì nói trong vài ngày tới trời sẽ không mưa. Lúa mạch bị phơi dưới đất không chỉ không thu hoạch, đến cả che cũng không che. Không ngờ, mấy ngày sau trời mưa to, lúa mạch đang phơi bị mưa làm ướt sũng không cách nào phơi được, cuối cùng tất cả đều mốc meo hết, tròn một năm xem như mất trắng toàn bộ." Vương Thuyền nói.
"Đây không phải là nhà Vương Phú sao? Mẹ anh ta bởi vì chuyện này sinh bệnh nặng, không bao lâu liền qua đời." Mẹ của Vương Thuyền nói.
Một năm tâm huyết trôi theo dòng nước, đối với một người nông dân sinh sống dựa vào mảnh đất nhỏ, xảy ra chuyện như vậy đúng là một chuyện khó mà chấp nhận được.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, Tô Bạch đã sớm nằm vào trong chăn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch dậy sớm thì phát hiện cả trời đất biến thành một màu trắng xóa.
Và tuyết vẫn đang rơi.
Dùng nước nóng súc miệng xong, Tô Bạch đi tới nhìn mấy gốc cây hồng.
Lúc này, thật sự giống với hình ảnh trong câu thơ của Từ Văn Trường.
Triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu.
Có hơi không đúng, bởi vì đây không phải mấy đóa, mà đã lên tới hàng ngàn, hàng vạn đóa rồi.
Trên cành cây của mấy gốc cây này đã phủ đầy bông tuyết.
Bởi vì tuyết rơi nên thời tiết càng thêm lạnh hơn một chút.
Nếu như nói ngày hôm qua không thể biến nước thành băng, vậy hôm nay tuyệt đối có thể.
Chắc vì trời quá lạnh, thùng nước đóng băng, nước trong thùng không chảy xuống được. Hơn nữa, tối hôm qua mưa kèm thêm tuyết nên buổi sáng bị cúp điện, mô tơ điện cũng không dùng được nên dì út không có nước để nấu cơm. Tô Bạch và Vương Thuyền chỉ có thể mang theo thùng sang nhà bên cạnh múc mấy thùng nước. Lúc này, đúng là có thể lấy nước từ trong giếng ra, chỉ tiếc là nhà dì út đã không sử dụng giếng từ nhiều năm trước rồi.
"Chờ đến khi có điện lại thì đổ nước vào trong bồn chứa nước, lúc này chạy sang nhà người người khác lấy nước vẫn được." Dì út.
"Anh vừa mới hỏi, nghe nói buổi trưa sẽ có điện lại. Khi có điện, anh sẽ dùng mô tơ điện bơm ít nước vào trong bồn chứa nước." Vương Thuyền nói.
Sau khi đặt thùng nước xuống, Tô Bạch cởi găng tay và hà hơi vào hai tay.
Hôm nay thật lạnh!
Tô Bạch phà một hơi, sương trắng có thể bay rất xa.
Ăn sáng xong, một vài người già đi đến nhà thờ.
Ở nơi bọn họ, người tin Chúa đặc biệt nhiều, nhất là một vài người già đều tin Cơ Đốc giáo.
Họ tin Jesus có thể trị khỏi mọi bệnh tật. Lúc Tô Bạch bị bệnh khi còn nhỏ, bà nội đều mang hắn đến nhà thờ để cầu nguyện trước.
Đã từng có bác sĩ trong thôn hỏi bà nội thế này, nếu tin Jesus có thể chữa bệnh, vậy tại sao còn đến nơi này của chúng tôi để chữa bệnh?
Dì út và dượng út đi sang nhà bên cạnh đánh mạt chược. Chơi mạt chược trong ngày tuyết rơi là một chuyện rất thú vị với họ.
Tô Bạch gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô, mặc dù trời có tuyết rơi, cả nhà cô ấy vẫn như cũ dậy sớm đi lên trấn.
Khương Hàn Tô đeo bọc sách đi tới nhà Tô Sắc, câu đầu tiên cô ấy nói khi nhìn thấy Tô Bạch là khóc lóc và nói hắn nhất định phải chăm chỉ học tập, tương lai mới có được một cuộc sống tốt đẹp.
Người mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc trở nên mềm yếu, khi một điều gì đó chạm đến nơi yếu mềm nhất của trái tim bạn, bạn vẫn sẽ khóc như bao người trên đời này.
Đối với Khương Hàn Tô, mẹ của cô ấy dậy từ năm giờ sáng, đón gió tuyết đi lên trấn kiếm tiền nuôi gia đình. Điều này đủ để chọc thủng phòng tuyến nội tâm của cô ấy.
Tô Bạch ôm lấy cô ấy, trầm giọng nói: "Nhất định."
Mặc dù không dựa vào bất kỳ người nào, mặc dù không dựa vào Tô Bạch, tương lai của Khương Hàn Tô cũng nhất định có thể làm được điều này.
Trời cao sẽ không phụ lòng một người nỗ lực, hơn nữa người này còn biết dùng tài năng của mình để nỗ lực hơn gấp trăm ngàn lần người khác.
Mọi người chỉ nhìn thấy thành tích chói mắt của Khương Hàn Tô, lại chưa từng nhìn thấy sau lưng cô ấy đã nỗ lực và trả giá bao nhiêu.
Nhưng Tô Bạch lại nhìn thấy toàn bộ những điều ấy.
"Trong mỗi quyển sách môn học đều có ghi chú của tớ, không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi tớ. Mấy tháng này, bài tập cậu làm thiếu quá nhiều, tranh thủ thời gian mấy ngày này, có thể làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Sau khi đi vào trong phòng, Khương Hàn Tô cởi cặp sách nhỏ và lấy toàn bộ sách giáo khoa của cô ấy từ bên trong ra.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm lấy sách toán học.
Những môn khoa học xã hội học bằng cách nhớ là được rồi, bây giờ thứ hắn cần học nhất chính là khoa học tự nhiên.
Môn kiểm tra cuối kỳ kém cỏi nhất của Tô Bạch lần này chính là khoa học tự nhiên, toán học có thể nói là vô cùng thê thảm.
Tô Bạch mở sách toán học ra, hắn đọc phần ghi chú trước, rồi tới đề kiểm tra cùng câu hỏi mẫu để tìm hiểu.
Nếu hiểu thì tiếp tục xem, nếu như không hiểu liền đi hỏi Khương Hàn Tô.
Tô Bạch đang điền vào những câu hỏi trước đây, mà Khương Hàn Tô thì đang làm bài tập trong thời gian nghỉ đông của mình.
Sau khi giải quyết từng dạng bài một, Tô Bạch xoa xoa đầu, sau đó nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh một chút.
Cô ấy hẳn là đang làm đề toán, có lúc múa bút thành văn, lúc gặp phải vấn đề khó thì trầm ngâm một chút, suy nghĩ một chút.
Nếu như giải quyết được, một nụ cười thỏa mãn sẽ hiện lên trên khóe miệng cô ấy.
Nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh, cô ấy sẽ thường xuyên xoa xoa đôi bàn tay của mình.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, hắn lên lầu và đi vào trong phòng của mình cầm ra một cây quạt nhiệt điện, sau đó cắm điện vào, chiếu lên trên người Khương Hàn Tô.
Ánh đèn vàng dường như ấm áp như ánh mặt trời chiếu lên trên mặt của cô ấy, khuôn mặt nhỏ của cô ấy bởi vì vậy càng thêm chói mắt.
Tô Bạch mỉm cười, tốt rồi, cô ấy không còn cảm thấy lạnh nữa đúng không?
Khương Hàn Tô cảm thấy cả người ấm áp, liền nhìn thấy cây quạt nhiệt điện bên cạnh.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch thì thấy Tô Bạch đang nhẹ nhàng nhìn mình.
"Cảm ơn." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Không có chi, tiểu Hàn Tô." Tô Bạch cười nói.
Nếu cô ấy thích nói lời cảm ơn thì cứ để cô ấy nói, có thể nghe được câu cảm ơn của cô ấy, thật sự không dễ dàng.
Trên đời này có biết bao nhiêu người có thể khiến cho Khương Hàn Tô nói một tiếng cám ơn đây?
"Tớ làm bài tập tiếp đây." Khương Hàn Tô nói.
"Viết tiếp đi, sao tớ cảm thấy tớ giống như một tên ác bá, cậu làm cái gì đều cần sự đồng ý của tớ vậy." Tô Bạch buồn cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Toàn bộ buổi sáng, cả hai người đều dành cho việc học hành.
Đến buổi trưa, Tô Bạch biết trong nhà Khương Hàn Tô không có ai, hắn liền giữ cô ấy ở lại ăn cơm trưa.
Mà bởi vì buổi sáng Tô Sắc nhìn thấy Khương Hàn Tô đến ôn tập cho Tô Bạch, dì ấy càng thêm vui mừng và giữ cô ấy lại.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tuyết nhỏ đi một chút, không còn lớn giống như buổi sáng nữa, nhưng nó vẫn tiếp tục rơi xuống.
Lúc xế chiều, hai người không tiếp tục học, mà cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem truyền hình.
Cũng chính là vào lúc này, Tô Bạch nói với Tô Sắc muốn ngày mai đi theo bọn họ vào trong huyện.
Tô Sắc hỏi hắn đi vào trong huyện làm cái gì, Tô Bạch không có nói dối dì út, rất thành thật nói là tham gia buổi họp lớp.
Sau đó, Tô Bạch lại đem chuyện Khương Hàn Tô muốn ngồi xe đi cùng với mọi người vào trong huyện để tặng lễ cho ông bà ngoại của cô ấy.
Chút việc nhỏ này, Tô Bạch vừa nói ra, Tô Sắc liền đồng ý ngay.
Ngày mùng 4 tháng 2 năm 2013. nhằm ngày 25 tháng chạp năm 2012.
Hôm nay là thứ hai, Lập Xuân.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng theo dự báo thời tiết đêm hôm qua, ngày hôm nay có khả năng vẫn có tuyết rơi.
Sau khi cả nhà Tô Bạch ăn sáng xong, mọi người cùng nhau đi vào trong sân dùng xẻng xúc tuyết ra ngoài.
Đến chín giờ sáng, Khương Hàn Tô tới, Vương Thuyền lái xe và cùng nhau đi vào trong huyện.
Dì út ngồi ở vị trí kế bên tài xế, phía sau chính là Tô Bạch, Khương Hàn Tô, cùng với —— bé Chanh Chanh.
Bé Chanh Chanh liên tục la hét muốn chị Hàn Tô ôm, Khương Hàn Tô liền ôm cô ấy ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Tô Bạch có chút ghét bé Chanh Chanh, nếu như không có em ấy, phía sau chính là thế giới riêng của hai người bọn họ rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, bóng đèn nhỏ này líu ra líu ríu một hồi, liền lăn ra ngủ thiếp đi vì mệt.
Bàn tay Tô Bạch từ phía dưới đưa tới, sau đó bắt được bàn tay nhỏ bé của Khương Hàn Tô.