Chương 93: Một lần hội tụ (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:57:47

Khương Hàn Tô rất thích ăn mì khô, chỉ là ớt ở cửa tiệm trước đây ăn quá cay. Trước đây có một lần cô ăn mì khô bị cay muốn bốc hỏa ở khu trường cũ, Tô Bạch không bao giờ dẫn cô đi ăn nữa. Ngày nghỉ, nơi hai người bọn họ đi nhiều nhất vào buổi trưa chính là tiệm hoành thánh và tiệm sủi cảo, bởi vì cả hai món này bọn họ đều thích ăn. Đến buổi tối, Tô Bạch sẽ trả tiền trước, sau đó kéo cô tới tiệm lẩu hoặc là cửa hàng đồ nướng để ăn một bữa ngon. Quán mì Bạch Tô, xem như là quán đầu tiên Tô Bạch dẫn cô đến. Có hiệu quả, tương ớt trong bình trắng không những không cay mà khi kết hợp với mì khô càng thơm ngon hơn, Khương Hàn Tô ăn rất vui vẻ. Tô Bạch giải quyết xong hai bát mì khô lớn thì yên tĩnh nhìn Khương Hàn Tô ăn mì. Sau bao nhiêu ngày thân thiết bên nhau, Tô Bạch cũng biết thói quen của cô ấy. Chỉ cần là người, đều có những thứ thích và không thích, lúc Khương Hàn Tô ăn những món cô ấy thích, cô ấy sẽ cười nheo mắt. Đôi mắt của cô ấy không lớn, giống như là đôi mắt nai trong suốt và linh động vậy, nên khi cô ấy cười nheo mắt rất là đáng yêu. Đây chính là lý do vì sao Tô Bạch rất thích nhìn Khương Hàn Tô cười. Cô ấy cười lên, rất rất đẹp! Xem ra, phải dẫn cô ấy đến quán mì Bạch Tô nhiều hơn. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy ăn mì vui vẻ thôi đã đủ khiến mình hạnh phúc rồi. "Cậu ăn nhanh vậy?" Khương Hàn Tô thấy Tô Bạch liên tục nhìn chằm chằm vào mình, cô nhìn vào bát Tô Bạch, phát hiện hắn đã ăn xong rồi. "Bởi vì tớ muốn ăn xong thật nhanh, sau đó nhìn dáng vẻ của cậu lúc ăn mì." Tô Bạch cười nói. "Ăn, ăn mì có gì đáng xem?" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên. "Người khác ăn mì tự nhiên không có gì đẹp, nhưng tiểu Hàn Tô nhà chúng ta ăn mì rất đẹp!" Tô Bạch cười nói. Hắn nói xong, liền đem toàn bộ phần thịt chó còn lại trong chậu đổ hết vào trong bát của cô ấy. Khương Hàn Tô mím mím môi, không trả lời được câu này, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn mì. Bị Tô Bạch nhìn rất là ngại ngùng, cho nên cô bắt đầu tăng tốc, rất nhanh đã ăn xong một bát mì lớn. Sau khi ăn xong, cô nở một nụ cươi thỏa mãn trên khuôn mặt nhỏ. "Nếu như hồi tiểu học mà có bình tương ớt này thì tốt biết bao, mua một bình này là có thể chấm bánh màn thầu ăn rất lâu." Khương Hàn Tô cười nói. "Dù cậu vẫn còn học tiểu học thì cũng vô dụng, tiệm này chỉ bán mì, không bán tương ớt." Tô Bạch cười nói. Hai loại tương ớt đỏ và trắng ở quán mì sau khi được nhiều người biết đến, có không ít người đến hỏi mua tương ớt chứ không ăn mì. Mọi người đều có thể làm mì khô, đều có thể bán ở bất kỳ đâu, Tô Bạch đương nhiên sẽ không đem loại tương ớt này bán cho bọn họ. Bán tương ớt này cho bọn họ rồi, bọn họ lấy về làm của riêng, đây chẳng phải là lấy đá đập chân mình sao? "Nhưng nếu cậu mua mì ở đây, sau đó đóng gói mang về nhà ăn là có thể mang thêm tương ớt về." Tô Bạch cười nói. "Nhìn kìa." Hắn chỉ câu quảng cáo viết bên cạnh. Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn và phát hiện phía trên có một câu nhắc nhở ấm áp. Nếu như các bạn thực sự thích tương ớt của chúng tôi thì có thể lựa chọn đóng gói mang về nhà ăn. Các bạn mang về là có thể được nhiều thêm tương ớt, chúng tôi sẽ xem như không nhìn thấy. Khương Hàn Tô lè lưỡi, cười nói: "Tiệm này không nổi tiếng mới lạ đấy!" Câu quảng cáo thế này làm cho người nghe cảm thấy rất thân thiết và thoải mái. Tô Bạch mỉm cười, cô bé này nếu như sau này biết được cửa tiệm này là của hắn thì sẽ phản ứng thế nào đây? Nói không chừng sẽ rất là đáng yêu? E là cô ấy cũng là bà chủ đầu tiên đến quán mì nhà mình ăn còn phải trả tiền? Thật thú vị nha! Mì ăn xong rồi, canh chua trứng gà cũng không còn nóng nữa, hai người bắt đầu gắp trứng gà và uống canh. Sau khi ăn hết trứng gà và uống canh xong, hai người cùng rời khỏi quán mì. Vừa ra khỏi quán mì là một luồng khí nóng ập tới. Tô Bạch tới siêu thị nhỏ bên cạnh nhìn một chút, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy que kem Tiểu Khả Ái mà hắn từng ăn khi còn nhỏ ở bên trong Hắn mua liền mười cây, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô một cây, còn mình xé một cây ăn. "Hàng xa xỉ! Trước đây nhìn các bạn học ăn, tớ rất thèm." Khương Hàn Tô cười nói. Trước đây, kem rẻ tiền ở nông thôn có giá một hào một cây, rẻ hơn nữa là năm xu một cây. Mà loại kem Tiểu Khả Ái có lớp sô cô la bên ngoài này có giá năm hào một cây, đừng nói Khương Hàn Tô, kể cả Tô Bạch lúc còn bé đều là hàng xa xỉ. Khi đó, Tô Bạch lên thị trấn học, bởi vì năm giờ sáng hắn phải đến trước cửa thôn chờ xe nên không ăn sáng được. Bởi vậy, bà nội sẽ cho hắn một đồng mỗi ngày, hắn đến trường là mang theo một bao que cay và một cây kem Tiểu Khả Ái, coi như là một ngày tốt đẹp. Nếu như trên đường đến cửa thôn mà không cẩn thận làm mất một đồng, khi hắn đi tới trường học thì chỉ có thể nhìn người khác ăn phát thèm. Hai người cùng nhau đi về trường học, sau đó ăn kem, rồi đặt câu hỏi cho đối phương và cũng không còn cảm thấy nóng, một buổi chiều cứ như vậy trôi nhanh qua. Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong, Tô Bạch đi đến rạp chiếu bóng Hồng Kỳ. Rạp chiếu bóng Hồng Kỳ là rạp chiếu bóng duy nhất ở Qua Thành, đương nhiên, hắn tới đây không phải vì xem phim. Tầng dưới rạp chiếu bóng Hồng Kỳ có tiệm bi-a, Tô Bạch thường xuyên đến nơi này cùng đám người Trần Tuấn Châu đánh bi-a trước đây. Tô Bạch đi vào tiệm bi-a, liền nhìn thấy đám người Trần Tuấn Châu. Những người đến đây hôm nay đều là những người bạn thân của Tô Bạch ở ngoài trường. Tình bạn được xây dựng từ thời tiểu học, vẫn tương đối quý giá. Nếu không thì cái lần Tô Bạch đánh nhau, bọn họ cũng sẽ không gọi nhiều người như vậy đến trợ uy cho hắn rồi. "Bạch ca." Điêu Lâm Quốc đứng cạnh bàn bi-a nhìn thấy Tô Bạch đến, trực tiếp đem gậy đưa cho Tô Bạch. "Bạch ca, một ván chứ? Bi của Điêu Tử là bi sọc." Trần Tuấn Châu nói. "Không cần, cứ chơi như vậy là được." Tô Bạch nhận gậy rồi cười nói. Điêu Lâm Quốc là bi sọc, còn Trần Tuấn Châu là bi màu, bây giờ bi sọc ở trên bàn nhiều hơn bi màu. Những trò chơi có liên quan đến bóng, Tô Bạch thích nhất chỉ có hai môn: một môn là bóng bàn, một môn khác chính là golf. Kỹ thuật bóng bàn lúc Tô Bạch học tiểu học rất lợi hại, hằn thường được giải thưởng ở đại hội thể dục thể thao cấp tiểu học. Chỉ là Dục Hoa cũ không có bàn bóng bàn, bắt học tập đến chết, Tô Bạch đã rất nhiều năm chưa đánh qua bóng bàn rồi. Trái lại, khi lên cấp 2, hắn bắt đầu đánh bi-a vì thời gian cả ngày của hắn tương đối rãnh rỗi. Mà ở kiếp trước, Tô Bạch thỉnh thoảng sẽ rủ bạn bè đến đánh bi-a. Cho nên kỹ thuật bi-a của hắn chưa bao giờ bị lụt nghề. Kỹ thuật của Trần Tuấn Châu cũng tạm được, nhưng đụng tới Tô Bạch, mặc dù cậu ta vẫn còn vài bóng trên bàn cũng không phải là đối thủ của hắn. Rất nhanh, Tô Bạch dần dần lấy lại lợi thế của mình và đánh bi số tám vào lỗ, trận đấu này xem như kết thúc rồi. "Chơi nữa không?" Tô Bạch cười nói. "Không chơi, quá chán rồi." Trần Tuấn Châu nói. Ván bi này còn bị hắn lật ngược trở về, chơi như vậy thì chơi làm gì nữa?