Không biết có phải là vì Tô Bạch xoa bóp rất thoải mái, hay là vì giãy giụa không có kết quả, hay là sợ giãy giụa rơi xuống nước, mà sau khi được Tô Bạch xoa nhẹ một lúc, cô không còn giãy giụa nữa.
Chỉ là khuôn mặt trở nên đỏ ửng và chỉ dám nhìn hình chiếu trong nước.
Tô Bạch nhìn đôi chân đẹp trắng nõn như ngọc trong tay, sau khi thưởng thức một lúc, cuối cùng không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên bàn chân trắng mịn của cô.
Khương Hàn Tô lập tức xấu hổ, cô dùng sức rút chân của mình về, sau đó đứng dậy chạy đi.
Cô tưởng rằng Tô Bạch nhiều nhất là dùng tay sờ một lúc, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ dùng miệng hôn.
Sớm biết như vậy, nói cái gì cũng không thể để cho hắn cởi giày của mình.
Nhìn bóng lưng Khương Hàn Tô mắc cỡ đỏ mặt chạy trối chết, Tô Bạch mỉm cười.
Bản thân mình thèm đôi chân xinh đẹp này hơn một năm rồi, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được điều mình mong muốn là hôn lên bàn chân ấy.
Chỉ đáng tiếc là chỉ hôn được một cái.
Hơn nữa, hôn một cái cũng không phải là mục đích của Tô Bạch, đôi chân đẹp này có quá nhiều thứ để làm.
Chỉ là bây giờ, giới hạn chịu đựng của Khương Hàn Tô chỉ có thể hôn lên trên đó một cái, làm những cái khác khẳng định không được.
Tô Bạch đứng dậy, đứng ở trên tảng đá, hắn phát hiện bờ bên kia cách đó không xa đã có thôn dân bắt đầu gieo đậu vào đất rồi.
Hạt đậu được gieo vào mùa hè và mùa thu, khác với trồng lúa mạch, trồng đậu không cần phải xới đất để trồng, chỉ cần đem hạt đậu chôn vào trong đất là được.
Tô Bạch một lần nữa lên bờ, hỏi: "Nhà cậu khi nào trồng đậu?"
Khương Hàn Tô không thèm để ý đến hắn, chỉ ngồi ở chỗ cũ ngoan ngoãn đọc sách.
Tô Bạch liếc nhìn, mới phát hiện cô đang đọc quyển Xứ Tuyết của tác giả Yasunari Kawabata.
"Thật sự không thèm để ý đến tớ?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô vẫn cúi đầu đọc sách, vẫn không nói gì.
Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cầm lấy bàn tay của cô và nói xin lỗi: "Được rồi, xin lỗi, tớ xin lỗi còn không được sao?"
"Xin lỗi vô dụng." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nói: "Trừ phi cậu hứa với tớ, hứa lần sau sẽ không làm như vậy nữa."
"Này, cái này tớ không hứa được." Tô Bạch lắc đầu nói.
"Vậy cậu đừng nói chuyện với tớ." Khương Hàn Tô nói.
"Sao cậu trẻ con đến thế." Tô Bạch nói.
"Tớ không phải người lớn." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu xem, không phải tớ đang nói chuyện với cậu, mà là cậu chủ động nói chuyện với tớ nha." Tô Bạch cười nói.
"Là cậu nói chuyện với tớ trước." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Ai nghe? Không có ai làm chứng cho cậu thì chính cậu là người nói chuyện với tớ trước." Tô Bạch nói.
"Tớ không có!"
"Cậu có!"
Khương Hàn Tô tức giận đứng lên, sau đó đi lướt qua Tô Bạch.
Tô Bạch thuận tay kéo lại và kéo cô ấy vào trong lòng.
"Được rồi, đừng giận nữa mà, là tớ nói chuyện với cậu trước." Tô Bạch nói.
"Chọc chị Hàn Tô tức giận là do em không đúng, em hứa lần sau tuyệt đối không làm thế nữa. Chị Hàn Tô hãy mở lòng bao dung mà tha thứ cho em đi mà." Tô Bạch nói xong, gãi gãi vào lòng bàn tay của cô ấy.
Khương Hàn Tô nào có thật sự tức giận, chỉ là bị Tô Bạch hôn chân nên thấy quá xấu hổ thôi. Nếu như cô dễ dàng tha thứ cho hắn, lần sau khẳng định hắn sẽ tiếp tục làm như thế. Chỉ là lúc này bị Tô Bạch kéo vào trong lòng, lại nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng hắn nói ra, nào còn chút gì suy nghĩ tức giận, đến cả ý nghĩ giả vờ tức giận cũng không còn.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Tớ lớn hơn cậu, cậu phải gọi tớ một tiếng chị."
Tô Bạch mỉm cười và nắm tay cô đi dạo trong bãi cỏ. Sau lưng bọn họ, con dê con tên tiểu Bạch chạy theo.
"Nhà cậu khi nào trồng đậu?" Tô Bạch hỏi lại lần nữa.
"Ngày hôm nay mẹ tớ đi lên trấn mua phân bón rồi, có lẽ ngày mai nhà tớ trồng." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tớ nhân cơ hội này đến nhà cậu thêm lần nữa." Tô Bạch cười nói.
"Trồng đậu không phức tạp, cậu không cần đến, cậu còn phải giải quyết rất nhiều chuyện của quán mì, đó mới là chuyện quan trọng." Khương Hàn Tô nói.
"Đối với tớ, đây mới là chuyện quan trọng, tớ từng nói sẽ thuyết phục được mẹ cậu khi còn học cấp 3." Tô Bạch nói.
"Cậu không cần phải vội vàng như thế. Tớ nghĩ, nếu như chúng ta tốt nghiệp cấp 3, rồi chúng ta cùng nhau thi đậu vào trường đại học thì đến lúc đó tiết lộ chuyện tình cảm của hai chúng ta cho mẹ tớ biết. Và mẹ tớ hẳn là không nói thêm gì được." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nghĩ quá đơn giản rồi, với tính cách của mẹ cậu, cậu mà nói về bạn trai thì mẹ cậu sẽ không đồng ý ngay mà sẽ thử thách một thời gian. Để mẹ cậu sau này không thử thách, không bằng lợi dụng khoảng thời gian này làm cho mẹ cậu sớm một chút coi tớ là con rể. Làm như vậy, chúng ta yêu đương không cần phải lén lén lút lút trong hai năm còn lại nữa." Tô Bạch nói.
Khoảng thời gian sau đó, Tô Bạch hầu như đều tới mỗi ngày.
Mỗi ngày hắn thường đi đến giúp nhà cô một ít chuyện.
Đất rộng như vậy, nhà cô ấy thì có ít người, Khương Hàn Tô nói không phức tạp là giả.
Có Tô Bạch tham gia, gieo hạt đật xuống đất cũng phải mất rất nhiều ngày.
Lúc đầu, Tô Bạch giúp Lâm Trân làm việc, bà ấy không đồng ý.
Nhưng bà không chịu nổi cách Tô Bạch mài, hắn giống như một tên vô lại vậy, không cần biết Lâm Trân nói thế nào, hắn nhất quyết không đi.
Cứ như thế, sau khi phí hết miệng lưỡi, Lâm Trân chỉ còn cách từ bỏ.
Dù sao hắn cũng chỉ đến giúp nhà họ làm việc, cũng không có làm mấy chuyện gì khác, Lâm Trân không thể đuổi hắn đi được.
Mà những ngày gần đây, Tô Bạch ăn cơm ở nhà họ.
Bởi vì hắn giúp nhà họ làm việc cả một ngày, chẳng lẽ đến bữa ăn Lâm Trân còn không cho ăn.
Thời gian cứ thế trôi qua, kéo dài đến tận hai tuần mới kết thúc.
Mười ngày trước, Trần Đức từ Thượng Hải đến Qua Thành. Sau khi đến Qua Thành, Trần Đức liền bắt đầu đi nhận chức và bắt tay xử lý công việc giúp Tô Bạch.
Sau mười ngày xử lý, Trần Đức cần báo cáo với Tô Bạch một số việc, cũng có một số việc cần Tô Bạch đi xử lý.
Sau khi Tô Bạch đến công ty, hắn mất khoảng một giờ nghe Trần Đức báo cáo.
Chuyện lớn nhất trong báo cáo chính là Trần Đức muốn cắt giảm quán mì, hắn muốn từ ba quán mì mỗi trấn, giảm xuống hai quán mỗi trấn.
Liên quan đến chuyện cắt giảm này, Trần Đức đưa ra đầy đủ lý do.
Tô Bạch nghe xong cảm thấy rất có lý, liền cho phép cắt giảm đi.
Từ ba quán biến thành hai quán có thể đạt được hiệu quả cung không đủ cầu, một khi quán ăn đạt được hiệu quả cung không đủ cầu thì nó sẽ là một cách quảng cáo vô hình.
Chính là càng ăn không được, càng muốn đi ăn.
Mà hương vị quán mì Tô Bạch vượt trội hơn các tiệm khác, mà hương vị giống như quảng cáo thì càng hấp dẫn thực khách đến hơn.
Những thực khách từng ăn qua là phương pháp quảng cáo tốt nhất.
Tô Bạch ở Qua Thành bồi tiếp Trần Đức nửa ngày rồi định bỏ trốn khỏi công việc, nhưng bởi vì Tô Bạch lại có hội thông báo tuyển dụng ở tỉnh thành trong hai ngày, Trần Đức thì không thể rời khỏi công ty được nên cần phải để người sáng lập công ty là Tô Bạch đi. Tô Bạch từ chối không được, chỉ có thể tự mình mang theo một ít người trong công ty đến Lư Châu.
Thật ra không phải Trần Đức đi không được, cũng không phải Tô Bạch từ chối không được, Trần Đức nghĩ gì, Tô Bạch biết.
Hiện nay, Tô Bạch thiếu nhân tài đều là nhân sự cấp cao của công ty. Vì thế, hội thông báo tuyển dụng cần phải tuyển dụng nhân viên quản lý tương lai cho Tô Bạch. Mặc dù Trần Đức là tổng giám đốc công ty, nhưng dù sao cũng là phó. Trần Đức rất thông minh, hắn biết người lãnh đạo chân chính của công ty là ai và hắn lại đem vị trí tốt nhất xếp cho mình. Cho nên, với thân phận hiện tại của mình thì việc đi tuyển dụng những người này rất nhạy cảm.
Nếu như hắn đi, không cần biết hắn muốn hay không, những người này đều sẽ vì hắn là người tuyển dụng mà tiếp cận với hắn.
Thật sự không tốt khi những nhân viên cấp cao trong công ty lại đi tiếp cận một người phó tổng như hắn.
Vì thế, hội thông báo tuyển dụng này, hắn làm sao dám đi.
Con người Trần Đức này, Tô Bạch hiểu rõ và rất có trách nhiệm. Mặc dù không phải lỗi của anh ấy, anh ấy cũng sẽ nhường gần như toàn bộ tài sản cho người vợ đã ly hôn. Một người như vậy, có một số việc tuyệt đối không làm.
Nhưng cũng vì lý do ấy, Tô Bạch càng để anh ta yên tâm làm việc ở công ty. Vì thế, dù Tô Bạch không muốn đi đến hội thông báo tuyển dụng này, hắn cũng phải tự mình đi một chuyến.
Tô Bạch tự mình tuyển người, sau này sẽ không ai dám nói gì.
Chuyện này, Trần Đức hiểu, Tô Bạch cũng hiểu.
Tuyển dụng nhân tài cũng không phải là một chuyện đơn giản, Tô Bạch lưu lại ở Lư Châu gần hai tuần lễ.
Phải mất hai tuần lễ, Tô Bạch mới mang vài người quay về.
Sau khi quay trở về, Tô Bạch tặng cho Trần Đức một chiếc xe.
Lúc Trần Đức và vợ ly hôn, chiếc xe do anh ta đứng tên cũng tặng cho vợ cũ rồi.
Đương nhiên, hắn cũng tự mua một chiếc.
Tô Bạch mua xe căn bản không cần chọn xe, giống với kiếp trước, chiếc hắn mua là Land Rover Range Rover.
Liên quan đến xe, Tô Bạch rất thích các loại xe việt dã.
Hết cách rồi, Land Rover có vẻ ngoài thực sự quá đẹp, mặt trước chẳng khác nào đầu một con mãnh thú.
Hơn nữa, loại xe này chạy ở đường nông thôn tốt hơn các loại xe khác.
Đương nhiên, bởi vì Tô Bạch bây giờ chưa thể lái xe được, hắn chỉ có thể tuyển một người tài xế.
Lúc đem xe về nhà, bà nội Tô Bạch giật mình.
Tô Bạch nói chiếc xe này do hắn tự mua, bà nội Tô Bạch càng giật mình hơn.
Tô Bạch kể hết cho bà nội nghe từ chuyện hắn lập nghiệp, cùng với thu nhập mỗi tháng của các quán mì hiện tại.
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch kể cho người trong nhà biết chuyện hắn mở quán mì.
"Bà nội à, sau này con cho bà tiền, bà cứ yên cầm cầm lấy, đứa cháu này của bà bây giờ thật sự không thiếu tiền." Tô Bạch nói.
"Khó trách, cứ cách một khoảng thời gian là bên dưới giường của bà đều có một ít tiền, số tiền này là do con đặt à?" Bà nội hỏi.
"Là do con đặt." Tô Bạch cười nói.
Kiếp trước, bà nội chưa từng hưởng qua phúc khí nào, đến khi bà nội mất đi, hắn còn chưa nổi tiếng trong nghề tuyển thủ chuyên nghiệp.
Bởi vì, trong số những người cháu trai của bà, chỉ có Tô Bạch là người duy nhất không thi lên đại học và bỏ học cấp 2 nên bà luôn lo lắng cho Tô Bạch mỗi khi còn sống
Mỗi lần nhìn thấy những đứa cháu khác trong ngày tết, bà sẽ nói với họ, các con là họ hàng với nhau nên đừng để mất hoà khí. Sau này lớn lên, các con nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.
Mỗi lần Tô Bạch nghe được câu này, hắn đều muốn khóc.
Kiếp trước, mỗi lần Tô Bạch về nhà tảo mộ, hắn đều muốn nói cho bà nội nghe, tiểu Mộng nhi của bà không kém người khác, tiểu Mộng nhi của bà rất nổi tiếng và tiền kiếm được hiện tại, rất ít người trong Bạc Thành có thể so được.
Chỉ tiếc, những câu nói này trong kiếp trước, bà nội không thể nghe được nữa rồi.
Nhưng không sao cả, vẫn còn có đời này. Đời này, toàn bộ thành tựu Tô Bạch có được, đều sẽ để bà nội nhìn thấy.
Hắn cưới vợ, sẽ là cô gái tốt nhất trên thế giới này.
Hắn mở quán mì, sẽ trải rộng khắp toàn bộ thành trấn Trung Quốc.