Vì muốn bò lên trên giường của Khương Hàn Tô, Tô Bạch cũng coi như liều mạng. Hắn không cần biết gió lạnh bên ngoài bao nhiêu độ thổi đến, hắn vẫn lù lù bất động đứng ở nơi đó, hoàn toàn là dáng vẻ của một người thấy chết không sờn. Đừng nhìn thấy Tô Bạch như vậy, thực tế trong lòng hắn đang rất gấp gáp, nếu như Khương Hàn Tô không chịu đồng ý, hắn sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Có thể xem đây là một cuộc chiến, song phương đều hiểu rõ mục đích của nhau, hoàn toàn là muốn xem ai chịu thua trước.
Khương Hàn Tô không ngốc, cô làm sao không biết mục đích của Tô Bạch là gì.
Hơn nữa, cô cũng hiểu rõ tính tình của Tô Bạch, nếu như lần này đồng ý với Tô Bạch, vậy sau này hắn nhất định càng thêm được voi đòi tiên.
Giống như trước đây, bản thân mình không muốn trao đi nụ hôn đầu ở độ tuổi này, kết quả bị hắn cứ luôn nhõng nhẽo đòi hỏi. Bây giờ hai người hôn nhau đã xem như tập mãi thành quen rồi.
Từ rất lâu trước đó, cô liền hiểu rõ một chân lý, đó chính là cùng Tô Bạch ở chung, tập mãi thành quen là một chuyện rất kinh khủng.
Khương Hàn Tô bởi vì từ nhỏ chịu ảnh hưởng cái tư tưởng truyền thống do Lâm Trân truyền dạy nên cô là một cô gái cực kỳ bảo thủ.
Vì thế lần này, không thể để hắn thực hiện ý định của hắn được.
Chỉ là, nghĩ là nghĩ như thế, nhưng tình yêu nếu như thật sự có lý trí trong đó, như vậy không thể gọi là tình yêu được.
Nếu như tình yêu thật sự còn kèm theo lý trí, như vậy, trên thế giới này sẽ không có nhiều người bị tình yêu lừa dối.
Nhìn người thiếu niên đứng trước giường bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy những vẫn không lùi bước, Khương Hàn Tô chu miệng nhỏ nói: "Cậu đừng suốt ngày bắt nạt tớ mà!"
Bắt nạt, đây không phải bắt nạt thì là gì?
Bây giờ biết rõ cô không muốn nhưng vẫn ép buộc cô.
"Tớ thật sự không muốn bắt nạt cậu, là vì trong chăn quá lạnh nên tớ không thể nằm được." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô thật sự muốn đi tới cắn hắn một cái, cái gì mà trong chăn quá lạnh không thể nằm được. Trong chăn lạnh, nhưng bây giờ cậu có thể mặc áo ngủ đứng ở chỗ này, không thấy lạnh sao? Không thể nằm trong chăn được, lại có thể mặc áo ngủ đứng ở chỗ này vài phút được sao?
Khoảng thời gian này, trong chăn sớm được ủ ấm rồi.
Khương Hàn Tô cắn răng, quá tức giận!
Chỉ là tức giận thì tức giận, nhìn hắn đứng ở đó bị gió lạnh thổi tới, cô không đành lòng.
Mím mím môi, nói: "Cậu nói, cũng chỉ ngủ một bên khác, không động vào tớ."
"Tuyệt đối không động vào, cũng chỉ nằm ở bên cạnh sưởi ấm và ngủ một giấc." Tô Bạch bảo đảm nói.
"Cũng không được ôm tớ." Khương Hàn Tô nói tiếp.
Nếu như bị hắn ôm, nói không chừng tay hắn sẽ tiếp tục sờ lung tung.
"Không ôm." Tô Bạch lập tức đồng ý nói.
Hắn cảm giác bây giờ mình sắp bị đông cứng rồi, nếu tiểu Hàn Tô không để hắn lên giường, có lẽ lần này hắn có thể bị bệnh nặng.
Tô Bạch rất ít bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh, chính là bệnh nặng mấy ngày không khỏi.
"Vậy, vậy cậu lên đây đi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Hai chân Tô Bạch bị lạnh đến run lẩy bẩy, Khương Hàn Tô lại nói rất nhỏ, Tô Bạch nhất thời không nghe rõ.
"Cậu không lên thì thôi." Khương Hàn Tô rút vào trong chăn nói.
Tô Bạch nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp nhào lên giường.
Cùng tiểu Hàn Tô đánh cược, hắn xem như tiếp tục đánh cược thắng.
Tô Bạch đến bên giường, xốc góc chăn lên, sau đó chui vào.
"Cậu, ngủ ở một bên khác." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch nghe lời xoay người, nằm xuống một hướng khác.
Không thể không nói, trong chăn của người con gái rất thơm, Khương Hàn Tô lâu lắm rồi không qua đêm ở đây. Những cái chăn này cũng được Tô Bạch mua mới cho mùa đông, nhưng khi được Khương Hàn Tô ủ ấm một lúc, bên trong tràn đầy mùi hương thơm ngát dễ chịu, giống như mùi hương trên người của cô ấy vậy, thấm ruột thấm gan.
Nằm ở đây, mặc dù không hề làm gì, vẫn có thể khiến bản thân ngủ được một giấc ngon lành.
Nhưng nếu hắn đã lên đây rồi, Tô Bạch làm sao có khả năng không hề làm gì mà chỉ biết nằm ở đây được.
Hắn quay người qua, trực tiếp ôm Khương Hàn Tô đang nằm ở phía khác vào trong lòng.
"Cậu, cậu thả tớ ra, cậu xấu xa, cậu đã nói không động tay động chân với tớ mà, đã nói không ôm tớ mà." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
"Trên người tớ quá lạnh, ôm cậu để sưởi ấm tớ." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô còn đang muốn tiếp tục giãy giụa, nhưng bị Tô Bạch ôm, cảm nhận được thân thể hắn giống như một khối băng, liền không giãy giụa nữa.
Trên người hắn thật sự quá lạnh, giống như khối băng vậy.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên có chút tự trách, nếu biết không trốn được, vậy bản thân mình nên chịu thua sớm hơn, để hắn đến sớm hơn.
Như vậy, hắn sẽ không đứng ở đó lâu dưới cái thời tiết lạnh lẽo này.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô nhỏ giọng áy náy nói: "Tớ xin lỗi."
Nhìn thấy ánh mắt tự trách của Khương Hàn Tô, Tô Bạch mỉm cười, hắn hôn một cái lên trên khuôn mặt của cô và nói: "Là do tớ bắt nạt và lừa cậu trước, cậu tự trách bản thân trước làm gì."
Tô Bạch ôm chặt cô, ôm toàn bộ thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, nói: "Vừa nãy, cậu giãy giụa là vì sợ tớ động tay động chân đúng không? Yên tâm, tớ ôm cậu là đủ rồi, lần này tuyệt đối không lừa cậu. Cậu có biết, ôm cậu ngủ, là chuyện tớ ngày nhớ đêm mong trong giấc mơ của tớ hay không, lần này giấc mơ đã trở thành hiện thực."
"Cậu cũng biết cậu đang bắt nạt tớ!" Khương Hàn Tô bất mãn nói.
"Không bắt nạt cậu, chúng ta bây giờ có khi trở thành những người bạn học cấp 2 xa lạ đấy." Tô Bạch cười nói: "Chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau là từ cái lần tớ chọc cậu khóc. Nói thật, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu khóc trong rất nhiều năm. Ngày ấy, cũng là lần đầu tiên tớ xác định phải theo đuổi được cậu."
Tô Bạch từ lúc sống lại, hắn không định tiếp tục theo đuổi cô. Nhưng chính vào ngày hôm đó, Khương Hàn Tô chủ động trêu chọc hắn trước, sau đó lại cho Tô Bạch cơ hội phản kích. Thật ra cái gọi là phản kích, chính là động lòng. Phản kích, chẳng qua bản thân hắn đang tìm một cái cớ mà thôi. Vào lúc ấy, Tô Bạch đã muốn trêu chọc để theo đuổi được cô, nếu không làm như vậy, Tô Bạch sao có thể chấp nhặt với một cô bé mười lăm, mười sáu được.
"Lần đầu tiên xác định theo đuổi tớ?" Khương Hàn Tô kinh ngạc, nói: "Vậy trước đây thì thế nào?"
"Trước đây chỉ là thích, không dám theo đuổi. Tiểu Hàn Tô trong mắt tớ khi đó chính là tiên tử trên trời, cao cao không thể với tới." Tô Bạch nói.
"Vậy tại sao cậu lại dám trong năm lớp 9 cơ chứ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đó là vì nếu như tớ không theo đuổi, tương lai sau này cậu sẽ nằm trong lòng của một người con trai khác, sẽ cùng người con trai khác yêu đương, sẽ cùng người con trai khác thành hôn, nghĩ đến đó thôi tớ liền thấy buồn bực muốn chết." Tô Bạch nói.
Sự thật là nhờ vào việc hắn trọng sinh, nhưng Tô Bạch nói những lời này không phải để lừa cô ấy. Khoảng thời gian năm lớp 8, là thời điểm Tô Bạch quyết định theo đuổi cô, cũng là vì hắn nghĩ tới tương lai sau này Khương Hàn Tô sẽ cùng người khác yêu đương và sẽ gả cho người khác, nghĩ đến thôi đã thấy lòng đau như dao cắt. Dù không thể theo đuổi cô ấy được cũng phải để cho cô ấy biết mình thích cô ấy. Do đó, hắn mới không nhịn được hạ quyết tâm theo đuổi cô, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không làm gì.
"Ừ." Khương Hàn Tô chớp chớp mắt nhìn, nằm vào trong lòng Tô Bạch và không nói lời nào nữa.