Chương 169: Cái cậu thích (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:38:38

Nhìn người con gái trước mắt nở một nụ cười tươi như hoa, Tô Bạch đưa tay ra nặn nặn gương mặt của cô ấy. "Gần đây, trong thành phố mới mở một vườn thú, chúng ta cùng đi xem một chút đi." Tô Bạch nói. Ban đầu, Bạc Thành có một vườn thú và nó được hợp nhất cùng với công viên Tào Tháo. Nói là hợp nhất, nhưng trên thực tế không gian vườn thú quá nhỏ, số lượng chủng loại động vật bên trong cũng rất ít. Động vật nhỏ rất nhiều, còn những động vật lớn thì không có một con nào. Mấy năm gần đây, lượng khách du lịch đến thành phố nhiều hơn nên chính phủ liền xây thêm một vườn thú lớn mới, mãi đến tận tháng trước mới hoàn thành xong. Những động vật trước kia ở trong công viên Tào Tháo, tất cả đều được di chuyển đến vườn thú lớn này. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Sau khi xem ở rạp chiếu phim xong thì đã hơn mười giờ sáng, hai người ngồi xe buýt đến vườn thú, cũng đã mười một giờ. Bởi vì vườn thú mới mở, ngày hôm nay còn là thứ bảy nên lượng người đến tham quan vườn thú rất nhiều. Đương nhiên, phần lớn đều là học sinh. "Nơi này thật sự có quá nhiều người, cho nên. . ." Tô Bạch quay đầu nhìn về phía Khương Hàn Tô, nháy mắt một cái. Khương Hàn Tô mím mím môi, duỗi tay của mình ra. Tô Bạch cười nói: "Hàn Tô, chuyện này là tự cậu đồng ý nha, tớ không có ép buộc cậu." Khương Hàn Tô nghe vậy, vừa xấu hổ vừa muốn rút tay về. Nhưng cô chuẩn bị thu tay về thì bàn tay đã bị Tô Bạch cầm lấy. "Làm gì có đạo lý cho rồi còn thu lại." Tô Bạch nói. Hai người đi ăn cơm trưa ở bên ngoài trước, sau đó Tô Bạch mua hai vé đi vào vườn thú. Vé không đắt, một vé là hai mươi đồng, đương nhiên, vườn thú bọn họ đi dạo ở công viên Tào Tháo trước kia càng rẻ hơn, vé vào cổng chỉ mười đồng. Sau khi đi vào, động vật nhìn thấy đầu tiên chính là chim công. Việc chim công xòe đuôi mang ý nghĩa đón khách, vì thế, những vườn thú lớn bình thường đều sẽ đem chim công đặt ở vị trí gần cổng lớn nhất. Chỉ là vài con chim công trước mắt Tô Bạch bọn họ không có xòe đuôi, mà chim công không xòe đuôi, trong mắt Tô Bạch, chúng nó cũng chỉ có vẻ ngoài sặc sỡ hơn gà vịt mà thôi. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Khương Hàn Tô nhìn thấy loại động vật này, cô liền lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm. Không biết có phải là vì sự chân thành của Khương Hàn làm cho chúng nó cảm động hay không, vài con chim công trong đó bỗng nhiên cùng xòe đuôi giang rộng đôi cánh của mình. Cảnh tượng xinh đẹp này lập tức hấp dẫn toàn bộ du khách xung quanh, Khương Hàn Tô cũng mừng rỡ cầm điện thoại lên chụp liên hồi. Chim công xòe đuôi không tính là gì, một bầy chim công xòe đuôi mới coi như hiếm lạ. Tô Bạch đi dạo vườn thú không ít, đừng nói vài con chim công xòe đuôi, hắn thậm chí chưa từng nhìn thấy cảnh tượng một con chim công xòe đuôi. "Thật là đẹp!" Khương Hàn Tô chụp xong rồi cười nói. "Tạm được." Tô Bạch nói. "Hình như là cậu không vui cho lắm?" Khương Hàn Tô hỏi. "Chim công có thể xòe đuôi đều là con đực, cậu khen nó đẹp, tớ vui mới lạ đấy." Tô Bạch tức giận nói. Bản thân mình nhìn mấy con chim công trong vườn thú không xòe đuôi, kết quả là đi cùng với Khương Hàn Tô, cái tên này liền xòe đuôi rồi. Tô Bạch có lý do để tin rằng, chúng nó là vì nhìn thấy vẻ đẹp của Khương Hàn Tô mới xòe đuôi. Chim công xòe đuôi trừ khi ở trong trạng thái phòng ngự, một lý do nữa là vì nó nhìn thấy một con khác phái xinh đẹp liền khoe bộ lông vũ xinh đẹp của mình cho con khác phái đó thấy. "Thế mà cậu lại đi ghen với động vật nhỏ?" Khương Hàn Tô cười chế nhạo nói. Tô Bạch không giống với Khương Hàn Tô khi ghen không dám thừa nhận, Tô Bạch nói: "Tớ ghen thì sao chứ? Tớ không thể ghen đúng không?" "Cậu có thể ghen, có thể ghen." Khương Hàn Tô cười nói. "Đi thôi, đi xem động vật tiếp theo." Khương Hàn Tô lôi kéo ống tay áo của hắn. Tuy cảnh tượng chim công xòe đuôi vẫn còn, nhưng Tô Bạch ghen rồi, Khương Hàn Tô sẽ không tiếp tục dừng lại ở đây nữa. Nhưng Khương Hàn Tô xem như biết rồi, cái gì mà cô ghen quá mức, rõ ràng Tô Bạch mới là một cái bình giấm lớn, đúng không? Giống như lúc trước mua mèo vậy, nếu như không phải do Tô Bạch mạnh mẽ nhấn mạnh đực cái, Tô Bạch coi như là mua một con mèo cái thì cũng chẳng sao cả. Thế nhưng, hắn vẫn nhấn mạnh về giới tính, nghĩ đến việc hắn dành tất cả tình yêu của mình cho con mèo cái trong lòng, Khương Hàn Tô khẳng định ghen nha! Nhưng nói đến chuyện ghen lần đó, cái người ghen trước là Tô Bạch. Nhờ vào lần ghen đó của Tô Bạch, cũng đã nói rõ hắn thật sự thích mình. Vì thế, trong lòng Khương Hàn Tô thật sự rất vui vẻ. Nghĩ đến, Khương Hàn Tô lấy điện thoại di động ra, đem những tấm ảnh chụp những con chim công xòe đuôi đó xóa đi toàn bộ. Nếu hắn không thích, vậy mình xóa đi thôi. Tô Bạch nhìn thấy cô ấy xóa những bức ảnh chụp những con chim công kia đi, cười nói: "Không cần đâu, nguyên nhân tớ giận phần lớn là vì trước đây tớ đến vườn thú, đám chim công chưa một nào xòe đuôi." "Vậy tớ quay lại chụp nha?" Khương Hàn Tô nháy mắt hỏi. Tô Bạch giật giật khóe miệng, nói: "Quên đi." "Bình giấm lớn." Khương Hàn Tô nhón chân lên nặn nặn gò má anh tuấn của Tô Bạch. "Tiểu Hàn Tô, cậu trêu chọc tớ trước nha." Lúc Khương Hàn Tô nhón chân lên nhéo gò má của Tô Bạch, hắn trực tiếp đưa tay ôm cô ấy lên. "Buông tớ ra." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót giãy giụa nói. Nơi này có rất nhiều người, nói không chừng còn có học sinh trong trường học của bọn họ, nếu như bị nhìn thấy thì quá là xấu hổ. Tô Bạch biết cô ấy xấu hổ, cũng không muốn ôm cô ấy lâu, chỉ là hơi hơi ôm một lúc, liền thả cô ấy xuống. "Có thể đùa tớ, nhưng có thời điểm cậu phải trả giá thật lớn đấy." Tô Bạch cười nói. "Hừ, không công bằng!" Khương Hàn Tô nhăn mũi hừ lạnh nói. "Vì sao cậu có thể đùa tớ, tớ đùa cậu thì phải trả giá thật lớn." Khương Hàn Tô hỏi. "Lúc tớ đùa cậu, cậu cũng có thể ôm tớ một cái, hoặc là hôn tớ một cái mà!" Tô Bạch nói. "Tớ không thèm." Khương Hàn Tô nhếch miệng nói. "Haizz, về sau thật sự không thể để cho cậu suy nghĩ nhiều, ban đầu theo đuổi cậu là để được ôm cậu lúc nào cũng được, bây giờ lại quay về thời điểm trung học cơ sở rồi." Tô Bạch than thở nói. "Trước đây là bị cậu lừa, bây giờ thì không, cậu xem trong sách đi, người ta yêu đương đều là nói chuyện ba năm năm năm, nào có nhanh như vậy." Khương Hàn Tô nói. "Sách là do người viết, mà những gì xảy ra ở hiện thực cậu còn không rõ ràng sao? Những nữ đồng học trong trường cấp 2 chúng ta, sau khi bị một vài nam sinh lớp khác sờ mặt một cái sẽ đồng ý ngay, vậy thì ai, một học sinh ngoài trường chỉ quen biết một ngày, buổi tối liền có thể cầu người ta giả dạng chữ viết của chủ nhiệm lớp giúp cô ấy viết giấy nghỉ phép để cô ấy được đi ra ngoài." Tô Bạch nói. Những câu chuyện theo đuổi vài năm ấy hầu hết xảy ra vào những năm 1990. Vào thời đại này, hai người yêu nhau thực sự quá dễ dàng. Hơn nữa, có vài nữ sinh bị nam sinh lừa dối, rất nhiều thứ đã được trao đi vào thời cấp 2. Có người nói, lần đầu tiên của người con gái vẫn còn tồn tại trên thế giới này chỉ có thể đi đến nhà trẻ tìm. Câu nói này chứng mình một điều, nữ sinh bây giờ không còn quý trọng bản thân mình. Đương nhiên, trong số những nữ sinh không còn quý trọng bản thân mình, cũng không thiếu người ôm mộng cùng đối phương đi hết quãng đời còn lại, nhưng cuối cùng lại bị đối phương lừa dối.