Không ngừng nhìn thấy từng đôi tình nhân bên trong, Tô Bạch cũng không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa rồi.
Cả hai người tách nhau ra trước khi đến lớp, từng người trở lại phòng học của lớp mình.
Một cơn mưa sau đợt học quân sự giúp cho không khí Bạc Thành trở nên mát mẻ mấy ngày. Nhưng với ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt một lần nữa treo lơ lửng phía chân trời, không khí trở nên nóng bức thêm lần nữa.
Trường trung học số một không chỉ có ký túc xá không có điều hòa, ngay cả phòng học cũng không có.
Bên trong phòng học vẫn có nhiều học sinh lựa chọn tự học ở trong phòng học, đây chính là bầu không khí học tập ở trường trung học số một.
Bao gồm cả cái tên tiểu mập mạp Ôn Hòa này, đến phòng học từ rất sớm.
Chỉ là cái tên này cũng không có làm bài, mà là móc ra một quyển tiểu thuyết dày và đọc nó.
Thứ cậu ta đang đọc là Thiên Châu Biến của Tam Thiếu, cái tên này là người hâm mộ cuồng nhiệt của Đường Gia Tam Thiếu.
Từ Quang Chi Tử đến Thiên Châu Biến, cậu ta đều đọc qua những tiểu thuyết này và toàn bộ đều là sách bản quyền cậu ta mua.
Tô Bạch rãnh rỗi đến phát chán, liền chơi Temple Run.
Đây là Temple Run 1, mới được ra mắt trên Android vào tháng bảy năm nay.
Lúc đó, Temple Run chưa phổ biến lắm và các trò chơi 3D trên Android 3D đều bị Angry Birds, Plants vs. Zombies cùng với Ninja Fruit vững vàng thống trị.
Temple Run đã bắt đầu phổ biến từ phiên bản 2. Vào thời điểm đó, việc điện thoại di động có hỗ trợ chơi Temple Run hay không chính là phương pháp hữu hiệu nhất để kiểm nghiệm hệ thống Android có phải là mới nhất hay không.
Trò chơi này, cũng là trò chơi hot nhất trên thị trường điện thoại di động trong hai năm tới, không có cái nào vượt qua được.
Trước sự xuất hiện của game di động trong thời đại 4G, trên thị trường game offline, có lẽ chỉ có Carrot Fantasy mới có thể cùng đánh một trận.
Tô Bạch chơi một lúc, nhìn thấy Ôn Hòa vẫn tha thiết mong chờ nhìn hắn, liền đem điện thoại di động đưa cho cậu ta, sau đó nằm lên bàn ngủ thiếp đi.
Thứ bảy ngày 15, Tô Bạch mua hai cốc trà sữa và đứng ở phía ngoài cửa trường chờ cô ấy.
Rất nhanh, Tô Bạch liền nhìn thấy Khương Hàn Tô mặc bộ đồng phục học sinh màu lam đậm từ đằng xa đi tới.
Trường trung học số một không có quản lý nghiêm việc học sinh mặc đồng phục học sinh, trừ một số thời điểm đặc biệt như khi trong trường học có đại hội. Thời điểm đó, giáo viên có yêu cầu nghiêm khắc phải mặc đồng phục. Những thời gian còn lại mặc hay không mặc đều được.
Mà bởi vì đồng phục học sinh của trường trung học số một mang kiểu dáng cũ kỹ, mặc vào rất xấu nên rất nhiều ngưởi trong trường học đều không thích mặc cho lắm.
Bao gồm cả Tô Bạch trong đó, mới vừa phát đồng phục học sinh, hắn còn mặc được mấy ngày, sau đó liền bỏ ở nhà không mặc nữa.
Khương Hàn Tô có thể là người duy nhất trong trường học vẫn mặc đồng phục học sinh, theo như lời cô ấy nói, rất dễ giặt.
So với quần jean và váy thì vải vóc để may quần đồng phục trong trường học rất kém chất lượng nên rất dễ dàng giặt sạch.
Một người con gái xinh đẹp được gọi là xinh đẹp, đó chính là bất luận mặc quần áo xấu cỡ nào, mặc ở trên người cô ấy đều sẽ rất đẹp.
Khương Hàn Tô chính là như vậy, đừng nói đến đồng phục học sinh trước mắt, hơn nửa năm trước, cô ấy mặc một chiếc áo bông cũ nát cũng làm cho Tô Bạch cảm thấy vui tai vui mắt.
Bộ đồng phục học sinh này mà mặc trên người một cô gái khác, có lẽ sẽ có cảm giác mập mạp, nhưng mặc ở trên người Khương Hàn Tô, lại tràn ngập sức sống thanh xuân.
Quả nhiên, đối với nam sinh, thanh xuân chỉ thuộc về những nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp trong sân trường.
Mà đối với nữ sinh, thanh xuân của các cô ấy, cũng chỉ thuộc về những nam sinh sạch sẽ có vẻ ngoài đẹp trai trong sân trường.
Thật ra, mỗi một người sinh sống trên thế giới này đều có tiêu chuẩn kép.
Tô Bạch cầm trà sữa đứng ở bên ngoài một hồi lâu, khi các nữ sinh đi ra khỏi cổng trường đều nhìn thấy Tô Bạch và sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Điều này cũng giống như nam sinh đang nhìn một nữ sinh xinh đẹp và không khỏi liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.
Những học sinh đi ra khỏi cổng trường sau giờ học không chỉ có học sinh lớp 10,11 và 12, mà còn có những học sinh ở ký túc xá vì hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ học.
Bất kỳ một trường học nào, gan lớn mãi mãi không phải là nam sinh, mà là nữ sinh.
Tô Bạch đứng ở bên ngoài còn chưa có đợi được Khương Hàn Tô đi ra khỏi cổng trường, hắn liền nhìn thấy một nữ sinh đi tới.
"Bạn học, cậu là học sinh trường trung học số một của chúng ta sao?" Nữ sinh kia nháy mắt hỏi.
"Đúng." Tô Bạch gật gật đầu.
"Là tân sinh lớp 10?" Cô ấy lại hỏi.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu.
"Chị cũng là học sinh trường trung học số một. Chị học lớp 11 ban 3, chúng ta có thể làm bạn được không?" Cô gái hỏi.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Học tỷ, nếu như chị muốn kết bạn để làm bạn trai thì cho em nói lời xin lỗi rồi."
Tô Bạch chỉ vào Khương Hàn Tô đã đi tới bên cạnh bọn họ nhưng cũng không dám đến gần nói: "Bởi vì em đã có bạn gái rồi."
Tô Bạch vẫy vẫy tay, Khương Hàn Tô đi tới.
Cô gái kia liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô, không cảm thấy chút gì lúng túng, cười nói: "Bạn gái của em thật xinh đẹp."
"Cảm ơn chị." Tô Bạch cười nói.
Nếu Tô Bạch đã có bạn gái rồi, nữ sinh kia không cần dây dưa nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
"Nếu đến rồi sao cậu không dám đến đây?" Tô Bạch đem trà sữa đưa cho cô ấy.
"Người ta đang biểu lộ với cậu, tớ tới làm gì?" Khương Hàn Tô cười hỏi.
"A, cậu không sợ tớ đồng ý à?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu đồng ý đi, cậu đồng ý thì tớ càng nhàn hạ." Khương Hàn Tô nói.
"Là nhàn hạ à, nhưng người nào đó sợ là sẽ trốn trong chăn và mắng tớ là tra nam." Tô Bạch cười nói.
"Hôn người ta, ôm người ta, cuối cùng lại phụ người ta, loại tra nam này lẽ nào không nên mắng sao?" Khương Hàn Tô cười hỏi.
"Khéo mồm khéo miệng." Tô Bạch nói.
"Là tớ học được từ cậu." Khương Hàn Tô cười nói.
Tô Bạch: "..."
Thật đúng là một bước cũng không nhường!
Kỳ thật, Tô Bạch còn có chiêu sau, chỉ là suy nghĩ một chút rồi thôi.
Nên để cho tiểu Hàn Tô nhà ta thắng vài lần chứ!
Hai người đi đến một quán bán bánh bao ở bên ngoài trường để ăn sáng trước, sau đó Tô Bạch mang theo cô ấy đi đến trạm xe buýt gần trường học.
"Cậu không định thay bộ quần áo khác sao?" Tô Bạch hỏi.
Đến trạm xe buýt, tự nhiên là dẫn cô ấy đi rạp chiếu phim xem phim rồi, trưa hôm nay vừa lúc có một rạp chiếu bộ phim Titanic.
"Không muốn, mặc quần áo này rất thoải mái." Khương Hàn Tô nói.
"Nhưng chúng ta hẹn hò đi xem phim, đây xem như là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, lần đầu tiên cùng đi rạp chiếu phim xem phim." Tô Bạch nói.
"Vậy tớ phải trở về thay bộ quần áo khác?" Khương Hàn Tô hỏi.
Nếu đây được tính là buổi hẹn hò đầu tiên, đúng là nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.
Thật ra, nghiêm chỉnh hay không nghiêm chỉnh chẳng sao cả, chủ yếu là Khương Hàn Tô sợ mặc quần áo này đi rạp chiếu phim trông rất xấu.
Người con gái trang điểm vì người yêu mình, trước đây Khương Hàn Tô thà để bản thân mình xấu, nhưng bây giờ cô cũng bắt đầu lưu ý đến những thứ này.
"Quên đi, dù sao cậu mặc cái gì đều đẹp cả, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cùng cậu đi xem phim, cậu mặc đồng phục học sinh rất có giá trị kỷ niệm." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch không phải là sợ phiền phức cô ấy trở về ký túc xá thay quần áo, mà là bỗng nhiên nghĩ đến cảnh bản thân mình có thể ôm Khương Hàn Tô đang mặc đồng phục học sinh của trường trung học số một ở rạp chiếu phim.
Cái cảm giác này, rất là thoải mái nha!
Sau này, cô ấy sẽ có nhiều thời gian tự mình mặc váy dài và cùng mình đi xem phim.
Nhân lúc bọn họ còn trẻ, ở trong thời đại hăng say này, ôm Khương Hàn Tô đang mặc đồng phục học sinh cấp 3 và cùng nhau xem phim. Đúng là một chuyện tốt đẹp.
Chỉ chốc lát sau, chuyến xe buýt chạy đến rạp chiếu phim đã đến.
Tô Bạch cầm tay Khương Hàn Tô.
"Tớ không cho cậu cầm." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
"Trên xe nhiều người." Tô Bạch nói.
"Cuối cùng thì tớ cũng biết vì sao ngày hôm nay cậu muốn dẫn tớ lên xe buýt rồi."
"Hóa ra là muốn cầm tay của tớ." Khương Hàn Tô nói.
"Cũng không hoàn toàn là như vậy." Tô Bạch nói.
"Bởi vì ngoại trừ việc nắm tay cậu, tớ còn muốn ôm cậu." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô trợn to hai mắt, căm giận nói: "Nam tâm cơ*."
*Nam tâm cơ có nghĩa là người đàn ông xảo quyệt.
Tô Bạch nghe vậy, tức giận hỏi: "Cậu học cái này từ đâu vậy?"
"Tớ nhìn thấy trên sách." Khương Hàn Tô đắc ý nói.
"Đây không phải từ tốt lành gì, sau này không cho phép cậu nói tớ như vậy." Tô Bạch nói.
"Vậy sau này, cậu cũng không thể nói tớ xấu bụng." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch nói.