Nơi tổ chức tang lễ nằm cạnh nhà tranh Vương Đại Nghĩa.
Vương Thuyền tìm người dựng một cái rạp cho người đến phúng viếng đốt vàng mã.
Người đồng ý giúp đỡ rất ít, Vương Thuyền chỉ có thể trả tiền để tìm người hỗ trợ.
Nếu không trả tiền thù lao, với mấy người ít ỏi như bọn họ thì không cách nào tổ chức cái tang lễ này được.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Bạch đi ra ngoài hóng mát.
Ngày mai, hắn có rất nhiều việc cần phải làm, như là đi theo Vương Thuyền lên trên trấn mua hàng mã người giấy.
Bây giờ người chết ở trong thôn, không chỉ có hàng mã người giấy, nhất định phải làm thêm một bộ bao gồm giấy BMW, nhà, tủ lạnh, máy lọc nước, ...
Cũng không biết ai nghĩ ra cái chủ ý này, nếu người chết không có đủ bộ này, chẳng khác nào nói con cháu bất hiếu
Đã làm thì không thể làm tuỳ tiện được, tất cả mọi chuyện trong một ngày đều do một tay cha của Vương Thuyền sắp xếp, ông nội Vương này thật sự là một người thích sĩ diện.
Lúc đầu, Vương Thuyền đề nghị đem tang sự rút ngắn còn hai ngày, ngày mai bắt đầu đi xuống mồ chôn cất. Kết quả, Vương Thuyền vừa nói ra câu nói này, liền bị cha hắn mắng cho một trận.
Ngoại trừ mấy thứ người giấy hàng mã ra, bởi vì không có người nào viết danh sách quà biếu, Tô Bạch đành phải hỗ trợ đi viết danh sách quà biếu trong ngày tổ chức.
Tô Bạch dự định về nhà trước ngày 28, nhưng nhà dì út phát sinh chuyện như vậy, là thời điểm cần người nên Tô Bạch tự nhiên không đi được.
Không cần biết thế nào, hắn cũng đành phải ở lại đến ngày 28 sau khi Vương Đại Nghĩa chôn cất xong thì mới trở về được.
Tô Bạch mới vừa đi ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cầm một cái túi đi tới.
"Hàn Tô? Cậu đến đây làm gì?" Tô Bạch kinh ngạc hỏi.
"Hàng năm, vào ngày này tớ đều đi đến nhà dì út đưa chút bánh quai chèo, năm ngoái tớ cũng đến đây, lẽ nào cậu quên rồi à?" Khương Hàn Tô cười hỏi.
"Là tự tay cậu chiên?" Tô Bạch cười hỏi.
Hắn đúng là đang nhớ đến hương vị thơm ngon mà hắn từng ăn vào năm ngoái.
"Đúng vậy!" Khương Hàn Tô nói.
"Đúng là do cậu tự chiên, cậu biết đưa cho dì út, lẽ nào không biết đưa tớ một ít sao?" Tô Bạch đi tới lấy một cái bánh quai chèo từ trong túi và bỏ trực tiếp vào trong miệng.
"Bên trong có bỏ một ít đường đúng không, ăn rất ngon." Tô Bạch nói.
"Ừm, có bỏ một ít đường trắng." Khương Hàn Tô nói.
"Không định đưa tớ một ít à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Nếu cậu muốn ăn, trước khi cậu đi tớ sẽ đưa cho cậu một túi." Khương Hàn Tô nói.
"Được, là do cậu nói đó nha." Tô Bạch nặn nặn cái mũi nhỏ của cô.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Được rồi, đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta mau vào thôi." Tô Bạch nói.
"Chờ một chút." Khương Hàn Tô nhón chân lên, đem cái khăn quàng cổ Tô Bạch tùy tiện buộc quanh cổ buộc chặt lại lần nữa.
"Bên ngoài gió lạnh như thế, sao cậu buộc khăn quàng cổ kỳ vậy?" Khương Hàn Tô nói.
"Nếu tớ tự mình buộc thì làm sao có thể để cho Hàn Tô buộc lại cho tớ đây?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, hỏi: "Thì ra là cậu cố ý? Nếu đã như vậy, lần sau tớ sẽ không giúp cậu buộc nữa."
Tô Bạch mỉm cười, gỡ cái khăn quàng cổ Khương Hàn Tô vừa nãy buộc cho hắn ra lần nữa, sau đó mở rộng cánh tay về phía Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô mím mím môi, đi lên trước, thả cái túi trong tay xuống, sau đó nhón chân lên, một lần nữa buộc chặt khăn quàng cổ cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh thử, rồi lén hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô một cái, sau đó cười nói: "Tớ biết cậu thương tớ mà."
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, lập tức dậm chân, gắt giọng: "Không thèm để ý đến cậu."
Nói xong, liền nhấc theo cái túi đi vào trong nhà dì út Tô Bạch.
Tô Bạch cười ha ha, cũng đi theo vào nhà dì út.
"Hàn Tô đến rồi à? Con ăn cơm chưa?" Tô Sắc nhìn thấy Khương Hàn Tô đi tới liền cười hỏi.
"Dì Tô, con ăn rồi, đây là một ít bánh quai chèo con mới chiên hồi chiều." Khương Hàn Tô đem cái túi trong tay đưa tới.
Tô Sắc biết Khương Hàn Tô và Lâm Trân có bao nhiêu cố chấp, nếu đã đưa tới đây rồi, bản thân mình không nhận thì con bé nhất quyết không trở về. Thế là Tô Sắc không từ chối, nhận lấy đồ trong tay Khương Hàn Tô, rồi từ trên bàn cầm một quả quýt đưa cho Khương Hàn Tô, cười nói: "Khó khăn lắm con mới đến đây một lần, đừng vội quay về, ở nhà chúng ta chơi một lát rồi hẳn đi, Tiểu Chanh Chanh ngày nào cũng ồn ào đòi đi tìm con chơi đấy."
"Đúng vậy, bây giờ mới hơn bảy giờ, cậu ở đây chơi một lát rồi hẳn đi." Lúc này Tô Bạch cười đi tới.
Tô Bạch ôm Tiểu Chanh Chanh từ trên mặt đất lên, hỏi: "Đúng không Tiểu Chanh Chanh?"
"Đúng đấy chị Hàn Tô, hiện tại còn sớm, chị ở lại đây chơi với em một lúc đi mà." Tiểu Chanh Chanh tội nghiệp nhìn Khương Hàn Tô.
"Vậy chị ở lại đây chơi một lúc rồi đi, chị vì mặt mũi của Tiểu Chanh Chanh đó nha." Khương Hàn Tô cười nói.
"Chị Hàn Tô là tốt nhất." Tiểu Chanh Chanh vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực Tô Bạch, nhảy vào trong lồng ngực Khương Hàn Tô.
"Lầu hai có một chiếc TV mới được lắp đặt, dì còn mua không ít đĩa CD, các con có thể lên trên lầu xem phim." Tô Sắc nói.
"Chị Hàn Tô, chúng ta đi lên trên lầu hai xem phim đi." Tiểu Chanh Chanh từ trong lòng cô xuống, sau đó kéo cô lên lầu hai.
Tô Bạch tự nhiên cũng cười đi theo.
Ban đầu hắn còn định ở bên ngoài hóng mát một chút, sau đó trở về ngủ.
Thế nhưng bây giờ, tự nhiên không còn cảm thấy buồn ngủ nữa rồi.
Sau khi lên lầu hai, Tiểu Chanh Chanh mở ti vi, còn Khương Hàn Tô thì đang chọn phim điện ảnh để xem từ chồng đĩa CD lớn bên cạnh.
Khương Hàn Tô tìm kiếm từng đĩa CD, sau đó lấy ra một đĩa từ bên trong và bỏ vào đầu DVD.
Chờ đĩa CD đọc thành công, cô đi sang bên cạnh tắt đèn trong phòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch.
"Nó chiếu phim gì vậy?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu xem là biết thôi." Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, cười nói.
Tô Bạch liếc nhìn tivi, hiện tại đang giới thiệu đạo diễn cùng diễn viên.
Đạo diễn Lương Hồng Hoa, diễn viên chính Ngô Trấn Vũ.
Bộ phim mang tên Sơn Thôn Lão Thi.
Tô Bạch: ". . ."
"Tiểu Chanh Chanh còn ở đây đó, vậy mà cậu dám mở phim này cho con bé xem." Tô Bạch tức giận nói.
Khá lắm, rõ ràng là đang muốn cho mình xấu mặt mà?
Cô gái này đúng là thù dai nha, không phải hồi nãy mình chỉ đùa giỡn với cô ấy thôi sao, rồi lén hôn cô ấy một cái thôi sao?
"Phim gì vậy?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Phim kinh dị, rất đáng sợ." Tô Bạch nói.
"Không có, mẹ em rất thích xem phim kinh dị, em từng cùng mẹ em xem vài bộ rồi, không có gì đáng sợ cả!" Tiểu Chanh Chanh nói.
Tô Bạch không còn gì để nói, cô nhóc này xem không hiểu, không biết cái gì gọi là ma, tự nhiên là không cảm thấy đáng sợ rồi.
Đến khi cô bé biết ma là gì, không biết cô bé có sợ hay không.
"Phần lớn đĩa CD dì Tô mua về, có hơn một nửa đều là phim kinh dị." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch: ". . ."
Hắn đúng là quên dì út của mình, trong số bốn đứa con của bà nội thì dì út là người có lá gan lớn nhất.
Nghe bà nội kể, dì út khi còn bé có thể một tay xách rắn đi hù dọa người khác.
"Không sao, nếu cậu sợ, cậu có thể đi về ngủ trước, tớ và Tiểu Chanh Chanh ở đây xem được rồi." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
"Đúng đấy, nếu anh Mộng Thành sợ thì có thể về ngủ trước đi!" Tiểu Chanh Chanh cũng nói theo.
"Tớ sợ cái gì cơ chứ, một điểm tớ cũng không sợ." Tô Bạch nói xong, tay trượt từ bắp đùi Khương Hàn Tô xuống tới cẳng chân, sau đó trực tiếp nắm chặt lấy mắt cá chân xinh xắn của cô, rồi cởi giày bên chân trái cô ra.
"Cậu, cậu làm cái gì vậy, thả, thả tớ ra đi!" Khương Hàn Tô xấu hổ đỏ mặt nói.
"Cậu để tớ cùng cậu xem phim kinh dị cũng được, nhưng phải đưa bàn chân nhỏ của cậu cho tớ nghịch một chút." Tô Bạch ghé sát vào tai cô, nói xong, còn đem bàn tay luồn vào bên trong đôi tất chân màu trắng, rồi gãi gãi lòng bàn chân mềm mại bóng loáng của cô.