- Năm ngoái, Dục Hoa có tám người trong số mười người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của huyện, và Dục Hoa có tới 60 người trong số 100 người đứng đầu. Tỉ lệ nhập học của trường trung học số 1 và trường trung học số 4 ở huyện cao đến dọa người. Cậu có biết vì sao không? - Tô Bạch hỏi.
- Nghiêm. - Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói ra một chữ.
- Đúng.
Tô Bạch gật gật đầu, cười nói:
- Dục Hoa có thể ngắn quật khởi ở thành phố trong thời gian như vậy, đều dựa vào một chữ "nghiêm".
- Nghiêm tới trình độ nào đây? Nghiêm đến mức chỉ có sách giáo khoa trong bàn học sinh, nghiêm đến mức không cho phép học sinh mang theo tứ đại danh tác, nghiêm đến mức không chịu học là sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Biện pháp như thế thật sự có thể nâng cao thành tích học tập cho học sinh trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng toàn bộ kiến thức của học sinh đều đến từ sách giáo khoa, và kiến thức trên sách giáo khoa là có hạn, bởi vậy, học sinh làm sao có khả năng đạt được điểm cao phần viết văn của môn văn được đây?
- Mà Phong Hoa lại khác, Phong Hoa có phương pháp dạy học cực kỳ văn minh.
- Hồi còn đi học trên thành phố, tôi từng đi đến Phong Hoa. Cửa trường Phong Hoa có viết một câu dành cho phụ huynh, phía trên kia viết: Đừng kiểm soát trẻ, hãy lắng nghe điều chúng muốn.
- Câu nói này đã từng mang lại cho tôi cảm xúc không nhỏ. Lúc đó, ngôi trường tôi muốn nhất chính là vào trung học Phong Hoa, nhưng cha tôi bắt buộc tôi phải đi học ở Dục Hoa. May là ông trời không đối xử tệ với tôi, để tôi gặp được cậu ở ở Dục Hoa này. - Tô Bạch cười nói.
- Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Dục Hoa và Phong Hoa. Mà chính bởi vì như vậy, cho dù Dục Hoa những năm này cố gắng thế nào thì học sinh mũi nhọn khó mà so sánh được với Phong Hoa. Mười mấy năm qua, không chỉ là thủ khoa trong kỳ thi cấp 3 trong thành phố, ngay cả thi đại học trong thành phố vẫn đạt thủ khoa, phần lớn những học sinh đó đều đến từ Phong Hoa. Xét về tỉ lệ trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất từ cấp 3 càng lớn, Dục Hoa càng không thể nào đánh đồng được với Phong Hoa.
- Dưới sự giáo dục bằng gậy ở Dục Hoa, học sinh giống như là bong bóng không ngừng bị thổi phồng. Bởi vì nghiêm, bởi vì có giáo viên luôn kè kè phía sau, cho nên thành tích của bọn họ giống như là nhân vật phản diện uống một loại bí dược trong rất nhiều tiểu thuyết huyền ảo, bị buộc phải nâng cao trình độ không thuộc về mình. Và nó sẽ bị phản tác dụng ngay nếu như trường cấp 3 không nghiêm khắc, phản ứng ngược từ nó càng thêm rõ ràng.
- Loại phản ứng ngược này rất đáng sợ, nó khiến cho học sinh thi tuyển cấp 3 có điểm kiểm tra tốt khi học cấp 3 chịu phản phệ và dần dần chẳng khác gì người thường. Mà học sinh đến từ Phong Hoa có điểm kiểm tra không cao trong kỳ thi tuyển cấp 3, nhưng đến khi học cấp 3 thì thành tích được nâng cao. Đây chính là lý do vì sao Dục Hoa dù có sáu mươi người đứng trong 100 người đứng đầu vẫn không bằng Phong Hoa được.
Đối với rất nhiều phụ huynh học sinh, thi cấp 3 tính là gì, thi đại học mới là quan trọng nhất, không thể bởi vì muốn đạt được thành tích trong thời gian ngắn mà hủy hoại đi tương lai học cấp 3 của con em mình. Nhưng Dục Hoa không phải là không tốt. Ví dụ như thành tích con của bạn không tốt, chỉ cần đưa đến Dục Hoa là có xác suất thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm trong thành phố cao hơn Phong Hoa nhiều.
Sau khi Tô Bạch nói xong, nhìn thấy ánh mắt Khương Hàn Tô lộ vẻ lo lắng, không khỏi bóp bóp mũi của cô ấy, sau đó cười nói:
- Cậu căng thẳng cái gì? Thành tích của cậu không phải là do Dục Hoa nghiêm. Cho dù cậu là người kém nhất trong cấp 2, lấy thiên phú và nỗ lực của cậu, điểm không thể thấp hơn Dục Hoa. Trái lại, nếu như cậu ở Phong Hoa, thành tích học tập sẽ còn tốt hơn nữa.
Nghe Tô Bạch giải thích như thế, Khương Hàn Tô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút xấu hổ, le lưỡi một cái.
Cô ấy không muốn khi học cấp 3 gặp phản ứng ngược, như vậy sự nỗ lực nhiều năm của cô ấy chẳng phải là uổng phí hay sao.
- Vấn đề viết văn của cậu rất dễ giải quyết. Lên cấp 3 thì nên đi nhiều một chút, nhìn phong cảnh non sông tổ quốc nhiều hơn, đọc nhiều sách của những người nổi tiếng nhiều hơn, đến lúc đó phần viết văn của cậu nhất định sẽ được cải thiện. - Tô Bạch cười nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Nếu đi nhiều hơn, nhìn phong canh non sông tổ quốc nhiều hơn thì không cần cho lắm, nhưng sách nhất định phải đọc nhiều.
Trên sách giáo khoa có những bài đọc thêm, chỉ là với phương thức dạy ở Dục Hoa thì những quyển sách này không được phép đọc.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc nhất chính là trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, cô không thể lấy được hạng nhất môn ngữ văn.
Đối với Khương Hàn Tô, người luôn truy cầu sự hoàn mỹ trong thành tích học tập thì có chút tiếc nuối.
- Có phải là đang nghĩ đến việc không thể đoạt được hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 nên cảm thấy có chút tiếc nuối? - Tô Bạch cười hỏi.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch nháy mắt một cái, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một tôi giấy kiểm tra, hắn cười nói:
- Có phải là cậu quên đợt thi tháng lần trước, người đứng hạng nhất môn ngữ văn ở Dục Hoa không phải là cậu mà là tôi! Buổi tự học tối hôm qua, cậu có biết thầy Lý Tân gọi tôi đến văn phòng làm gì không? Ông ấy cho tôi xem những bài thi môn ngữ văn trong kỳ thi chung, sau đó để tôi ở lại văn phòng viết cả buổi tối.
- 147 điểm, phần đọc hiểu bị trừ hai điểm, phần viết văn bị trừ một điểm. Người đứng thứ nhất hơn cậu ba điểm, còn tôi hình như hơn cậu ta hai điểm.
- Cho nên, tôi mới là người đứng thứ nhất trong kỳ thi chung! - Tô Bạch cười nói.
Lần này, ba huyện một khu tổ chức kỳ thi chung, người đứng nhất là học sinh đến từ Phong Hoa, ngữ văn 145 điểm, mà xếp hạng cuối cùng là Khương Hàn Tô, ngữ văn 142 điểm, hai người khác là 144 điểm.
Khương Hàn Tô không thua kém ai ở phần đọc hiểu, nhưng cô ấy không có lợi thế bao nhiêu, bởi vì phần đọc hiểu của thành phố rất đơn giản nên mấy người bọn họ về cơ bản đều có số điểm như nhau.
Nhưng phần viết văn của cô thì thua kém rất nhiều, toàn bộ phần viết văn của cô bị trừ 6 điểm.
Cho nên cô ấy thua, chính là thua ở trên phần viết văn.
- Trong kỳ thi vào cấp 3, cậu chỉ cần làm tốt tất cả những môn khác, còn môn ngữ văn thì giao cho tôi là được. Đã đến lúc vợ chồng chúng ta liên thủ song kiếm hợp bích, vị trí thứ nhất trong kỳ thi cấp 3 chẳng phải đều thuộc về chúng ta rồi sao? - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô không nói lời nào, một lát sau cô ấy mới nhỏ giọng hỏi:
- Vì sao cậu cải thiện phần đọc hiểu nhanh như vậy?
Trước đây, ngay cả một bài đọc hiểu đơn giản, Tô Bạch đều sẽ mất không ít điểm.
Nhưng hiện tại không khó khăn lắm, thậm chí cậu ta đã có thể làm được giống như mình rồi.
- Cậu nghĩ rằng, phần đọc hiểu của tôi những ngày này là mù mờ đúng không? Từ đợt thi tháng tôi dành hạng nhất môn ngữ văn, Lý Tân liền bắt đầu nhằm vào phần đọc hiểu không tốt của tôi, mỗi ngày để tôi ôn luyện phần đọc hiểu. - Tô Bạch nói.
Nửa tháng nay, Tô Bạch nhìn phần đọc hiểu chán muốn chết.
Vốn là người rất thích môn ngữ văn, kết quả là bây giờ hắn phải đi tìm hiểu ý tứ bao hàm trong văn chương của người khác mỗi ngày.
Nếu tác giả của những văn chương này đến đây, có khi còn không lý giải thấu triệt bằng Tô Bạch đấy.
- Trong kỳ thi cấp 3, nếu như tôi đứng hạng nhất môn ngữ văn thì cậu sẽ không cảm thấy đáng tiếc chứ? - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
Cô chợt phát hiện Tô Bạch nói rất đúng, nếu như người đứng thứ nhất môn ngữ văn là Tô Bạch, vậy toàn bộ những tiếc nuối và không cam lòng của cô ấy dường như biến mất toàn bộ.
Rất kỳ lạ, không hiểu vì sao biến mất.
Khương Hàn Tô không dám nghĩ sâu thêm, cho nên cô quyết định không suy nghĩ nữa.