Chương 334: Cuộc sống này có thể theo ý của tớ (3)
Từ 2012 Bắt Đầu
Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện07-01-2024 17:10:49
Tô Bạch sao có thể để cô đi được, hắn lập tức ôm lấy eo cô, sau đó dùng chân đóng cửa phòng lại.
"Sao cậu vẫn còn giận vậy? Với thành tích hiện tại của tớ chỉ cần không phạm sai lầm trong kỳ thi đại học, ngoại trừ những trường đại học hàng đầu thì tớ vẫn có thể thi đậu vào những trường đại học khác. Dù cho tớ không thể thi đậu đại học được, tớ vẫn sẽ luôn gặp cậu trong bốn năm đó. Nếu tớ thật sự không thi đậu đại học, tớ sẽ mua một ngôi nhà bên cạnh trường cậu học để mỗi ngày có thể đi đến trường cậu tìm cậu, nhìn cậu. Chúng ta ở trong nhà tớ và bây giờ tớ muốn ở chung phòng với cậu, cậu thật sự cho rằng tớ có thể rời khỏi cậu xa như vậy hay sao?" Tô Bạch ôm cô lên trên giường, sau đó nhéo nhéo mũi của cô, cười nói.
"Đừng nắm mũi của tớ." Khương Hàn Tô vẫn còn giận dỗi.
"Không nắm mũi của cậu được thì cho tớ hôn cậu nha?" Tô Bạch nói xong, hôn một cái lên cái mũi cao tinh xảo của cô.
"Cậu, xấu xa." Khương Hàn Tô tức giận nói, người này đúng là quá vô liêm sỉ rồi.
"Tớ không nhớ tớ nghe câu này bao nhiêu lần." Tô Bạch ôm cô vào trong lòng, cười nói: "Nếu như không xấu xa thì đời này không theo đuổi được cậu."
Tô Bạch đạp rơi dép của mình, sau đó đưa tay cởi dép của cô ra.
Khương Hàn Tô cảm giác được Tô Bạch đang cởi dép của mình, liền từ trong lồng ngực Tô Bạch giãy giụa thoát ra, sau đó giống như một con chim nhỏ bình thường sợ hãi chui vào bên trong chăn bên cạnh.
"Cậu đắp cái chăn khác đi, hai chúng ta mỗi người một cái." Khương Hàn Tô lộ cái đầu nhỏ ra nói.
"Ồ, cậu không tức giận nữa à?" Tô Bạch kinh ngạc hỏi.
Lần này Khương Hàn Tô không chút do dụ, trực tiếp đưa tay ra bấm lên eo hắn một cái, Tô Bạch bị đau hít một hơi thật sâu.
"Thế mà cậu dám ra tay với tớ?" Tô Bạch nói.
"Hừ." Khương Hàn Tô nâng cái cổ trắng như tuyết của cô lên, đắc ý khẽ hừ một tiếng.
"Nếu cậu dám chọc tớ, tớ còn có thể bấm lần nữa." Khương Hàn Tô cầm chăn chui vào trong thêm một chút, nói: "Không cho tới đây!"
Nhìn dáng vẻ Khương Hàn Tô phòng thủ nghiêm ngặt, Tô Bạch có chút buồn cười. Bây giờ đi qua đó chẳng có chút lợi lộc gì, cứ như trước đây là tốt nhất, chờ ngày hôm sau tỉnh lại, cậu nhất định nằm trong lòng tớ thôi.
Tô Bạch mỉm cười, cởi hết quần áo và nằm vào trong chăn.
Có lẽ là vì chăn bông Khương Hàn Tô từng dùng qua, nó cực kỳ thoải mái khi ngủ.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn chín giờ tối rồi, hắn đưa tay ra, tắt đèn.
Điều hòa đang không ngừng cung cấp gió ấm, đèn sợi đốt thì bị tắt đi, trong phòng biến thành một màu đen kịt.
Mà tay Tô Bạch, cũng từ trong chăn của mình đưa ra ngoài.
Hắn xốc chăn của mình lên, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn Khương Hàn Tô.
"Cậu. . ."
Khương Hàn Tô mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Tô Bạch ôm vào trong ngực, sau đó dùng miệng hôn lên miệng cô.
"Ô ô ô."
Bị Tô Bạch ôm vào trong ngực còn thêm bị hôn, Khương Hàn Tô bắt đầu giãy giụa.
Cho dù cô có giãy giụa như thế nào, Tô Bạch vẫn không buông cô ra.
Sau khi giãy giụa một hồi không có kết quả, cuối cùng, cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi thấy cô ấy không còn giãy giụa nữa, Tô Bạch buông môi cô ấy ra, cười nói: "Cậu ăn kẹo sau lưng tớ đúng không, miệng thật ngọt."
"Hừ!" Khương Hàn Tô hừ lạnh một tiếng, đem đầu quay sang một bên khác, không để ý đến hắn.
Nếu giãy giụa không được, vậy mình không để ý đến hắn là được?
Tô Bạch cũng không tiếp tục chọc cô nữa, hắn có thể bình yên ôm cô như vậy, đã thấy đủ lắm rồi.
Hai tay hắn vòng qua vòng eo thon nhỏ của cô, mũi nhẹ nhàng ngửi lên mái tóc thơm ngát của cô.
Tô Bạch ôm eo cô và tìm đến bàn tay của cô, nắm chặt tay cô trong tay hắn, Tô Bạch nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Thật tốt."
Hắn bỗng nhiên nhớ đến một bài hát của Triệu Truyền, đó là bài hát trong phim truyền hình Thần Long Nữ Hiệp.
Trong bài hát có một câu hát thế này, nếu có thể sống một cuộc đời theo ý mình muốn, chỉ muốn ôm em mãi mãi.
Bởi vì câu hát đó, Tô Bạch kiếp trước rất thích bài hát này.
Ngày hôm nay của hắn, thật sự đã có thể sống một cuộc đời theo ý mình muốn, vì thế, hắn cũng có thể vĩnh viễn ôm cô ấy vào trong lòng.
Cho nên, hắn thật sự cảm ơn ông trời vì đã cho hắn trọng sinh.
Nếu như không có lần trọng sinh này, cho dù đời này có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, hay là bóng hình xinh đẹp tồn tại trong giấc mơ, đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước thôi.
"Không tốt." Khương Hàn Tô mím môi nói.
Tô Bạch đưa đầu qua hôn lên lỗ tai của cô một cái, cười hỏi: "Có chỗ nào không tốt?"
"Không tốt là không tốt." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch không tiếp tục câu chuyện tẻ nhạt và không dây dưa với cô nữa, chân hắn tìm đến chân của cô, đem bàn chân nhỏ nhắn hơi lạnh của cô quấn chặt vào trong bàn chân to lớn của hắn.
Thời tiết không còn lạnh như trước, Tô Bạch cũng không có chuẩn bị túi chườm nóng chườm cho chân cô.
Tô Bạch quay đầu của cô lại, rồi hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, nói: "Chúc ngủ ngon."
Nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thật ra so với ngủ một mình thì thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.
Tô Bạch sợ cô đơn, sao cô không sợ được?
Đặc biệt là sau khi thích Tô Bạch, ngày hôm nay cô ở lại đây ăn cơm trễ như vậy, sao cô không nghĩ đến khả năng Tô Bạch muốn cô ở lại đây qua đêm được.
Chỉ là cả hai người còn đang đi học, thời gian hai người ở cùng một chỗ thực sự quá ít, vất vả lắm mới có được một ngày rưỡi nghỉ đến chủ nhật, cô cũng muốn dành nhiều thời gian với Tô Bạch hơn.
Không có người ngoài, chỉ có thời gian dành riêng cho hai người, cô luôn ngóng trông về nó.
Khắp nơi trên thế giới này đều tràn ngập sự cô đơn và lạnh lẽo, tìm được người mình yêu và cùng ôm nhau ngủ rất không dễ dàng.
Khương Hàn Tô mở to mắt nhìn Tô Bạch đang nhắm mắt ngủ say sưa, nhẹ giọng nói: "Thật tốt."
Nói xong câu đó, Khương Hàn Tô dùng tay vén góc chăn lên, nhích đầu về phía hắn hơn và hoàn toàn vùi đầu vào trong ngực Tô Bạch.
Ở một nơi Khương Hàn Tô không nhìn thấy, khóe miệng Tô Bạch nở nụ cười.
"Cô bé ngốc đáng yêu." Tô Bạch nắm thật chặt cô hơn, sau đó dần dần ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tô Bạch bỗng nhiên bị người lay tỉnh.
"Sao thế?" Tô Bạch hỏi.
Trong phòng này không có người khác, người lay tỉnh hắn khẳng định là Khương Hàn Tô.
"Tớ, tớ. . ." Khương Hàn Tô ấp a ấp úng nói ra vài chữ, rồi không nói tiếp được nữa.
Tô Bạch bật đèn lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của cô, liền biết cô đang muốn làm gì.
Cuối cùng vấn đề vẫn là do hắn, ban ngày suy nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ về điều đó. Vừa nãy trong giấc mơ của mình chỉ có cô ấy, thế là hắn ôm cô ấy hơi chặt.
Tô Bạch cũng buông bàn tay kia ra, sau đó giúp cô ấy vuốt lại mái tóc tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn Khương Hàn Tô trước mặt với khuôn mặt đỏ bừng bừng không dám nhìn hắn, Tô Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng dùng ngón tay chỉ vào mũi cô, nói: "Bên ngoài trời lạnh, mặc áo bông vào đi."
"Ừ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
"Trong tủ bên cạnh cậu có giấy đấy." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt đã đỏ rồi bây giờ càng đỏ hơn, đến cả vành tai cũng như thế, như muốn chảy máu ra vậy.
Cô có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Tô Bạch, sau đó từ trong ngăn tủ lấy khăn giấy chạy ra ngoài.
"Da mặt thật mỏng nha." Tô Bạch đắp chăn, cười nói: "Nhưng thật sự rất muốn hôn một cái!"