"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Thật hay giả không liên quan gì đến anh hết." Dì út nói.
Dì út là một người phụ nữ mạnh mẽ, cho nên dượng út bị vợ quản rất chặt.
"Ngày mai có hai nhà mở tiệc rượu mừng, nhà Đại Vũ anh đi là được, còn nhà Mậu Tài thì ba người chúng em đi." Dì út nói.
Chuẩn bị qua năm mới, bất luận là hôn sự hay việc tang lễ đều bắt đầu tăng lên, đặc biệt là việc vui. Trong khoảng thời gian gần ăn tết này, người trong thôn đều trở về và thường làm một cái tiệc rượu và mời tất cả họ hàng bạn bè đến chung vui. Có vài gia đình bởi vì có không ít người thân đã kết hôn nên chỉ có thể chia ra đi tham gia tiệc rượu.
"Được." Dượng út nói.
Tiệc ở nông thôn luôn diễn ra vào buổi trưa, cái này cũng là tiệc có nhiều khách nhất và đồ ăn ngon nhất.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Bạch đi theo dì út đến nơi tổ chức tiệc rượu của nhà Mậu Tài
Cách rất xa, Tô Bạch có thể nghe được tiếng pháo và tiếng kèn xô-na.
Những tiếng này không tính là vang dội, cứ cách vài giây là có một lần pháo mừng như động đất. Đây mới gọi là âm thanh bùng nổ nhất.
Không chỉ có bé Chanh Chanh, ngay cả dì út cũng bị dọa sợ che lỗ tai.
Đừng nói tới bọn họ, bởi vì quá lâu không nghe thấy âm thanh vang dội như thế, Tô Bạch mới vừa nghe còn bị dọa sợ hết hồn.
Sau khi quen thuộc dần dần, mới cảm thấy đỡ hơn hẳn.
Người kết hôn không phải là Mậu Tài, mà là con trai của Mậu Tài.
Nơi kết hôn cũng không phải là ở tiểu Vương trang, vẫn ở Khương thôn.
Bởi vì thôn Khương Tập cực nhỏ, người ở thôn trước và thôn sau bởi vì thường thường có thể nhìn thấy nhau nên quan hệ rất tốt.
Bởi vậy, mỗi khi có tang lễ hay việc vui trong nhà đều sẽ mang lễ tới.
Lễ cũng không nhiều, đối với những người không có họ hàng thân thích giống dì út bọn họ, mang theo một trăm đồng là đủ rồi.
Một trăm đồng ăn một bữa tiệc rượu, nhà nào có con có thể dẫn đi theo, người mở tiệc rượu sẽ không thu bất kỳ lễ gì trên người của họ, chỉ cần nhiều người, cầu mong niềm vui thôi.
Sau khi đến nơi, dì út đưa một trăm đồng tiền lễ, người ghi sổ sách ghi lại tên dượng út, sau đó cho một bao thuốc lá Song Hỷ.
Dì út cất bao thuốc lá vào trong túi áo lông, bọn họ cùng đi vào trong sân.
Khi đến sân, Tô Bạch phát hiện bên trong đã ngồi không ít người.
Dì út dẫn hắn đến ngồi xuống một nơi không tính là đầy chỗ.
Tô Bạch nhìn xung quanh chỉ thấy phụ nữ và trẻ con, nói: "Dì út, con ngồi chỗ khác được không?"
"Không được, ngày hôm nay con nghiêm túc ngồi đàng hoàng ở đây đi. Tửu lượng của con, ngay cả một người lớn còn chưa bằng con được, hơn nữa con uống rượu cũng không biết có quá chén hay không, uống say làm sao bây giờ? Đã vậy, con mới bao nhiêu tuổi? Còn đang đi học, uống nhiều rượu như vậy làm gì?" Là dì của Tô Bạch, Tô Sắc làm sao không biết được tửu lượng của Tô Bạch thế nào, dì ấy dẫn hắn tới nơi này, chính là không cho hắn uống rượu.
Tô Bạch biết dì út đang lo lắng cái gì, chỉ là bây giờ hắn ở đây nào có tâm tình đi uống rượu cơ chứ!
Nguyên nhân hắn không muốn ngồi xuống ở chỗ này là vì phụ nữ trong thôn đều nói nhiều. Nếu như cả bàn chỉ có một mình hắn là nam, đề tài nhất định sẽ xoay quanh người hắn.
Đến lúc đó, đừng nói uống rượu, ngay cả muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng không được.
Vì dì út sợ quên, vì phòng ngừa hắn uống nhiều rượu nên luôn nhìn chằm chằm vào hắn, như vậy, cũng chỉ có thể ngồi bàn ở đây rồi.
Thời gian trôi qua thêm vài phút, người đến càng lúc càng nhiều.
Mà lúc này, Tô Sắc lại đột nhiên giơ giơ tay, kêu lên: "Chị Lâm, chỗ này, chỗ này vẫn còn trống."
Tô Bạch quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Khương Hàn Tô và mẹ của cô ấy.
Mặc dù Tô Bạch có thể khẳng định đó là mẹ của cô ấy, là vì giữa đôi lông mày của cả hai người có rất nhiều nét tương đồng.
Chỉ là khuôn mặt Lâm Trân đầy vẻ tang thương do bị gió sương gột rửa.
Dung nhan, không cách nào so sánh với Khương Hàn Tô được.
Chỉ cần bà ấy gã đến một gia đình tốt, không cần mua nhiều mỹ phẩm đắt tiền, chỉ cần chịu ít khổ cực hơn, bà ấy sẽ là một mỹ nhân hàng đầu.
Nhưng thứ năm tháng thích nhất chính là làm mất đi vẻ thanh xuân của mỹ nhân, mỹ nhân càng cực khổ thì càng dễ mất đi thanh xuân.
Người phụ nữ giống như là bông hoa vậy, càng mềm mại, càng cần phải cẩn thận che chở.
Đúng là trùng hợp, lúc đó Tô Bạch dễ dàng đồng ý với dì út muốn tới nơi bọn họ ở mấy ngày, không phải là vì khoảng cách từ Vương trang đến Khương thôn rất gần sao?
Bản thân hắn tự nói có hay không có cô ấy chẳng quan trọng là bao, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn luôn muốn đến gần cô ấy hơn.
A, thực sự là ti tiện mà!
Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô tự nhiên cũng nhìn thấy hắn.
Nếu như nói hai người ở chỗ này gặp gỡ, đối với Tô Bạch chỉ là một sự trùng hợp, còn đối với Khương Hàn Tô thì đây là một sự kinh ngạc. Bởi vì cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Bạch dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở Khương thôn Khương Tập lúc này, không chỉ có xuất hiện, mà còn giống như cô ấy, tham gia vào một bữa tiệc mừng.
"Mẹ, chúng ta có thể đổi sang một bàn khác được không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch chán ghét mình, cô biết, cho nên cô không muốn ngồi xuống để chọc giận hắn thêm và khiến hắn chán ghét mình hơn.
Hơn nữa, lấy sự thông minh của Tô Bạch, hắn khẳng định cũng đoán được tại sao mình chia tay với hắn. Nếu để cho mẹ ngồi cùng bàn với hắn, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Cho nên, tốt nhất là nên đổi bàn khác.
"Đổi cái gì mà đổi, dì Tô của con ở đằng kia." Lâm Trân nói xong, kéo Khương Hàn Tô đi tới.
"Đến đây chị Lâm, ngồi bên cạnh em, Hàn Tô, con cũng ngồi bên cạnh dì." Tô Sắc nói .
"Mẹ ơi, con ngồi chỗ nào?" Bé Chanh Chanh hỏi.
"Con ngồi cùng chỗ với anh Mộng Thành đi." Tô Sắc nói.
"Xong." Bé Chanh Chanh vô cùng đáng thương nói: "Anh, hai chúng ta đều bị mẹ vứt bỏ rồi."
"Này, không có anh nha?" Tô Bạch mỉm cười, làm bộ muốn ôm.
Nhưng thân thể bé Chanh Chanh uốn một cái, xoay người chạy đến bên cạnh Khương Hàn Tô, cười hì hì nói: "Anh Mộng Thành, em không cho anh ôm, em thích để chị Hàn Tô ôm em."
Bé Chanh Chanh giang hai tay làm nũng nói với Khương Hàn Tô: "Chị Hàn Tô, ôm em một cái."
Khương Hàn Tô đưa tay ôm cô bé vào trong lòng.
Bé Chanh Chanh được ôm và không có khoảng cách nào giữa hai người cả.
Nhưng khoảng cách giữa hai người họ, cả hai lại tách ra tạo nên một khoảng trống.
Sau khi đến giờ, tiệc mừng chính thức bắt đầu, vài món ăn đầu tiên đều là món ngọt, một ít hạt dưa, trái cây và kẹo.
Tô Bạch ngoại trừ ăn hai miếng dưa hấu giữa mùa đông, những cái khác đều không động đến.
Sau khi mang lên hết các món ngọt, mới đến phiên món chính.
Vì là bữa tiệc mừng nên những món chính này rất phong phú.
Lúc Tô Bạch gắp thức ăn hắn thích, hắn với không tới, Khương Hàn Tô lại gắp tới đã "không cẩn thận" nhích về phía hắn một chút.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó gắp một miếng thịt trong đó lên và bỏ vào trong miệng ăn.
Đến khi bưng canh lên, Tô Bạch vì không lấy được canh, liền hơi nhích về phía cô ấy.
Tô Bạch nhấp một ngụm canh cá, ăn một miếng thịt cá nhỏ, mới phát hiện mùi vị rất ngon.
Nhưng Tô Sắc nhìn thấy trợn mắt há mồm, dì ấy rất không hiểu hỏi: "Mộng Thành, không phải con không thích ăn cá, không thích uống canh cá sao?"
Bởi vì không biết nhả xương cá, sợ bị hóc xương cá, trước đây mình làm rất nhiều món canh cá và có thêm cá cho Tô Bạch ăn, toàn bộ đều bị Tô Bạch từ chối.