Sách vở học cấp 3 rất nhiều, ngoại trừ sách giáo khoa, còn có các loại sách ôn tập lớn nhỏ, đếm không xuể.
Tô Bạch đẩy một cái, cộng với sách đang có ở trên bàn của cô thì có thêm hàng chục quyển sách nằm tán loạn dưới mặt đất.
Còn may là có không ít sách vở của hai người nằm trong ngăn bàn, bằng không thì số lượng sách nằm tán loạn dưới mặt đất còn nhiều hơn nữa.
Khương Hàn Tô đứng dậy, nhặt từng quyển từng quyển sách, toàn bộ đều nhặt lên.
Cô đặt toàn bộ sách vở lên trên bàn ở phía trước trước, sau đó mới đi tới nâng cái bàn của mình lên lại.
Chỉ là sức lực của cô cực kỳ nhỏ, trong ngăn bàn còn giữ không ít sách, cho nên cô không thể nào dùng sức nâng bàn lên được.
Sau khi ngồi xổm xuống để nhặt từng quyển sách và lại phí không ít sức lực để nâng bàn, lúc này, trên trán cô đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Dù thử rất nhiều lần vẫn không nâng bàn lên được, thế nhưng, cô ấy vẫn không chịu từ bỏ.
Dùng tay lau lau mồ hôi trên trán và trên gương mặt, cô đưa tay ra, một lần nữa dùng sức nâng lên.
Lần này, tăng thêm một ít lực, cái bàn từ từ được cô nâng lên một cách chậm rãi.
Nhưng lúc này, Tô Bạch đem chân đặt ở trên chân bàn, cô không thể nhấc lên nổi nữa.
Khương Hàn Tô ngẩn người, cô cúi đầu nhìn một chút.
"Tránh ra!" Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nói.
"Không phải cậu thích im lặng sao? Bây giờ biết nói rồi à?" Tô Bạch vẫn giẫm lên như cũ, không có buông ra.
Nhấc lên không được, Khương Hàn Tô chỉ có thể đem bàn đặt xuống một lần nữa.
Cô cầm bút và vở lên, ngồi ở cái bàn phía trước bắt đầu làm bài.
Bên trong phòng học rất vắng vẻ, chỉ có ánh đèn ố vàng chiếu lên đôi vai gầy gò của cô.
Tô Bạch thở dài một hơi, Khương Hàn Tô thật là một người cứng đầu.
Nhưng ngày hôm nay, Tô Bạch nhất định phải so với cô, nhìn xem rốt cục ai càng cứng đầu hơn.
Nếu cô ấy cứ từng ngày từng ngày thức đêm như vậy, tuyệt đối sẽ có một ngày đèn cạn dầu.
Tô Bạch muốn không phải là thứ gọi là tình yêu thoáng qua, hắn cũng không muốn một ngày nào đó nhìn thấy nữ chính yêu việc học phải chết như trong tiểu thuyết.
Càng trải qua một đời, Tô Bạch càng thêm sợ hãi với cái chết.
Hạnh phúc đời này hắn vừa mới cảm nhận được, hắn tuyệt đối không cho phép Khương Hàn Tô xảy ra chuyện.
Tô Bạch đi tới, nhấc cả người cô ấy từ trên ghế lên.
"Thả, thả tớ ra." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
Tô Bạch nhìn cô, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng giãy giụa, cùng với đôi mắt đầy sự kiên định, hắn trực tiếp hôn cô.
Lần này, Tô Bạch hôn rất điên cuồng và không để ý đến khuôn mặt đầy mồ hôi của cô ấy, từ cái trán, gò má, môi, đến cái cổ, Tô Bạch hôn mọi chỗ.
Đến khi Tô Bạch hôn lên cái cổ, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót và rụt cổ của mình lại.
"Không muốn, đừng, đừng hôn nữa." Khương Hàn Tô rất hoảng, sợ Tô Bạch lại tiếp tục hôn xuống phía dưới.
Câu nói này của Khương Hàn Tô, đúng là khắc chế dục vọng muốn tiếp tục hôn của Tô Bạch, hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Khương Hàn Tô lên, hỏi: "Khương Hàn Tô, có phải trong lòng cậu, học tập vĩnh viễn quan trọng hơn tớ đúng không?"
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không phải."
Khương Hàn Tô mím mím môi, ngẩng đầu lên nhìn phía hắn và nói: "Rất nhiều người đều nói, sau khi yêu, thành tích học tập sẽ giảm sút, cho nên tớ mới cố gắng như vậy. Tớ chỉ đang muốn chứng mình cho mọi người thấy, yêu đương, sẽ không ảnh hưởng đến thành tích học tập. Hơn nữa, tương lai nếu như mẹ tớ phát hiện chuyện giữa hai chúng ta, chỉ cần thành tích của tớ không giảm sút, như vậy, chúng ta sẽ có cơ hội làm cho mẹ tớ đồng ý chuyện của hai chúng ta."
Thật ra, đối với Khương Hàn Tô mà nói, sau khi học cấp 3, cô ấy càng cố gắng hơn cấp 2 chính là vì nửa câu nói cuối cùng ấy.
Ai cũng biết, thức đêm sẽ có hại cho sức khỏe, nếu như không phải là vì thích Tô Bạch, nếu như không phải vì muốn cùng Tô Bạch yêu đương, nếu như không có mẹ đứng giữa ngăn cản, cô sẽ không khổ cực mỗi ngày thức qua nửa đêm.
Mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, lẽ nào cô không biết bản thân sẽ mệt mỏi khi lên lớp hay sao?
Chỉ là, nếu như ngày sau mẹ cô có thể đồng ý chuyện của hai người, vậy nhất định là nhờ vào thành tích học tập không có giảm sút, trái lại còn tăng lên đáng kể.
Khương Hàn Tô biết lý do vì sao mẹ cô phản đối chuyện yêu sớm, nguyên nhân chính là sợ yêu sớm làm ảnh hưởng thành tích học tập của họ.
Đối với mẹ của cô, thành tích học tập của cô, liên quan đến quá nhiều quá nhiều thứ.
Vì thế, nếu như thành tích học tập của cô vẫn từng ngày từng ngày tiến bộ, nghĩa là có hi vọng để mẹ cô đồng ý chuyện của họ.
Chỉ là, Khương Hàn Tô hiện tại đã là người đứng ở vị trí đầu tiên rồi, cô không phải là người đứng ở vị trí thứ hai hay thứ ba, còn có không gian tiến bộ.
Bản thân đã là người đứng đầu, muốn thành tích tiến bộ hơn, là chuyện cực kỳ khó.
Cũng chính bởi vì vậy, Khương Hàn Tô mới mỗi đêm đều tự học đến đêm khuya, mãi đến khi ký túc xá sắp đóng cửa thì cô mới trở về.
Nghe xong lời Khương Hàn Tô nói, Tô Bạch sững sờ, sau đó ôm chặt cô vào trong lòng
"Hàn Tô, xin lỗi." Tô Bạch trầm giọng nói.
"Không sao, mới hai ba năm mà thôi, hơn nữa tớ tin, bằng thực lực của cậu, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, thành tích tuyệt đối không giảm sút." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Nỗ lực thì nỗ lực, nhưng tớ tuyệt đối không để cậu lấy thân thể của cậu cầm đi nỗ lực."
"Chuyện của mẹ cậu, năm nay tớ sẽ nghĩ biện pháp đi giải quyết, cậu tuyệt đối không thể mỗi ngày cố gắng thức khuya được." Tô Bạch nói.
"Cũng chỉ là nhiều thêm một giờ mà thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Nhiều thêm một phút cũng không được, sau này, khi nào tớ rời đi, cậu nhất định phải đi." Tô Bạch nói xong, sờ sờ lên người cô.
"Cậu, cậu làm gì thế?" Nhìn thấy Tô Bạch vươn tay, Khương Hàn Tô sợ hãi co rụt người lại.
"Tớ còn có thể làm gì? Chìa khoá." Tô Bạch từ trong túi áo của cô lấy ra chìa khóa phòng học và nói: "Chìa khóa này thuộc về tớ rồi, từ giờ trở đi, buổi tối do tớ đóng cửa, buổi sáng do tớ đến mở cửa."
"Không được!" Khương Hàn Tô muốn đi tới cướp.
Nhưng cô mới vừa đi về phía trước một bước, cả người liền bị Tô Bạch ôm chầm lấy
Tô Bạch ôm cô đặt ở trên bàn, nói: "Có nghe lời hay không đây? Thân thể của cậu, lẽ nào bản thân cậu không hiểu sao? Nếu cậu cứ tiếp tục làm hại đến thân thể của mình thì một ngày nào đó cũng sẽ có chuyện xảy ra thôi và người cảm thấy đau lòng cũng chỉ có mẹ cậu thôi sao? Tớ nói cho cậu biết, Khương Hàn Tô, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tớ sẽ rơi vào sự thống khổ và tự trách bản thân, tự trách vì sao bản thân tớ ngay từ đầu không yêu quý cậu."
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì.
"Nếu cậu thật sự có lòng tin vào lực học của cậu, tự học buổi tối lâu hơn một chút hay ít hơn một chút thì khác nhau ở chỗ nào? Thông thường, phần lớn thời gian đều nằm ở việc học hỏi những tri thức trên lớp học và phần còn lại thì không giải thích được, đừng nói đến việc cậu tăng thêm một giờ, cho dù để cậu có nhiều thêm một tháng thì cũng không có tác dụng, vì thế, đừng đi vào chỗ bế tắc!" Tô Bạch nói.
"Nếu cậu còn muốn tiếp tục như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, ở trong lòng cậu tớ không quan trọng bằng, trong lòng cậu chỉ có học tập, chỉ có điểm số, chỉ có thành tích, những cái khác đều không quan trọng. Nếu là như vậy, tớ không còn lời nào để nói nữa, trong lòng tớ cậu xếp ở vị trí thứ nhất, mà trong lòng cậu thì sao? Đến cả một thứ hư vô mờ ảo cũng không so sánh được."
Tô Bạch nói xong, từ trong túi lấy ra chìa khóa ném cho cô ấy, nói: "Tùy cậu, muốn làm gì thì làm, cậu là ai cơ chứ, là Khương Hàn Tô cao cao tại thượng, lời của tớ nói làm sao cậu có thể nghe lọt lỗ tai được đây? Hơn nưa, chuyện này còn liên quan đến việc học quan trọng nhất trong lòng cậu, cứ như vậy đi, cứ xem như tớ chưa từng nói gì đi."
Sau khi trả lại chìa khóa cho cô ấy, Tô Bạch nâng cái bàn do hắn tự đẩy ngã lên
Hắn thở dài, sau đó đẩy cửa ra, rời khỏi phòng học.
Ngày hôm nay, khí trời thật đẹp, hiếm khi nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Bởi vì học sinh gần như về hết cả rồi, cả lầu học vô cùng yên tĩnh.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn ngắm sao trên trời, sau đó đi về hướng cổng trường.