Khương Hàn Tô đang cùng nói chuyện với mẹ và bà nội Tô Bạch ở trên lầu, còn Tô Bạch đi xuống lầu.
Hắn đi tới quán nét Thời Đại bên cạnh, sau đó đẩy cửa đi vào.
Tô Bạch vừa đi vào thì nhìn thấy một đám học sinh tiểu học vây quanh quầy lễ tân chờ đợi lên mạng.
"Ai chưa đủ tuổi vị thành niên thì rời đi. Gần đây việc kiểm tra rất chặt, khi nào đủ mười tám tuổi thì hãy quay lại đây!" Đường Vĩ nói.
"Không lên trên có được không?" Có học sinh hỏi.
"Gần đây việc kiểm tra rất chặt, không lên trên được." Đường Vĩ nói.
Một đám học sinh tiểu học vui vẻ đến, rồi thất vọng quay về.
Chờ đám học sinh này rời đi, Tô Bạch cười gọi: "Mập mạp."
Đường Vĩ xoay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn thì vui vẻ nói: "Bạch ca, ngọn gió nào đưa cậu đến đây? Tớ còn tưởng rằng sau khi cậu thành đạt sẽ quên mất chúng tớ rồi chứ."
"Tớ quên các cậu à? Là cậu quên chúng tớ mới đúng. Ngày tết, cả đám vất vả lắm mới tập trung được một lần, kết quả cậu đi du lịch ở Tam Á." Tô Bạch nói.
"Làm sao tớ biết Bạch ca có đến hay không, tớ mà biết là tớ nhất định không đi du lịch rồi." Đường Vĩ nói.
"Nghe nói cậu sắp kết hôn à?" Tô Bạch hỏi.
"Cuối năm nay." Đường Vĩ cười nói.
"Bạch ca, cậu có đến được không?" Nếu như trước đây, Đường Vĩ không cần hỏi, Tô Bạch khẳng định đến. Nhưng Tô Bạch hiện tại đã trưởng thành và ở vị trí cao quá mức. Đường Vĩ không dám chắc chắn Tô Bạch có đến hay không.
"Nhất định đến, đến lúc đó, tớ sẽ gửi cậu phong bì đỏ." Tô Bạch cười nói.
"Được, tớ sẽ chờ phong bì đỏ của Bạch ca." Đường Vĩ cười nói.
Tô Bạch mỉm cười, hắn rất thích sự phóng khoáng này của Đường Vĩ.
Người ngay thẳng, không có suy nghĩ nhiều, những người bạn như thế đáng giá làm bạn.
"Gần đây thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Ai, đừng nhắc đến, có một phóng viên từ huyện bên cạnh khác đến, lúc âm thầm đi phỏng vấn những quán nét trong huyện thì phát hiện trong tiệm nét có rất nhiều người chưa đủ tuổi đã lên mạng rồi. Hơn nữa, phần lớn đều là học sinh tiểu học. Bạch ca, cậu không biết đâu, sự việc này bị làm rầm rộ lên, nó còn được phát sóng vào bản tin trưa của Đài TH Trung Ương nữa. Bây giờ, toàn bộ An Bắc đều đang quản lý rất nghiêm khắc." Đường Vĩ nói.
"Bạch ca, cậu cũng biết, ở trong một huyện thành nhỏ như chúng ta, người già nhiều, người trưởng thành đều ra ngoài làm công, chỉ còn một ít học sinh thích đến quán net lên mạng, mà ngoại trừ một ít học sinh lớp 12 thì chẳng còn người nào đủ tuổi? Lần thanh lọc này, các quán net gần như đóng cửa gần hết. Cậu cũng nhìn thấy rồi, hầu như không còn bao nhiêu người. Ở mấy năm trước. khi đến kỳ nghỉ hè, muốn lên mạng còn phải đứng xếp hàng chờ." Đường Vĩ nói.
Tô Bạch nhìn một chút, bên trong ngoài mấy cái máy tính đang mở, đúng là không có bao nhiêu người.
"Bạch ca, nếu đã đến rồi, hay là, chơi vài trận đi?" Đường Vĩ hỏi.
"Không được." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Nếu buổi tối cậu có thời gian, chúng ta có thể gặp nhau một chút."
Đám người Điêu Lâm Quốc và Tiếu Miểu, cũng đều trở về từ trường học.
Trần Tuấn Châu thi đại học xong thì không còn học tiếp, còn hai người Tiểu Điểu và Điêu Lâm Quốc thì vẫn học, nhưng đang học trường dạy nghề.
Ngày tết năm ngoái, Tô Bạch đem một cửa hàng ở Qua Thành giao cho cậu ta quản lý, lương cậu ta nhận cũng là lương quản lý.
Cậu ta học xong cấp 3, quản lý một cửa hàng không thành vấn đề.
"Được, Bạch ca, buổi tối cậu gọi tớ là tớ đến ngay." Đường Vĩ nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó quay về và lên lầu.
Trong nhà, mọi người đang xem tivi.
Nhìn thấy Tô Bạch trở về, ánh mắt bà nội sáng lên, nói: "Thêm vào tiểu Mộng, không phải vừa đủ bốn người sao? Chúng ta có thể chơi mạt chược rồi!"
"Dạ." Tô Bạch cười nói.
Giờ cũng chẳng có việc gì làm, đánh vài ván mạt chược để giết thời gian cũng tốt.
Nói đến, thứ này hắn đã không đụng vào nhiều năm rồi.
"Con, con không biết chơi." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
"A? Hàn Tô, con chưa từng chơi mạt chược sao?" Mẹ Tô Bạch ngạc nhiên hỏi.
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Con chưa từng chơi mạt chược."
"Không sao, anh dạy em, với sự thông minh của tiểu Hàn Tô nhà ta, trong chốc lát là học được ngay thôi." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch cảm thấy nhói trong lòng, những năm tháng khi cô ấy còn nhỏ, mỗi khi rãnh rỗi làm sao có thể chơi mạt chược được?
"Đúng đúng đúng, để tiểu Mộng dạy con. Trò mạt chược này rất khó." Bà nội nói.
Mẹ Tô Bạch dẫn theo mọi người đến một căn phòng nhỏ, bên trong có một bàn chơi mạt chược. Cái này xem như là nơi dành riêng cho việc chơi mạt chược rồi.
"Tiểu Mộng, nhiệm vụ dạy Hàn Tô chơi mạt chược giao hết cho con, chờ con dạy xong rồi thì chúng ta cùng nhau chơi." Mẹ Tô Bạch nói.
"Dạ. Cho con nửa tiếng, nửa tiếng sau là con dâu của mẹ biết cách chơi." Tô Bạch bảo đảm nói.
Mẹ Tô Bạch rời đi, Tô Bạch dẫn cô đi tới bên bàn mạt chược, sau đó ngồi trên ghế và dạy cô cách chơi.
Khương Hàn Tô rất thông minh, chỉ cần đem quy tắc mạt chược nói cho cô biết là được.
Học chơi mạt chược còn dễ hơn nhiều việc giải mấy bài tập Toán Olympic nữa.
Trên thực tế, không cần nửa giờ, chỉ cần 20 phút là cô đã hiểu được cách chơi rồi.
Tuy nhiên, chơi mạt chược không chỉ nhờ sự may mắn, mà còn cần đến vài kỹ thuật. Nó dễ khi bạn muốn chơi thế nào cũng được, còn muốn chơi hay, tất nhiên là không đơn giản.
Tô Bạch gọi mẹ và bà nội vào.
"Hàn Tô chỉ đang học thôi, nên đánh hai ván không tiền trước đã." Mẹ Tô Bạch nói.
"Còn phải chơi tiền sao?" Khương Hàn Tô mở to hai mắt hỏi.
Vậy chẳng phải cô sẽ thua thảm hay sao?
Học chỉ dừng lại ở chữ học, nhưng đánh làm sao có khả năng thắng thì cần phải chơi nhiều ván mới biết cách.
"Chơi tiền nhỏ để vui vẻ thôi, chúng ta không chơi lớn." Mẹ Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhìn về Tô Bạch.
"Chồng em có nhiều tiền để em thua, lẽ nào đến cả tiền chơi mạt chược cũng không cho em được sao?" Tô Bạch cười nói.
Đều là người trong nhà, chơi nhỏ, thua cũng không thua bao nhiêu tiền.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của cô ấy thực sự là quá thú vị rồi.
"Được rồi." Khương Hàn Tô gật gật đầu, tập trung nhìn bài.
Hai ván trước đó, Khương Hàn Tô đều thua rất thảm, nhưng còn may, hai ván đó không cần phải chung tiền.
Đến ván thứ ba, đến lượt Tô Bạch ra bài, Tô Bạch trực tiếp đánh con tứ vạn.
"Con, con ù rồi." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
"Trả tiền, trả tiền." Mẹ và bà nội Tô Bạch nói với Tô Bạch.
Tô Bạch mỉm cười, lấy tiền và đưa cho Khương Hàn Tô.
Ván thứ bốn, Tô Bạch ra con chín.
Khương Hàn Tô chờ bài.
Trong lúc chờ rút bài, cô lấy đúng quân bài cô cần và ù.
Lần này, ba nhà đều phải trả tiền rồi.
Sau khi chơi đến ván thứ năm và ba nhà trả tiền, mẹ và bà nội Tô Bạch cuối cùng đã hiểu rõ, đây rõ ràng là đang giúp người mà!
Kỹ thuật đánh mạt chược của Tô Bạch thế nào, mọi người đều biết. Hễ Khương Hàn Tô muốn cái gì, nó liền cho cái đó, rõ ràng là cho bài lộ liễu!
"Tiểu Mộng, con không nên chơi bài như vậy!" Bà nội nói.
Khương Hàn Tô có chút xấu hổ cúi đầu.
Đánh được vài ván rồi, cô cũng biết mình thắng là nhờ Tô Bạch không ngừng cho mình ăn bài.
Nếu không thì sao có thể thuận lợi đến như thế, muốn bài gì, có bài đó.
"Không cần anh cho em ăn, em tự biết làm gì." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch cười nói.
Sau đó, Tô Bạch không còn cho cô ăn bài, rất nhanh, Khương Hàn Tô từ thắng liên tiếp thành thua toàn tập, đồng thời còn bị mất hai trăm đồng.
Sau khi kết thúc, trời đã chuyển thành đêm tối.
Hai người cùng nhau đi dạo dưới lầu, Khương Hàn Tô mím môi, có hơi oan ức nói: "Hai trăm đồng của em không còn nữa rồi."
"Là em nói không cho anh đưa bài, không khóc nhè nha." Tô Bạch nặn nặn cái mũi của cô và nói.
"Em chơi không giỏi, anh có thể lén lút đưa em được mà. Anh trắng trợn như vậy, đương nhiên sẽ bị phát hiện rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Em không cần biết, mặc kệ anh kiếm lời bao nhiêu tiền, anh phải bồi thường cho em hai trăm đồng." Khương Hàn Tô nói.
"Bồi thường cho em cũng được thôi, nhưng em phải hôn anh một cái." Tô Bạch cười nói.
Nói xong, Tô Bạch đưa khuôn mặt đến trước mặt cô.
Trước mặt mọi người, Khương Hàn Tô có chút ngại ngùng.
Nhưng nghĩ đến hai trăm đồng bị mất mà mình không hề làm gì, thế là ngẩng đầu lên hôn lên khuôn mặt hắn.
"Trả, trả tiền." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng và nhỏ giọng nói.
Tô Bạch mỉm cười và trả lại cho cô hai trăm đồng.