Trời cao có lẽ nghe được lời cầu khẩn của Tô Bạch.
Thế là, mưa gió bên ngoài càng ngày càng lớn.
Nhưng hậu quả lớn hơn của mưa gió là cúp điện khi bọn họ đang xem đến tập năm. .
Lúc này Tô Bạch mới nhớ đến một chuyện.
Ở Bạc Thành, bất luận là trong thành phố hay là ở nông thôn, chỉ cần trời mưa là rất dễ bị cúp điện.
Trời mưa càng lớn, khả năng cúp điện cũng sẽ càng lớn.
Trong máy vi tính vừa mới đang chiếu cảnh Trương Phi chiến Lữ Bố, kế tiếp chính là một trong những tình tiết kinh điển —— Tam Anh chiến Lữ Bố.
Vào lúc này thì bị tắt, Khương Hàn Tô nháy mắt một cái.
Cô vặn người, nhìn sang Tô Bạch.
"Nhìn tớ làm gì? Dưới cơn mưa lớn như thế, dễ dàng đoán được sẽ bị cúp điện." Tô Bạch nói.
"Có thể buông tớ ra được không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Lúc xem ti vi, cô không nghĩ nhiều đến phương diện này.
Nhưng bây giờ không có tiếng ồn phát ra từ phim truyền hình, đã vậy trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ.
Âm thầm bị Tô Bạch ôm vào trong ngực, Khương Hàn Tô vẫn còn có chút thẹn thùng.
Cô vẫn luôn cảm thấy loại tư thế này quá mức ám muội rồi, hẳn là sau khi kết hôn mới có thể làm.
Coi như là hai người trở thành tình nhân, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm tay mà thôi.
Hơn nữa, hiện tại Tô Bạch còn chưa theo đuổi được cô.
Kết quả là Tô Bạch đã chiếm tiện nghi của mình rất nhiều.
Tay, mặt, eo, miệng, thậm chí ngay cả chân đều bị hắn đụng vào.
Mới hơn nửa năm, tốc độ này thực sự quá nhanh.
Đối với Khương Hàn Tô, một người chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, đây là một chuyện khó mà tin nổi.
Nói là Khương Hàn Tô có sức hấp dẫn rất lớn với Tô Bạch, nhưng nếu như Tô Bạch không hấp dẫn được Khương Hàn Tô. Cô làm sao có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy để hắn làm ra nhiều chuyện đến thế.
Tiểu Hàn Tô thuần khiết, trước khi gặp được Tô Bạch, rất là đơn thuần.
Kết quả bây giờ vừa nghĩ tới cảm giác Tô Bạch ngày hôm qua cào lòng bàn chân cô, cô liền cảm thấy mình đã không đơn thuần nữa rồi.
Trước kia chưa từng có suy nghĩ sâu xa, gần đây nghĩ đến rất nhiều.
Chẳng hạn như Khương Hàn Tô phát hiện, một số hình ảnh chỉ có thể xuất hiện sau khi kết hôn đã xuất hiện trong đầu cô gần đây.
Những thứ này đều là do Tô Bạch ban tặng!
Nghĩ đến đây, cô có hơi xấu hổ.
Mặc dù biết có một số việc hắn sẽ không làm, cũng bởi vì như vậy, cô mới ở lại chỗ này trong ngày nghỉ.
Nhưng cũng không thể mỗi ngày cứ như vậy bị hắn ôm được!
Quen thuộc sẽ thành tự nhiên, không thể để cho hắn quen thuộc.
"Vì sao muốn tớ buông cậu? Ôm thế này cậu không thoải mái sao?" Tô Bạch hỏi.
Để cổ cô ấy không khó chịu, Tô Bạch còn cố ý kê một cái gối sau đầu.
Bị hắn ôm như thế, phải rất thoải mái mới đúng.
"Chúng ta còn chưa phải là tình nhân." Khương Hàn Tô mím mím môi, lại nói: "Coi như là tình nhân, cũng không thể như vậy."
"Vậy nếu tớ là chồng cậu thì sao?" Tô Bạch cười nói: "Không bằng năm nay tớ về nhà nói với mẹ vợ chuyện cầu hôn rồi rước cậu về nhà tớ. Với độ tuổi của cậu hiện tại, trong thôn cũng có không ít người lập gia đình."
"Tớ không muốn." Khương Hàn Tô nói xong khẽ hừ một tiếng, nói: "Hơn nữa nếu cậu dám tới nhà tớ cầu hôn, mẹ tớ sẽ cầm chày cán bột đánh cậu."
"Hàn Tô, ý cậu là gì, nếu như không có sự ngăn cản của mẹ cậu, cậu đồng ý gả cho tớ à?" Tô Bạch hỏi.
"Sao cậu cứ luôn nghe không hiểu ý tớ nói vậy?" Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Câu trước tớ nói rõ ràng là từ chối mà!"
"Có sao?" Thấy không lừa được cô ấy, Tô Bạch giả ngốc nói.
"Cậu cứ giả vờ đi." Khương Hàn Tô tức giận lườm hắn một cái.
Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cười nói: "Đây là tớ học được từ tiểu Hàn Tô nhà ta đấy, không thể không nói, đôi khi cũng rất là hiệu quả."
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó tức giận đánh hắn một cái: "Cái gì mà học theo tớ, tớ không có như vậy đâu."
Tô Bạch mỉm cười, không có tiếp tục ôm cô ấy.
Sau khi đặt cô ấy lên ghế sô pha, Tô Bạch đứng dậy.
Mưa bên ngoài rất lớn, bầu trời vô cùng âm u.
Ở phương nam, bạn có thể nhìn thấy hình ảnh cơn mưa dưới trời nắng.
Ở phương bắc, về cơ bản không nhìn thấy được.
Nếu không, cũng sẽ không có câu cơn mưa dưới trời nắng, Vương Mẫu Nương Nương gả con gái đi.
Cũng bởi nó khác thường và trong nhiều năm mới xuất hiện một lần nên nó mới được xem là kỳ cảnh.
Điện cúp, điều hòa và đèn đều bị tắt, trong phòng không chỉ oi bức mà còn hơi tối.
Tô Bạch đi tới mở tung cửa sổ và cửa lớn ra lần nữa.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng mới sáng sủa hơn đôi chút.
Hắn chuyển hai cái ghế đến trước cửa, sau đó ôm Khương Hàn Tô từ trên ghế sô pha lên.
Hắn đặt cô ấy ngồi trên ghế, hai người cùng ngắm mưa bên ngoài.
Mưa rất lớn, cách một cái mái hiên, có thể theo gió đánh vào trên mặt của bọn họ.
Với thời tiết này, bị nước mưa lạnh băng đánh vào, rất là thoải mái.
Điều quan trọng nhất là gió mang mưa thổi vào người rất mát.
Gió từ máy điều hòa dù có thoải mái đến đâu cũng không cách nào bằng cơn gió tự nhiên.
Tô Bạch chợt nhớ tới một lời thoại trong một bộ phim truyền hình: "Gió mát đưa thư, trăng thu vô biên. Ta nhớ người đẹp, tựa như sống một ngày bằng một năm."
"Cậu đang lầm bầm cái gì đấy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Một lời thoại trong một bộ phim truyền hình." Tô Bạch nói.
"Phim truyền hình gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lộc Đỉnh Ký." Tô Bạch nói.
"Tớ nhớ là vào năm học lớp 8 cậu bị giáo viên ngữ văn lấy đi quyển tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký, cậu rất thích quyển tiểu thuyết này sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, nói: "Trong số những tiểu thuyết Kim Dung viết, Tiếu Ngạo Giang Hồ và Lộc Đỉnh Ký xem như là hai bộ tớ thích nhất."
Vi Tiểu Bảo là ngươi duy nhất trong tiểu thuyết Kim Dung không biết võ công.
Hắn dựa vào đạo lí đối nhân xử thế để xoay chuyển tình thế, Tô Bạch rất thích sự thông minh của hắn.
Người thông minh, dù không có võ công thì có làm sao.
Hắn rất ngưỡng mộ loại người này.
Vì sinh tồn, chuyện xấu anh ta không làm ít, nhưng cũng duy trì một phần điểm mấu chốt trong lòng anh ta.
Mà Tiếu Ngạo Giang Hồ, Tô Bạch không chỉ yêu thích Lệnh Hồ Xung trong tiểu thuyết, Nhậm Doanh Doanh càng khiến người ta yêu thích hơn.
Kim Dung viết nhiều tiểu thuyết như vậy, Nhậm Doanh Doanh xem như là nữ chính Tô Bạch thích nhất.
Thật ra quyển tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký bị lấy đi vào năm lớp 8 cũng không phải của hắn, mà là của bạn học hắn - Tào Hinh Nguyên.
Chỉ cần trong lớp có người muốn xem tác phẩm của Kim Dung, tìm cậu ấy là đúng nhất, cái tên này là người say mê Kim Dung lâu năm.
Ngoài những tác phẩm khác của Kim Dung như Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc và bởi bút danh mới của Kim Dung gắn liền với các tác phẩm trước đây nên nó được xem như là tác phẩm mới của Kim Dung.
Cậu ấy thậm chí còn có cả Cửu Âm Cửu Dương và đại hiệp Phong Thanh Dương không phải của Kim Dung.
Đương nhiên, tất cả đều là sách lậu.
"Cậu thích Lộc Đỉnh Ký như vậy, chẳng lẽ cậu cũng muốn giống như Vi Tiểu Bảo cưới bảy lão bà sao?" Khương Hàn Tô hỏi
"Cậu nghĩ gì thế?"
"Cho dù tớ có nghĩ đến thì pháp luật cũng không cho nha!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, rất muốn đánh hắn một cái.
Kết quả nhìn cô ấy mím môi, Tô Bạch liền làm ra hành động trước.
"A, đừng ôm tớ mà!" Khương Hàn Tô hét lên.
Tô Bạch phớt lờ sự giãy giụa của cô ấy và ôm cô ấy vào trong lòng.