Tô Bạch rất ít đến nhà dì út, phần lớn thời gian trước đây đều là dì út đến nhà bọn họ ở mấy ngày.
Dì út mới vừa chuẩn bị xong một phòng cho hắn, hắn liền bị bé Chanh Chanh khoe khoang kéo vào trong đại sảnh lầu hai.
Tuy ngôi nhà đã được xây cất xong và sửa sang lại không ít, nhưng phần lớn chỉ quét một lớp tường bên ngoài để nhìn cho đẹp mắt.
Còn bên trong thì không có lắp đặt thiết bị nào.
Nhưng ngôi nhà của dì út rõ ràng là trùng tu từ trong ra ngoài, không chỉ bên ngoài quét tường, bên trong còn có sô pha, máy điều hoà và đồ điện gia dụng khác.
Sau khi Tô Bạch bị bé Chanh Chanh kéo qua, hắn nhìn thấy cô bé lấy một chiếc đĩa CD mới từ trong hộp DVD và sau đó bỏ vào trong đầu DVD.
Tô Bạch nhìn thấy đĩa CD thì khóe miệng giật giật.
Ultraman là thứ mà con trai thích mới đúng chứ?
Đĩa CD bé Chanh Chanh vừa mới bỏ vào trong đầu DVD, là bộ phim Ultraman Tiga.
Buổi tối nấu cơm, Tô Bạch muốn giúp ông bà trong nhà đốt củi, nhưng khi hắn vừa đi vào nhà bếp, liền bị bé Chanh Chanh, ông nội và bà nội đẩy ra.
Tô Bạch bọn họ là khách trong nhà, vì vậy không có lý do gì để yêu cầu họ vào trong bếp đốt củi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Bạch và mọi người ăn cơm xong, dượng út đi dạo một vòng xung quanh thôn đã trở về.
"Mẹ của các con nghe gì chưa, em nghe nói chuyện này chưa? Hiện tại, người trong thôn đồn khắp nơi, nói nhà Lâm Trân ở thôn đông, năm nay con gái của bà ấy đang yêu đương khi đang học cấp 3, không chỉ là yêu đương, nghe nói bọn họ còn ở cùng nhau. Lúc Lâm Trân biết chuyện này, tức giận gần chết." Dượng út mặt mày hớn hở nói.
Xem trò vui không chê chuyện lớn, đây là thói quen người trong thôn.
Mặc dù dượng út là một người thật thà và nhân hậu, cũng không ngoại lệ.
"Anh nghe từ đâu nói? Đừng nghe mấy tin đồn nhảm. Chị nhà Khương gia có quan hệ tốt với em, em nhìn con gái chị ấy lớn lên từ nhỏ. Lấy tính nết của Khương Hàn Tô, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy được, khẳng định là nhà ai đó đố kị với con gái của chị Lâm thi cấp 3 đỗ thủ khoa năm nay, mới hư cấu câu chuyện như vậy. Chuyện như thế không phải anh chưa từng thấy trước đây." Dì út Tô Sắc của Tô Bạch nói.
"Chuyện này không phải giả đâu, em cũng biết anh là người thế nào, nếu đây là tin giả anh sẽ không về nhà nói cho em nghe. Khương Hàn Tô không chỉ chung sống với người kia khi còn đang học cấp 3, nghe nói còn vì người đàn ông kia mà cãi nhau ầm ĩ với mẹ. Lúc Lâm Trân biết được, bà ấy bắt con mình chia tay, con bé rất bướng bỉnh không chịu chia tay, nghe nói vì chuyện này mà Khương Hàn Tô bị mẹ đánh cho một trận." Dượng út Vương Thuyền của Tô Bạch nói.
"Cuối cùng, vẫn là Lâm Trân lấy cái chết để bứt con mình, hình như là muốn đập đầu vào tường, Khương Hàn Tô mới khóc lóc và đồng ý, đứa nhỏ này đúng là cứng đầu mà." Vương Thuyền thở dài nói.
"Được rồi, đừng nói nữa, không cần biết là thật hay giả, chuyện này liên quan đến danh dự con gái nhà người ta. Nếu như bị truyền đến tai chị Lâm, chị ấy khó có thể sống tốt trong năm nay được? Sinh hoạt của hai mẹ con chị ấy đủ khổ lắm rồi." Dì út nói.
Tô Sắc nói xong, đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Em đi đâu?" Vương Thuyền hỏi.
"Em đi đến nhà chị Lâm trong thôn, phát sinh chuyện như vậy, em cũng nên đến xem thử xem sao." Tô Sắc nói.
"Dì, con có thể hỏi dì một chuyện được không?" Lúc này, tâm tình Tô Bạch phức tạp bỗng nhiên hỏi.
"Tiểu Mộng nhi hỏi chuyện gì? Mau nói cho dì biết." Tô Sắc nói.
"Nếu như Khương Hàn Tô là con gái của dì, đụng phải chuyện như thế, dì sẽ làm thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Dì vẫn chưa tin Hàn Tô sẽ không thông cảm cho mẹ của mình và làm ra chuyện đó." Tô Sắc nói.
Dì Tô Bạch là một người có trái tim ấm áp. Hồi trước, những người khác đều coi rẻ mẹ con nhà Khương gia, nhưng Tô Sắc thì ngược lại, đã hỗ trợ và chăm sóc.
"Nếu như là thật thì sao." Tô Bạch hỏi.
"Vậy phải nhìn xem dì đang trong trường hợp nào. Nếu như dì là chị Lâm, dì tuyệt đối không cho phép Khương Hàn Tô yêu đương trước khi thi lên đại học. Trước đây, dì từng nói chuyện với chị Lâm, chị Lâm đã nói một câu rất đúng, chỉ khi nào Hàn Tô thi đậu vào một trường đại học, chị mới có thể không lo cơm ăn áo mặc ở trên thế giới này." Tô Sắc nói.
"Nếu đổi thành dì, vậy phải nhìn xem thành tích của con gái rồi. Nếu như thành tích của con gái không tốt, tiếp tục đến trường sẽ không có bao nhiêu tiền đồ, vậy cứ để nó quyết định chuyện yêu đương đi, ngăn chặn không bằng khai thông, dì mở một con mắt nhắm một con mắt và để nó luôn vui vẻ là được. Nhưng nếu như con gái của dì có thành tích tốt, tiền đồ rộng mở, vậy dì khẳng định nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không thể để cho bất luận người nào ảnh hưởng đến sự nghiệp học tập của con gái dì." Dì út nói.
"Mẹ yên tâm, sau này lớn lên con nhất định sẽ ưu tú giống như chị Lâm." Bé Chanh Chanh nói.
Dì út nói xong câu đó, liền vội vàng đi lên thôn trước.
"Dượng, có thuốc lá không?" Tô Bạch nhìn thấy khói bay vào trong phòng.
"Có." Vương Thuyền đưa cho Tô Bạch một điếu Ngọc Khê, sau đó còn đưa cho hắn một cái bật lửa.
Tô Bạch nhận lấy điếu thuốc và châm lửa, sau đó bắt đầu rít một hơi thuốc lá.
Mặc dù hắn biết Lâm Trân bức bách Khương Hàn Tô khiến cho cô ấy chia tay với hắn, nhưng hắn không ngờ rằng lại phát sinh nhiều chuyện đến thế.
Cái này là chuyện trước đây Tô Bạch ghét nhất, cũng bởi vì Khương Hàn Tô không nói cho hắn biết, hắn căn bản không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc lớn đến cỡ nào.
Phát sinh chuyện như vậy, vì sao Khương Hàn Tô không nói cho hắn?
Nói cho cùng vẫn là không tin tưởng hắn, không tin tưởng hắn có thể giải quyết chuyện này chu toàn.
Nhưng phát sinh chuyện như vậy, bản thân mình thật sự có thể giải quyết sao?
Dường như là làm không được, Lâm Trân là một người kiên định, dù cho Tô Bạch đem tài sản quán mì Tô Bạch đặt ở trước mặt bà ấy, e là bà ấy sẽ không vì thế mà lay động.
Nếu như chỉ vì tiền, những năm này, có không ít người ở trong thôn và trên trấn đi tới cầu hôn con bà ấy.
Nhưng đều bị bà ấy từ chối thẳng.
Theo quan điểm của Lâm Trân, nếu không phải là tiền do chính bản thân mình làm ra, coi như là đối phương có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Đây cũng là điều Lâm Trân đã dạy Khương Hàn Tô từ nhỏ.
Trước là để con gái của mình không bị tiền bạc cám dỗ, chờ con gái thi lên đại học, sau đó không còn lo lắng về tiền bạc.
Và vì cách giáo dục như thế, Khương Hàn Tô từ nhỏ đến lớn không có nhu cầu nhiều và cũng không muốn mắc nợ bất kỳ ai.
Khương Hàn Tô là người đầu tiên và sẽ là người cuối cùng.
Tô Bạch thở dài, đem đầu lọc hút xong vứt vào trong thùng rác bên cạnh.
Nói cho cùng, chuyện này cả hai người đều sai.
Chỉ là chuyện phát sinh rồi, phá giải cục diện này như thế nào, nó trở thành chuyện Tô Bạch cảm thấy nhức đầu nhất bây giờ.
Lúc đầu hắn còn nghĩ, chỉ cần không gặp cô ấy, chỉ cần đặt hết toàn bộ tâm trí vào việc buôn bán là có thể hoàn toàn quên đi cô ấy.
Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không quên được cô ấy, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ cô ấy được đây.
Trước kia Tô Bạch nói từ bỏ cô ấy, chẳng qua là nhất thời bốc đồng tự an ủi bản thân mà thôi.
Chuyện tình cảm sau khi sống lại đã khắc vào trong xương, là không thể quên được, không thể tách rời.
Tô Bạch đứng trên sân thượng lầu hai hồi lâu, chờ dì út Tô Sắc từ thôn trước trở về, Tô Bạch mới đi xuống lâu.
"Sao rồi, chuyện người trong thôn lan truyền có phải là sự thật không?" Dượng út Vương Thuyền hỏi.