Một lát sau, Khương Hàn Tô từ trong nhà bếp đi ra ngoài.
"Dì Tô, chén bát đều rửa sạch rồi dì." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn nói.
"Dì để cái thằng nhóc Tô Bạch này đi vào, là muốn cùng con rửa chén bát, không nghĩ tới cái thằng này đến cả chén bát cũng không rửa được. Hàn Tô, khổ cho con rồi, đến nhà chúng ta làm khách, không chỉ giúp dì nấu ăn, mà còn muốn giúp dì rửa chén." Tô Sắc nói.
Nếu như không phải muốn tạo cơ hội riêng cho cái thằng cháu trai đáng thất vọng này, bản thân mình sẽ không để cho một mình Khương Hàn Tô ở lại rửa chén một mình rồi.
Thật vất vả ăn một bữa cơm cùng nhau, mọi người đều ở trong phòng ngồi xem ti vi, còn khách thì một mình trong nhà bếp rửa chén bát một mình.
Tô Sắc nghĩ đến đây đã cảm thấy việc này không tốt lắm.
Chỉ vì muốn tạo cơ hội riêng cho đứa cháu trai của mình, để nó cùng rửa chén bát với Khương Hàn Tô, kết quả là bị đuổi ra ngoài giữa chừng.
Tô Sắc cảm thấy chuyện như vậy sau này tốt nhất không nên làm nữa, nếu không thì bản thân mình cảm thấy rất có lỗi với chị Lâm và Hàn Tô.
Khương Hàn Tô không biết Tô Bạch sau khi đi ra ngoài đã nói gì với Tô Sắc, cho nên chỉ có thể lời ít mà ý nhiều nói: "Không sao đâu dì Tô, cái này là con tự nguyện làm, con ở nhà mọi người ăn cơm, con không làm gì đó sẽ cảm thấy không thoải mái."
Tô Sắc thở dài, trong lòng chỉ biết xúc động nói ra một câu, quả nhiên là Khương Hàn Tô!
Trên đời này, tại sao lại có thể xuất hiện một người con gái hoàn mỹ đến thế.
Đúng là không trách được, vì sao lại có nhiều người ở Thập Lý Bát Hương đi ghen tị với Lâm Trân.
Có một cô con gái như Khương Hàn Tô đây, ai mà không ghen tị được cơ chứ?
Sinh ra một cô con gái như vậy, coi như là nửa đời trước ăn chút khổ thì đáng là bao?
"Nếu chén bát đã rửa sạch rồi, vậy con đi vào trong ngồi một chút đi, trên đó có hạt dưa và nhiều loại bánh kẹo, con thích ăn gì thì cứ lấy ăn là được." Tô Sắc sợ con bé trở về bây giờ, ngay lập tức nói: "Phải đến bốn, năm giờ chiều mẹ con mới trở về nhà, hiện tại mới hơn một giờ, con không cần sốt ruột quay trở về nhà ngay."
Tô Bạch cũng sợ cô ấy một mình trở về sẽ cảm thấy cô đơn, đi tới cười nói: "Chị Hàn Tô, chị nể mặt dì út, ngồi chơi ở nhà dì út một chút đi?"
"Đã một giờ rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Ba giờ rồi chị về, bây giờ chị đi về cũng không có ai ở trong nhà, một mình không thấy cô đơn sao?" Tô Bạch lại đi tới bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, ngày hôm nay đã là ngày 23, có thể vào ngày 26 tớ phải đi về rồi. Khi tớ trở về nhà, mấy tuần lễ sau không thể gặp mặt nhau được."
Nghe xong lời Tô Bạch nói, Khương Hàn Tô mím mím môi, cuối cùng gật gật đầu.
Thật ra, cô cũng không muốn một mình ở trong nhà, đặc biệt là còn có Tô Bạch ở đây.
Nếu như Tô Bạch không ở đây, cô có thể ở nhà đọc sách, luyện chữ một mình và sẽ không cảm thấy cô đơn.
Nhưng Tô Bạch ở đây, lúc cô chỉ có một mình sẽ cảm thấy hơi cô đơn.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô gật đầu, Tô Bạch nở nụ cười.
"Thật ngoan." Nếu như không phải còn có những người khác ở đây, Tô Bạch thật sự rất muốn thổi thổi lên cái mũi của cô ấy, sau đó là hôn cô ấy một cái.
Tô Bạch thực sự rất yêu một người con gái ngoan ngoãn và xinh đẹp, .
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Tô Bạch từ trên bàn cầm chút hạt dưa, sau đó bỏ vào trong tay cô ấy.
Nếu như Tô Bạch không lấy giúp cô ấy, cho dù cô ấy có ngồi ở đây một ngày, cũng sẽ không động đến bất kỳ thứ gì trên bàn.
Có chút cố chấp, có chút cứng đầu, lại có chút ngốc nghếch.
Nhưng bướng bỉnh đáng yêu, ngốc nghếch cũng đáng yêu.
Trong một thời đại coi trọng vật chất như ngày nay, có thể xuất hiện một người con gái như vậy không dễ dàng, có thể tìm tới và nắm lấy cô gái như thế càng không dễ dàng.
Một khi đã tìm được và nắm lấy, tự nhiên phải cố gắng quý trọng.
"Không cần, trong tay tớ nhiều rồi, không có chỗ để nữa." Khương Hàn Tô thấy Tô Bạch lại nắm lên một nắm nữa, liền lắc đầu từ chối nói.
"Không phải bên trong áo bông của cậu còn có túi sao? Cậu bỏ phần còn lại vào trong túi đi." Tô Bạch nói.
"Tớ." Khương Hàn Tô cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Hai cái túi của áo bông bị rách cả rồi, trước kia tớ dùng kim để khâu lại, hiện tại, hiện tại không bỏ đồ vào được."
Trên thực tế, khi Khương Hàn Tô đối mặt với những người khác và gặp phải tình cảnh như thế, cô sẽ không cảm thấy xấu hổ và cũng sẽ không cảm thấy khó xử.
Chỉ khi đối mặt với Tô Bạch, đối mặt với người mình thích, trong lòng cô mới có loại cảm giác như vậy.
Có một loại yêu thích, gọi là tự ti.
Loại tự ti này, bất luận là nam hay là nữ, mỗi khi đối mặt với người mình thích, khi nhìn thấy người mình thích ưu tú hơn bản thân mình, đều sẽ có loại cảm giác này.
Đối với Khương Hàn Tô mà nói, tuy thành tích học tập của Tô Bạch không bằng cô, nhưng Tô Bạch đã bắt đầu kiếm tiền ở cái độ tuổi này rồi và đã mở thêm rất nhiều quán mì.
Đây là điều mà rất nhiều người trưởng thành vẫn chưa đạt được. Đối với Khương Hàn Tô, ước mơ học tập của cô không phải là quá cao, cũng không quá xa vời, cô học chính là vì kiếm tiền.
Sau khi kiếm được tiền và có thể thay đổi được hoàn cảnh nghèo khó của gia đình mình. Đến lúc đó, cô mới có thể nghĩ đến những chuyện xa vời hơn.
Mà giấc mơ của cô lúc này, hiện tại Tô Bạch đã làm được rồi, tự nhiên càng ưu tú hơn cô.
Hơn nữa, lần trước chia tay và cùng với việc cô nợ tiền Tô Bạch, Khương Hàn Tô càng thích hắn, cô sẽ càng tự ti.
Tô Bạch thở dài, cầm hạt dưa còn lại trong tay bỏ lên trên bàn bên cạnh, sau đó nói với Khương Hàn Tô: "Hàn Tô, xin lỗi."
Hắn không có nói là tớ không phải cố ý, nếu đã thích cô ấy, nên biết chú ý đến những chi tiết này.
Để bạn gái mình khó xử, hắn là người có lỗi.
"Không sao." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, cười lắc lắc đầu.
Chuyện của Lâm Trân là chuyện cấp bách cần giải quyết ngay bây giờ, nếu như không giải quyết được chuyện Lâm Trân, hắn thậm chí không thể đưa cho cô ấy bộ đồ để mặc ở nhà.
Áo bông không có túi, găng tay lại cho mẹ của mình, đôi bàn tay của cô ấy vào mùa đông chỉ có thể bị đông cứng mà thôi.
"Cậu thật khờ." Tô Bạch nói.
Hắn cầm chút hạt dưa bỏ vào trong tay, sau đó nói: "Tớ bóc vỏ cho cậu."
Hắn lột vỏ từng hạt dưa, sau đó đem nhân hạt đưa cho Khương Hàn Tô.
"Tô, dì Tô ở đây." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Bà nội Tô Bạch và cha mẹ chồng Tô Sắc đều đi ra ngoài rồi, hiện tài người đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cũng chỉ có một mình Tô Sắc.
Người càng già càng không chịu nỗi việc rãnh rỗi ở nhà, bọn họ đi ra ngoài nếu không phải đi đánh bài cửu, thì chỉ có thể là đi cửa thôn nói lời gièm pha cùng với những người khác.
Ngược lại, nơi Tô Bạch và mọi người sinh sống, về cơ bản ở mỗi thôn đều không thiếu được vài bác gái lớn tuổi, chuyện như vậy mỗi năm càng nhiều.
Bởi vì đây là thời gian rảnh rỗi nhất trong năm của họ.
"Không sao, tớ đang lột vỏ giúp cậu thì sao cơ chứ? Bị phát hiện thì cứ để bị phát hiện." Tô Bạch lại đưa một ít cho cô ấy, nói: "Cậu chỉ cần ăn là được rồi."
Tuy Tô Sắc đang xem ti vi, nhưng vẫn nhìn Tô Bạch và Khương Hàn Tô cách đó không xa.
Nhìn thấy Tô Bạch cầm hạt dưa đưa cho Khương Hàn Tô, lại chăm chú tỉ mỉ bóc hạt dưa cho Khương Hàn Tô ăn, Tô Sắc thở dài.
Với tính tình của Tô Bạch, thằng cháu mình có thể đối xử với con gái như vậy, xem ra là thật sự rơi vào lưới tình rồi.
Nhưng nó và Khương Hàn Tô học cùng một trường, lại cùng học một lớp, khẳng định là nó đã từng theo đuổi qua Khương Hàn Tô khi vẫn còn đang học.
Nó ở trong trường học, hai người có nhiều cơ hội như vậy, vừa không có Lâm Trân trông giữ, nó thậm chí chưa theo đuổi được Khương Hàn Tô.
Khi ở nhà, càng không có hi vọng rồi.
Trước đó, Tô Sắc còn tưởng rằng Khương Hàn Tô trước khi lên đại học sẽ không có một người nào có thể theo đuổi được.
Thế nhưng, khi nhìn thấy những chuyện xảy ra gần đây, Khương Hàn Tô có thể bị người theo đuổi được khi ở trong trường học và không có sự trói buộc của Lâm Trân.
Ở trong trường học, nó chưa bao giờ cạnh tranh với những người khác, hiện tại Khương Hàn Tô bởi vì chuyện lần trước, trong lòng khẳng định đã chết rồi.
Hơn nữa, trong nhà lại có Lâm Trân, coi như bản thân mình giúp nó, nó cũng không thể nào theo đuổi được Khương Hàn Tô.
Nghĩ tới đây, Tô Sắc không còn xuất hiện ý nghĩ tạo cơ hội riêng cho hai người bọn họ.
Xét theo tình hình hiện tại, không tạo cơ hội cho Tô Bạch mới là chuyện đúng đắn.
Nếu cứ để Tô Bạch càng lún càng sâu, đến cuối cùng nhất định sẽ khó có thể tự mình thoát ra được.