"Cậu nói những lời này, là cậu muốn làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cái gì mà muốn làm gì?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Tớ sẽ không cho cậu cầm tay, cũng sẽ không để cho cậu ôm." Khương Hàn Tô nói.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Tô Bạch chỉ cần nói một câu tình thoại thì sẽ đưa ra điều kiện cầm tay hoặc ôm.
"Tớ không muốn làm gì cả, chỉ là nhìn thấy hình ảnh cậu mặc váy dài ngồi ở chỗ đó rất đẹp, tớ rất thích, ngay sau đó liền mở miệng nói ra thôi. Lẽ nào bây giờ câu tớ thích cậu cũng không thể nói ra rồi sao? Hay là cậu ghét câu tớ thích cậu?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Trước đây, khi cậu nói những câu nói này đều sẽ đưa ra một vài yêu cầu rất quá đáng."
Khương Hàn Tô mỉm cười, nói: "Nếu đó không phải là những yêu cầu quá đáng là tốt rồi."
Thực tế, những câu nói thế này, cô rất thích nghe.
Những lời khen ngợi, ai mà không thích cơ chứ?
Tô Bạch trừng mắt nhìn, cười hỏi: "Vậy nếu tớ thật sự muốn ôm cậu một cái, hoặc là cầm tay cậu thì sao?"
"Không cho." Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ từ chối.
"Sao mối quan hệ của hai chúng ta đột ngột đi lùi như vậy?" Tô Bạch hỏi.
"Ai bảo ngày hôm qua cậu chọc giận tớ?" Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch mỉm cười, đã qua một ngày rồi, cơn tức giận của Khương Hàn Tô khẳng định là tiêu tan hết cả rồi.
Hiện tại không cho hắn cầm tay, tám phần mười là bởi vì đêm hôm qua nghĩ đến mối quan hệ của hai người trong khoảng thời gian gần đây quá mức thân mật.
Đối với một người như Tô Bạch trải qua rất nhiều chuyện, một lần nữa trở lại cái tuổi này, hắn không cảm thấy mối quan hệ của hai người có gì đó vượt quá mức cho phép.
Nhưng Khương Hàn Tô dù sao chỉ mới mười sáu tuổi thôi, trước đây cũng không nói qua chuyện yêu đương, bị Tô Bạch làm cho mê muội và còn bị lừa theo hắn ở chung một quãng thời gian.
Đến khi Khương Hàn Tô phục hồi tinh thần lại, loại tiêu chuẩn này, vẫn có chút khó có thể tiếp thu.
Không cho hắn cầm tay chỉ là một điềm báo, sau này để cô ấy sống ở chỗ này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy rồi.
Hai người nghỉ ngơi ở chòi một lúc, sau đó liền đi dạo dọc theo con đường nhỏ bên bờ sông.
Bên bờ có người xách ghế câu cá, cũng có hai, ba đứa trẻ nhỏ nhặt lên mấy cục đá từ trên mặt đất, sau đó ném vào trong nước khiến nó nổi lên.
Những gợn sóng trên dòng sông nổi lên trên mặt nước, thường thường có thể bay rất xa.
Tô Bạch khi còn bé, cũng coi như là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Khi hắn đi học ở trên trấn, lúc hắn đợi xe ở cửa thôn bên bờ sông Hồng.
Khi cảm thấy chán vì chờ đợi, bọn họ đều sẽ thi xem ai ném đá bay trên mặt nước xa hơn.
Sau khi đi dạo trên con đường nhỏ bên bờ sông một lúc và thưởng thức chút cảnh đẹp sông Qua, hai người liền đi lên con đường phố phía trên.
Thanh âm ai oán thê lương truyền đến, hai người nhìn tới thì nhìn thấy cách đó không xa có người kéo đàn nhị.
Khi bọn họ bước vào, mới phát hiện là một ông lão mang kính đen.
Thân thể ông lão rất gầy, dùng từ gầy trơ xương để hình dung cũng không quá đáng và còn là một người mù.
Có lẽ tất cả những người kéo đàn nhị đều bị mù, Tô Bạch thường gặp những người như vậy trên đường phố.
Cũng chỉ có ở Bạc Thành vào năm 2012. mới có thể nhìn thấy người kéo đàn nhị.
Giống như một số thành phố lớn, lề đường cũng có người bán nghệ kiếm tiền, nhưng đa số đều lấy hát làm chủ.
Nhưng những người bán nghệ bằng việc kéo đàn nhị trên đường phố, khi còn bé Tô Bạch gặp đặc biệt nhiều.
Khi đó, coi như là những thành phố cấp một giống như Thâm Thành cũng có không ít.
Nhưng bây giờ, dần dần ít đi rồi.
Ba năm thổi sáo, năm năm thổi tiêu, một cây đàn nhị kéo gãy eo.
Bởi vì khó học và mất rất nhiều năm mới thành thạo được. Bởi vậy, có rất ít người học đi học đàn nhị thời bấy giờ.
Kiếp trước, có một khoảng thời gian Tô Bạch rất thích tiêu, bởi vì xem tiểu thuyết và truyền hình, những hiệp khách kia dùng trường tiêu làm vũ khí rất đẹp. Do đó, hắn không chỉ bỏ ra một số tiền lớn để mua một cây trường tiêu đắt tiền, mà còn đăng ký vào một lớp để học nữa. Thế nhưng, cũng chỉ học được cách bấm các ngón trong vài tháng và miễn cưỡng có thể thổi lên thôi, muốn thổi một khúc hoàn chỉnh cực kỳ khó khăn.
Dần dần, Tô Bạch đành từ bỏ.
Không biết có phải là do ông lão kéo thực sự quá hay, ngay cả Khương Hàn Tô nghe xong cũng có chút đau thương.
"Thanh âm này, quá là buồn!" Khương Hàn Tô nói.
"Âm thanh đàn nhị vốn là lấy ai oán mà nổi tiếng, hơn nữa ông ấy còn kéo danh khúc thiên cổ là Lương Chúc." Tô Bạch nói.
Phiên bản Lương Chúc của đàn nhị, xác thực có thể khiến người ta phải rơi lệ.
Cái bát của ông lão trống rỗng, mãi đến bây giờ vẫn không thu được một đồng khen thưởng nào.
Tô Bạch móc ra mười đồng tiền bỏ vào trong bát của ông ấy, sau đó mang theo Khương Hàn Tô rời đi.
Không cần biết cho bao nhiêu, dù sao đây chính là tâm ý của hai người bọn họ.
Tô Bạch hễ gặp được những người lấy bán nghệ sống qua ngày đều sẽ cho ít tiền.
Những người này tốt hơn rất nhiều những người trong thành phố, khư khư giữ chặt tay không buông, khi nào cho tiền thì mới buông.
Loại người như vậy mới thật đáng ghét, bạn không cho, người đó có thể lôi kéo bạn không buông. Vì để tránh lúng túng trong đám đông, hoặc là có việc gấp cần phải tiết kiệm thời gian, bạn chỉ có thể bỏ tiền ra cho người đó.
Tiếp tục đi về phía trước một lúc, hai người dĩ nhiên đến chợ chó mèo trong thành phố.
Nhìn người đi đường dắt chó và mèo, Tô Bạch hỏi: "Cậu thích mèo không?"
"Tớ không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ chưa từng nuôi."
"Dù cậu có thích thì tớ cũng không nuôi." Tô Bạch cười nói.
"Vì sao?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Nuôi những động vật nhỏ này có ích lợi gì? Nuôi tiểu Hàn Tô nhà ta mới thú vị nhất!" Tô Bạch cười nói.
"Tớ không phải thú cưng." Khương Hàn Tô trợn to hai mắt.
"Tớ không thích nuôi những động vật nhỏ này là vì nếu như những động vật nhỏ này là con đực, ví dụ như nuôi phải một con mèo đực, cậu ôm vào trong ngực tớ sẽ ghen. Nếu như cậu không cảm thấy gì khi tớ ôm một con mèo cái trong lồng ngực mỗi ngày, vậy chúng ta có thể đi vào mua một con. Những bé mèo con này thật sự rất đáng yêu." Tô Bạch cười nói.
"Không muốn." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Tớ không thích mèo."
"Vậy thì chúng ta sẽ nuôi một bé chó cái?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ cũng không thích chó." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
"Vậy cậu thích gì?" Tô Bạch hỏi.
"Cái gì tớ cũng không thích." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy, nói: "Không biết xấu hổ nha, dĩ nhiên là đang ghen với những động vật nhỏ."
"Tớ không có ghen." Khương Hàn Tô nhăn mũi nói.
"Được, nếu cậu không ghen, vậy chúng ta đi vào mua một con mèo cái đi?" Tô Bạch cười hỏi.
"Hừm, mua thì mua!" Khương Hàn Tô gật đầu nói.
Thấy cô ấy gật đầu, Tô Bạch liền dẫn cô ấy vào chợ chó mèo.
Tô Bạch cũng không dẫn cô ấy đi xa, mới vừa đi vào liền nhìn thấy một con mèo trắng rất xinh đẹp trong lồng.
Bởi vì Tô Bạch chưa từng nuôi mèo, đối với các giống mèo không hiểu gì hết.
Chỉ là hắn đi vào không phải vì mua mèo, sau khi nhìn thấy con mèo này, Tô Bạch trực tiếp hỏi người bán hàng: "Ông chủ, đây có phải là mèo cái không?"
"Không, nó là mèo đực." Người bán hàng nói.
"Mèo đực sao? Bề ngoài thật khó coi."
Tô Bạch lại tìm thấy một con mèo nhỏ màu cam đáng yêu, hỏi: "Đây có phải là mèo cái không?"
"Đúng. Đây là một bé mèo cái hai tháng tuổi." Người bán hàng nói.
Người bán hàng có chút kỳ quái, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải một người đi mua mèo mà hỏi là đực hay cái.
Những khách hàng trước đây chỉ cần nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, sau đó hỏi thêm có bị bệnh hay không bị bệnh rồi mới mua, chưa có một người nào hỏi qua giới tính.
"Được, vậy thì lấy bé mèo cái này đi." Tô Bạch cười nói.