Vẻ mặt Lâm Trân tối sầm khi cùng Đoàn Đông Phương nói chuyện, bà đứng ở trước cửa lớn và không nói một lời.
Đoàn Đông Phương thân là giáo viên, đã từng bảo đảm với Lâm Trân sẽ không để cho người nào trong trường học quấy rối đến Khương Hàn Tô. Lâm Trân vừa hỏi vừa nói bóng nói gió như thế, Đoàn Đông Phương liền kể hết cho bà nghe toàn bộ. Là một giáo viên, vì suy nghĩ cho thành tích học tập của Khương Hàn Tô và Tô Bạch, ông ấy cũng không muốn cả hai người họ yêu sớm khi còn đang học cấp 3.
Tương lai sẽ có nhiều thời gian yêu đương nên cần phải tập trung cho việc học hành khi còn đang học cấp 3. Bây giờ ông ấy không còn là giáo viên của bọn họ nữa, không cách nào quản họ được, nhưng để Lâm Trân đi quản thì không sai chút nào.
Trên thực tế, sau khi nghe được những lời Vương Bình nói, Lâm Trân tin ba phần rồi.
Nếu đổi lại là người khác tung tin đồn nhảm, Lâm Trân đương nhiên sẽ không tin.
Nhưng đây chính là lời của vợ Trình Hiệu Khải nói cho Vương Bình nghe, người này là người thành thật và có trách nhiệm nhất trong mấy dặm xung quanh đây.
Nếu như không có bằng chứng cụ thể, vợ Trình Hiệu Khải tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Hơn nữa, mới vừa nãy nghe những gì Đoàn Đông Phương nói, tuy Đoàn Đông Phương nói thời điểm cấp 2 Khương Hàn Tô không có yêu đương, nhưng có nói về chuyện cấp 2 hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì bây giờ Khương Hàn Tô đã yêu đương khi còn đang học cấp 3 là chuyện ván đã đóng thuyền. Cái này giống hệt với những gì con trai của Trình Hiệu Khải nói, cái người cùng Khương Hàn Tô yêu đương cũng là học sinh trường Dục Hoa, người kia không chỉ học cùng trường với Khương Hàn Tô, mà còn là bạn học cùng lớp.
Nói như thế, ngay từ khi còn học ở Dục Hoa, con gái bảo bối của bà chỉ sợ là có ấn tượng tốt với người kia, sau đó hai người lại cùng nhau thi đậu vào trường trung học số một Bạc Thành và dần dần xích gần nhau hơn.
Lâm Trân không có hỏi Đoàn Đông Phương người nam sinh kia là ai, bởi vì bất kể là ai, bà đều sẽ không để cho cả hai người ở cùng nhau khi còn đang học cấp 3.
Năm đó, bà vì yêu sớm, bị người lừa nên trở về quê kết hôn, những năm này ngậm bao nhiêu đắng cay.
Bà tuyệt đối không cho phép Khương Hàn Tô cũng giẫm lên vết xe đổ giống mình, đi theo con đường cũ của mình.
Thật ra, mặc dù bây giờ sự thật hiện diện ngay trước mắt bà rồi, nhưng mãi đến tận bây giờ Lâm Trân còn không tin được con gái của mình dĩ nhiên là yêu sớm, là yêu sớm vào năm học lớp 9 lớp 10.
Đây là chuyện Lâm Trân có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, bởi vì trước đây Khương Hàn Tô không bao giờ nghĩ về nó.
Trước đây, có biết bao nhiêu người trong thôn muốn đến làm mai cho con gái của bà, tất cả đều bị bà cứng rắn từ chối.
Khương Hàn Tô từng nói với bà rất nhiều về vấn đề này, đó chính là mãi mãi không yêu đương, mãi mãi không kết hôn và sống cùng bà suốt cả đời.
Rất nhiều lần Lâm Trân vì điều đó mà u sầu, ảo não, lo lắng và hối hận.
Bởi vì bà sợ uốn nắn quá tay, sợ ràng buộc con gái mình quá mức, sợ vì mình mà sau này Khương Hàn Tô không có hứng thú với bất kỳ chàng trai nào. Cuối cùng, con gái mình đến lúc tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc và không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Lâm Trân chỉ là không muốn để cho con gái mình yêu đương khi còn đang học, bởi vì yêu đương mà làm lỡ nghiệp học của bản thân. Bà chưa bao giờ muốn con gái mình cả đời không kết hôn, cả đời không có một người bạn trai nào.
Đối với lối suy nghĩ truyền thống này của Lâm Trân, một người phụ nữ được xem là trọn vẹn khi người đó kết hôn và có con.
Bây giờ ngày càng nhiều nữ sinh viên đại học trong thôn không muốn kết hôn, rất nhiều người đều hơn ba mươi tuổi còn chưa gả đi.
Các bậc làm cha làm mẹ vì điều này mà sầu đến phát điên.
Lâm Trân sợ Khương Hàn Tô ngày sau cũng như vậy, thật sự muốn cùng bà tiếp tục sống như thế mãi.
Nếu bà cứ trẻ mãi thì không sao, còn nếu như bà ra đi thì sao? Khương Hàn Tô sẽ trở thành một người cô đơn.
Trước đây, bà còn có con gái sống cùng mình. Nếu Khương Hàn Tô không kết hôn và không có bạn trai, bà đi rồi, đến cả một nửa người bạn đời của con gái mình cũng không có.
Đây mới thực sự là cô độc.
Chính vì nguyên nhân ấy, Lâm Trân mới nhiều lần khuyên con gái mình hãy yêu đương sau khi vào đại học.
Nhưng đó là sau khi học xong đại học, sau khi có khả năng tìm được một công việc tốt và nuôi sống bản thân. .
Cấp 3, là khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đến vào thời điểm này để ngăn cản con gái của mình thi đậu vào một trường đại học tốt.
Trong cuộc đời này, không nên dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ có dựa vào năng lực của bản thân, mới có thể thật sự có chỗ đứng trên thế giới này.
Nếu như năm đó, bà không bị ma xui quỷ khiến đi theo cha của Khương Hàn Tô trở về quê kết hôn, khi bà trúng tuyển vào đại học rồi, cho dù có bị người khác lừa thì đã sao?
Có một tấm bằng đại học tốt, bà vẫn có thể tìm được một người mình thích và sống thoải mái, sao giống như bây giờ, đến cả con cái của mình cũng phải theo mình chịu khổ.
Lâm Trân hiện tại rất tức giận, vô cùng tức giận.
Trong lúc đợi Khương Hàn Tô về nhà, bà lại phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ.
Khó trách, trong khoảng thời gian gần đây, Khương Hàn Tô thần thần bí bí, luôn cầm điện thoại di động, và thỉnh thoảng nở nụ cười trên mặt như là một người bị ngốc.
Thì ra, là đang yêu đương với ai đó.
Ngoài ra, Lâm Trân lại nghĩ tới một chuyện.
Tính cách của con gái mình bản thân mình biết, lấy tính tình của con mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng tiền vất vả kiếm được để mua điện thoại di động cho bản thân.
Trước đây, bản thân mình từng nói nhiều lần muốn mua cho con mình một chiếc điện thoại di động. Bởi vì khi lên cấp 3, học sinh có điện thoại di động khẳng định không ít, Lâm Trân không muốn bạn học khác có mà con gái mình không có, nhưng những lời này đều bị con gái mình từ chối.
Vì thế, điện thoại di động trên tay Khương Hàn Tô, tuyệt đối không phải là do con gái mình tự bỏ tiền túi ra mua, mà là của người bạn học nam kia cho.
Lúc này mới bao lâu, vậy mà đã ôm khư khư điện thoại di động rồi.
Nếu là bị những lời chót lưỡi đầu môi của người nam sinh kia lừa gạt, chẳng phải là đang còn độ tuổi đi học đã phải chạy về kết hôn?
Người con gái rơi vào lưới tình, IQ là con số không.
Bản thân bà đã từng chịu đựng phương diện này không ít.
Nghĩ đến đây, Lâm Trân nắm chặt tay.
Bất luận như thế nào, bà cũng phải làm cho Khương Hàn Tô kết thúc đoạn tình yêu này.
Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ loạn.
Nếu cứ chờ đến khi thành tích học tập của Khương Hàn Tô sụt giảm rồi mới đi quản lý, vậy thì đã quá muộn màng rồi.
Lâm Trân đứng trước cửa lớn đợi hơn 1 tiếng rưỡi, không di chuyển một lần nào.
Nếu bàn về sự quật cường, Lâm Trân bà ấy sao có thể không quật cường.
Nếu như không quật cường, năm đó cha của Khương Hàn Tô bỏ rơi bà ấy, bà ấy sẽ không lựa chọn ở lại chỗ này.
Cho dù là bà ấy mang theo Khương Hàn Tô tái giá, hay bỏ lại Khương Hàn Tô ở đây, sau đó bà ấy một mình cao bay xa chạy, những thứ này đều rất khả thi, đều tốt hơn hiện tại gấp mười lần.
Nhưng vì Khương Hàn Tô, vì để cho cha của Khương Hàn Tô cả đời đều phải sống trong đau khổ và bị khiển trách, bà ấy vẫn cứ lựa chọn ở lại chỗ này, vẫn cứ ngậm đắng nuốt cay nuôi Khương Hàn Tô lớn lên từng ngày
Con giống mẹ, bởi vì Lâm Trân quật cường, mới có Khương Hàn Tô quật cường.
Lại qua thêm nửa tiếng, khi thời gian đến ba giờ hai mươi phút, Khương Hàn Tô cuối cùng trở về nhà.
"Mẹ." Nhìn thấy Lâm Trân đứng ở cửa, Khương Hàn Tô gọi.
"Vào nhà". Lâm Trân trầm giọng nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhìn thấy sự tức giận phát ra từ cơ thể của Lâm Trân, cô dường như nghĩ đến điều gì đó.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì bản thân mình thông minh hiểu chuyện, ngoại trừ lần làm việc ngoài ruộng mà ngất xỉu, Lâm Trân chưa từng nổi giận với cô lần nào.
Hiện tại tức giận như vậy, khẳng định phát sinh chuyện gì lớn rồi.
Hơn nữa, chuyện có thể khiến cho mẹ mình tức giận đến như vậy, khẳng định là có liên quan đến mình.
Có thể khiến mẹ mình tức giận đến thế, lại có liên quan đến bản thân mình, chỉ cần nghĩ đến Khương Hàn Tô đã biết là chuyện gì.
"Dạ." Khương Hàn Tô đi vào phòng.
Nói cho cùng vẫn bị phát hiện, nhưng đây là sự lựa chọn của mình, làm sao có thể nào giấu diếm được mãi?
Bị phát hiện thì bị phát hiện thôi, lúc này Khương Hàn Tô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày này vẫn gạt mẹ mình, trong lòng cô thật sự không khỏe lắm.
Mẹ mình khổ cực như vậy, nhưng mình vẫn lừa mẹ mình, đây không phải chuyện mà một người con nên làm.