Chương 227: Nóng (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:09:55

Trong này có một nửa món ăn đều do Khương Hàn Tô làm, mà trong đó phần lớn đều dựa theo khẩu vị của Tô Bạch. Chẳng hạn như Tô Bạch thích ăn cay và thích ăn mặn, bởi vậy rất nhiều món ăn đều sẽ thiên về mặn cay. Tô Bạch ăn không còn biết trời đất, nhưng sắc mặt của hai mẹ con ngồi đối điện, hiển nhiên không còn dễ nhìn giống như lúc đầu nữa rồi. Lý Văn nhíu nhíu mày, khi nghe những câu trả lời qua loa đại khái của Tô Bạch, cũng không có tiếp tục mở miệng hỏi nữa. Đều là người thông minh, thái độ này của Tô Bạch rõ ràng là không chọn trúng. Càng là như vậy, Lâm Trân, Lý Văn, còn có Lý Tình Thiển càng thêm lúng túng. Mẹ con Lý Văn lúng túng là vì đây là lần đầu tiên hai người xem mắt và nhà trai không vui, mà Lâm Trân lúng túng lại là vì vất vả lắm mới gặp được người bạn lâu năm không liên hệ, vậy mà xuất hiện tình huống như thế này Bà ấy cũng không nghĩ tới hoàn cảnh nhà Lý Tình Thiển tốt đến thế, Tô Bạch dĩ nhiên không có chọn trúng. Trước đó bà còn nghĩ, nếu như Tô Bạch chọn trúng rồi, Lý Tình Thiển không có chọn trúng, mình coi như là mang khuôn mặt dày già nua này, cũng phải nói giúp Tô Bạch thật tốt. Chỉ là chuyện tình phát triển trở thành như thế này, thật sự là nằm ngoài dự đoán của bà. Lâm Trân thở dài một hơi, e là ngày sau giữa bà và Lý Văn phải xuất hiện một cái mụn nhọt rồi, bởi vì người bên trong giật dây chính là bà. Thật ra, trước đó Tô Bạch vì sợ Lâm Trân khó xử, cho nên mới nói chuyện bình thường cùng với Lý Tình Thiển. Nhưng hiện tại Khương Hàn Tô vì chuyện này mà cảm thấy oan ức muốn khóc, Tô Bạch tự nhiên không cho bất kỳ ai mặt mũi. Quan tâm làm gì, chỉ cần có thể giúp tâm lý Khương Hàn Tô dễ chịu một ít là được. Mẹ của cô ấy làm mai cho người cô ấy thích, cái này, ban đầu đã làm cho cô ấy khó chịu lắm rồi. Nhà Khương Hàn Tô tự nhưỡng rượu gạo uống rất ngon và gần một nửa vò đều vào trong bụng Tô Bạch. Nộng độ cồn trong rượu gạo không cao lắm, Lâm Trân nhưỡng rượu gạo mới chỉ khoảng ba độ, cùng đồ uống không khác nhau gì mấy. Bữa cơm này ăn rất nhanh, chỉ trong vòng nửa tiếng, mẹ con Lý Văn liền rời đi. "Con không chọn trúng Tình Thiển sao?" Lâm Trân hỏi. "Lý Tình Thiển quả thật rất tốt, nhưng thím Lâm à, con đã có người con thích rồi." Tô Bạch thẳng thắn nói: "Con chưa bao giờ nghĩ đến việc đi xem mắt, tất cả những thứ này đều là do dì út tự chủ trương, trước đây con cũng không biết chuyện này. Vì thế. thím Lâm, đừng tiếp tục làm mai cho con nữa. Cả đời này của con cũng chỉ muốn kết hôn và cưới một người thôi. Nếu như thím Lâm thật sự muốn làm mai cho con, vậy thím giúp con đi nói với cái người con thích đi." "Là con cái nhà ai? Thím có thể giúp con một tay nếu như có thể giúp con được, thím đúng là có thể giúp con đi nói chuyện." Lâm Trân nói. Không cần biết mong muốn của Tô Bạch là gì, bởi vì đây là chuyện Tô Sắc nhờ bà. Nếu như người Tô Bạch nói đến là người bà có thể đi đến nói chuyện được, bà tuyệt đối đi giúp một tay. "Thím Lâm biết vì sao ngày hôm nay con mang theo quà đi tới nhà thím không?" Tô Bạch thả đôi đũa trong tay xuống, cười nói: "Hôm nay con tới, cũng không phải là vì thím giúp con xem mắt." Tô Bạch chỉ vào Khương Hàn Tô bên cạnh đang gặm bánh màn thầu nói: "Thím Lâm, con thích cậu ấy, lần đầu tiên con nhìn thấy cậu ấy trong trường học thì con đã thích cậu ấy rồi." Khương Hàn Tô nhìn cái chén trống không trước mặt mình và tiếp tục gặm bánh màn thầu. "Thím Lâm, thìm nhìn xem, có bao nhiêu ngốc ngếch, cô gái như thế, ai có thể không thích đây?" Tô Bạch đĩa thịt gà nằm giữa đặt đến trước mặt cô ấy. "Tớ không thích cậu." Lâm Trân còn chưa nói, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nói trước. "Không sao, tớ tiếp tục theo đuổi cậu là được." Tô Bạch cười nói. "Vậy cậu đừng uổng phí tâm tư nữa, tớ sẽ không thích người như cậu đâu." Khương Hàn Tô nói xong, thả bánh màn thầu trong tay xuống, sau đó rời đi. Đây là đang lừa mẹ của cô, haizz, Khương Hàn Tô không muốn làm như vậy. Bây giờ rời đi, đem chiến trường giao cho Tô Bạch là tốt nhất. Lâm Trân nhíu mày lên, nói: "Tô Bạch, Hàn Tô còn đang đi học, trước khi con bé thi lên đại học, thím sẽ không để con bé xem mắt, cũng sẽ không để cho con bé yêu đương." Lâm Trân nói thẳng. "Thím, cậu ấy nói không yêu đương, có xem mắt hay không là chuyện của cậu ấy. Lần này con tới là muốn nói cho thím một tiếng trước, con thích Khương Hàn Tô. Vì thế bắt đầu từ hôm nay, con muốn theo đuổi cậu ấy." Tô Bạch nói. "Con không theo đuổi được." Lâm Trân lạnh lùng nói. "Đó không phải là chuyện của thím." Tô Bạch cười nói. "Ầm!" Lâm Trân tức giận dùng tay vỗ mạnh lên bàn một cái, sau đó nói: "Con bé là con gái thím, có thể không quản được sao?" "Dạ được, coi như là thím có thể quản được cậu ấy, nhưng thím không thể quản con được. Người theo đuổi cậu ấy trong trường học không ít, chuyện như vậy thím hẳn là biết rồi. Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy không bao giờ thiếu người theo đuổi, không có cái đạo lý người khác theo đuổi được còn con thì không được? Chỉ là người khác theo đuổi cậu ấy nhưng cậu ấy không nói cho thím biết, mà con vì thím là mẹ của cậu ấy, lại có quan hệ với dì út, cho nên hôm nay con tới chỉ muốn nói thẳng cho thím biết, đặc biệt nói cho thím biết một tiếng." Tô Bạch nói. "Thím, theo đuổi được hay không theo đuổi được cũng không sao, con chỉ không muốn để lại tiếc nuối cho thanh xuân này của con. Cho dù cuối cùng con còn chưa theo đuổi được Khương Hàn Tô, vậy cũng sẽ không để con hối hận, bởi vì ít nhất con từng nỗ lực theo đuổi qua một người." Tô Bạch nói. "Con nói xong rồi, con có thể đi được rồi." Tô Bạch nói xong đứng lên. Lâm Trân rõ ràng là đang rất tức giận, nếu tiếp tục nói tiếp, không chừng sẽ bị bà ấy dùng chày cán bột đuổi mình ra ngoài. Mục đích Tô Bạch tới đây hôm nay là muốn đem cái suy nghĩ mình thích Khương Hàn Tô nói cho bà ấy biết. Làm cho bà ấy chấp nhận, cần một quá trình rất dài. Tô Bạch cũng không hy vọng xa vời Lâm Trân có thể chấp nhận hắn trong khoảng thời gian ngắn. Tất cả mọi chuyện cũng phải cần một sự mở đầu. Mà chỉ cần mở đầu, chuyện kế tiếp chỉ cần chậm rãi tấn công từ từ là được. Bây giờ chỉ mới qua nửa học kỳ, cấp 3 còn cần thời gian hai năm rưỡi nữa mới kết thúc. Thời gian hai năm rưỡi, Tô Bạch có lòng tin có thể giải quyết chuyện của Lâm Trân. Kỳ nghỉ đông quá ngắn và có quá nhiều chuyện cần phải làm, Tô Bạch không thể ở đây năn nỉ ỉ ôi. Nhưng đến kỳ nghỉ hè thì khác, lần nghỉ hè tới, Tô Bạch quyết định ở nhà và mỗi ngày đi đến nhà Khương Hàn Tô. "Con cầm đồ của con mang hết về đi!" Lâm Trân lạnh lùng nói. "Đây là đồ con đưa cho thím, con làm sao có thể lấy về." Nói xong, Tô Bạch trực tiếp đi ra sân. "Hàn Tô!" Lâm Trân gọi. "Dạ mẹ?" Khương Hàn Tô từ trong gian phòng của mình đi ra. "Tô Bạch học cùng một lớp với con?" Lâm Trân hỏi. "Không, cậu ấy ở ban 7." Khương Hàn Tô nói. "Hừ, khó trách, một học sinh cả ngày chỉ biết yêu đương có thể học tập chăm chỉ mới lạ." Lâm Trân hừ lạnh nói. "Trước đó nó ở trường học theo đuổi con sao?" Lâm Trân lại hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, tuy cô không muốn lừa dối mẹ, nhưng có một số việc không thể không lừa được. "Không có." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Trường trung học số 1 rất lớn, con ở trong trường học cũng chưa từng nhìn thấy mặt cậu ấy. Mấy ngày trước ở trên bàn tiệc ăn uống, con mới biết cậu ấy cũng học ở trường trung học số 1." "Sau này, nếu nó dám ở trong trường học theo đuổi con hoặc là ảnh hưởng đến chuyện học tập của con, con cứ nói trực tiếp cho chủ nhiệm lớp của con biết." Lâm Trân nói. "Dạ, con biết rồi." Khương Hàn Tô nói. "Con đem mấy món đồ của nó trả lại cho nó hết đi." Lâm Trân có chút buồn bực nói.