Trước đây, Tô Bạch còn có thể thỉnh thoảng nấu ăn. Còn bây giờ, Khương Hàn Tô tự mình làm hết mấy công việc nhà và nấu ăn.
Nhưng Tô Bạch không ngốc, hắn dùng tay thử nhiệt độ nước một chút, rõ ràng là rất nóng.
Tô Bạch tức giận gãi gãi lòng bàn chân của cô, nói: "Em, em thật là, những cô gái khác đều luôn khao khát có được một người bạn trai luôn đối xử tốt với họ. Còn em thì ngược lại, anh đối xử tốt với em, em lại không thích."
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, tính tình Khương Hàn Tô thế nào, hắn làm sao không biết được.
"Không phải không thích, mà là, mà là, em, em không biết nên làm gì. Là vì anh đối xử quá tốt với em, em không biết nên làm cách nào mới có thể bù đắp lại được." Khương Hàn Tô nói.
"Em đừng quên vụ cá cược ở quán trò chơi điện tử, muốn bù đắp cho anh ư, sao em không mặc thêm mấy cái vớ đen cùng với vài bộ quần áo phù hợp với nó đi?" Ánh mắt Tô Bạch bỗng nhiên sáng lên, hắn nuốt ngụm nước bọt, nói: "Nếu không thì, ngày mai anh mua cho em hai bộ tất chân, một bộ trắng một bộ đen, em mang mỗi cái một đùi đi."
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Biến thái."
"Có được hay không đây?" Tô Bạch hỏi.
"Em, em không biết." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Vậy coi như em đồng ý rồi." Tô Bạch quay lại cho thêm chút nước, lần này dùng tay thử một chút, nhiệt độ nước không còn nóng nữa.
Bỏ đôi chân trắng như tuyết của cô vào trong, rửa tới rửa lui vài lần, được rồi, nói đúng hơn là nghịch vài lần trong nước.
Cho đến khi nước lạnh đi, Tô Bạch mới cầm lấy khăn mặt và lau khô sạch sẽ đôi chân mịn màng của cô.
Tô Bạch từ trong túi lấy ra một cái hộp, cười nói: "Em khẳng định rất muốn biết trước đó anh đi ra ngoài lấy cái gì về."
"Từ rất lâu trước đây, anh đã nhờ những người bạn của anh tìm nó. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy nó từ vài ngày trước. Sau đó, anh liền kêu họ gia công gấp trong ngày hôm qua và gửi đến chỗ của anh."
Tô Bạch từ trong hộp lấy ra cái lắc chân dây đỏ, trên sợi dây đỏ có một viên ngọc thạch sáng lấp lánh.
Viên ngọc thạch này có màu xanh ngọc lục bảo và lấp lánh hơn cả kim cương.
"Người con gái đeo sợi dây đỏ trên chân mang ý nghĩ tìm người bạn đời và chờ mong sự xuất hiện của một tình yêu chân thành. Nhưng nếu như cái lắc chân dây đỏ được người mình thương trong lòng đeo giúp mình, nghĩa là giữa hai người có sự ràng buộc, không chỉ là kiếp trước, càng không phải là kiếp này, mà bất luận trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, đều sẽ gặp nhau, vĩnh viễn yêu nhau."
Tô Bạch cầm lấy chân trái của cô, giúp cô đeo lên, nói: "Đá Garnet còn có tên gọi khác là nữ nhân thạch vì đeo ở trên người có thể giúp máu huyết lưu thông và có tác dụng làm đẹp. Ngoài ra, còn có thể điều trị thân thể, giảm nguy cơ mắc bệnh, đặc biệt là đối với những người thiếu máu và máu huyết lưu thông kém."
"Đá Garnet lấy màu xanh đứng đầu, mà Demantoid Garnet gần như ngừng khai thác từ lâu. Vì thế, để tìm được nó có hơi phiền phức, nhưng cuối cùng cũng coi như tìm thấy một viên." Tô Bạch cười nói.
Demantoid Garnet tỏa sáng rực rỡ trên mắt cá chân thanh tú của cô.
Nó được kết hợp với một bàn chân đẹp trắng mịn hoàn hảo, càng tăng thêm vẻ đẹp cho nhau.
Thực sự là đẹp không cách nào diễn tả nổi.
Nếu như không phải thời tiết quá lạnh, sợ chân của cô bị lạnh cóng, Tô Bạch thật sự muốn đặt vào trong tay nhìn thêm một lúc.
"Quá, quá quý giá rồi." Khó tìm như vậy, khẳng định rất đắt, Khương Hàn Tô định từ chối.
"Không cho từ chối, nếu không anh sẽ giận. Anh đã bỏ công bỏ sức, trăm cay nghìn đắng mới có thể mua được nó cho em. Tốt xấu gì em cũng phải cảm nhận được sự khổ tâm của anh chứ." Tô Bạch nói.
"Em không cần mua mấy thứ đó, em chỉ cần anh thật tâm thật lòng là được." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tiền chúng ta kiếm được nhiều như vậy phải dùng nó thế nào đây? Nếu em có tấm lòng từ thiện, không bằng chúng ta quyên góp toàn bộ đi." Tô Bạch hỏi.
"Không muốn." Khương Hàn Tô vội hỏi: "Chúng ta vất vả khổ sở mới kiếm được tiền, quyên góp để làm gì?"
"Vậy anh mua cho em chút đồ quý giá, em lại không nhận, vậy anh nên làm gì với nó đây?" Tô Bạch hỏi.
"Chúng ta còn chưa kết hôn mà." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Đây là chuyện sớm muộn thôi? Chẳng lẽ em muốn chia tay với anh!" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, nói: "Nếu anh còn dám nói lời chia tay, em, em sẽ báo cảnh sát đấy."
"Bởi vì em không thể nhìn anh ở cùng với người con gái khác được. Không đúng, em cũng không thể không ở bên anh, dù sao hai chúng ta nhất định phải ở cùng nhau mãi mãi. Là anh khiến em thích anh, anh phải chịu trách nhiệm." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy em còn lo lắng cái gì nữa? Món quà quý ở tấm lòng, nhận lấy là được rồi. Trên đời này chẳng có đồ vật nào quý giá bằng em đâu. Chỉ cần em biết như thế thôi, đừng nói một viên ngọc thạch, dù cho có người cầm tới 10 tỷ để đổi em, anh sẽ không đổi." Tô Bạch nói.
"Nhưng người nào đó thì không chắc cho lắm, nếu người ta có đưa người đó 10 tỷ, nói không chừng thật sự sẽ bán đứng anh mất." Tô Bạch nói.
"Em không làm thế." Khương Hàn Tô mím môi nói.
"Em nhận, được chưa." Khương Hàn Tô xỏ chân vào trong giày bông, rồi nhìn viên đá Demantoid Garnet nơi cổ chân đang tỏa sáng lấp lánh. Thực sự rất đẹp, không có cô gái không thích đồ vật lấp lánh và tỏa sáng.
"Haizz, em lại dựa dẫm vào anh thêm rồi. Sau này, nếu như chúng ta chia tay, em lại càng không có tiền để trả cho anh rồi. Đến lúc đó, em phải lấy tính mạng ra trả cho anh thôi. Như những gì anh nói, tính mạng của em còn đáng giá hơn viên ngọc thạch này." Khương Hàn Tô nói.
"Em còn nói lung tung là anh đánh em đấy." Tô Bạch nói xong, rồi ôm cô lên và nói: "Ngày hôm qua anh buông tha cho em, ngày hôm nay anh sẽ không buông tha cho em nữa. Không tới ba lần, đêm nay em đừng hòng trốn thoát, anh tặng quà cho em, em cũng phải báo đáp lại cho anh chút gì đi."
Nói xong, Tô Bạch ôm cô lên giường.
Sau đó không lâu, một chiếc giày bông từ bên chân trái của cô rơi xuống, ánh sáng Demantoid trong suốt lập loè nơi cổ chân của cô và mấy ngón chân ngọc xinh của cô đang co quắp lại cùng một chỗ với nhau.