Tô Bạch mở tay phải của mình ra, bên trong có một khối nam châm hình chữ U.
Hắn rút nam chân về, kim trên vòng quay tự động quay, sau đó trực tiếp lùi về vị trí hai mươi.
Tô Bạch lại đem tay cầm nam chân để lên nơi có phần thưởng 100, cây kim tự hút qua đó.
"Ông à, ra ngoài lừa người cũng phải theo kịp thời đại chứ, ông mang theo nam châm đi kiếm cơm, ông không biết thay một cái mới có sức hút tốt hơn à?" Tô Bạch cười hỏi.
Kiếp trước vì phá giải đạo cụ lừa người của ông lão này, Tô Bạch đã đặc biệt đi tìm hiểu một phen.
Sau khi hiểu rõ, hắn mới biết được, phương pháp khống chế vòng quay dĩ nhiên đơn giản vô cùng, cũng chỉ là gắn một cục nam châm nhỏ ở đầu mũi kim, rồi tay cầm một cái khác là xong.
Như vậy, mũi tên vòng quay di chuyển tới nơi nào, tự nhiên đều do ông ấy tự khống chế.
Nghe xong lời Tô Bạch nói và nhìn tới nam châm trong tay Tô Bạch, tất cả mọi người vây xem tự nhiên đều hiểu ra.
Tục ngữ có câu cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy, bắt đầu từ người thứ nhất chỉ trích, mọi người vây xem cũng đều bắt đầu chỉ trích theo.
Đương nhiên, nó chỉ giới hạn ở những lời chỉ trích.
Chuyện như vậy, xảy ra ở rất nhiều sạp bán hàng ở nông thôn, cảnh sát quản không được.
Nhưng Tô Bạch ban đầu chỉ muốn trút hết bực bội trong lòng, thủ đoạn ông ấy lừa người bị Tô Bạch vạch trần. Sau này muốn tiếp tục lừa người, trừ phi đi đến một nơi khác xa xôi hơn, bằng không thì mười dặm tám thôn đều biết ông ấy dùng nam châm khống chế vòng quay, ông ấy không thể gian lận được nữa.
Có vài người ở đây bị ông ấy lừa, không phải không muốn tới tìm ông ấy để gây sự, chỉ là rất nhiều người cũng không biết ông ấy làm cách nào khống chế vòng quay.
Tục ngữ có câu bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian dâm phải bắt cả cặp. Nếu không có chứng cứ, ông ấy cũng chỉ là viết vài dòng chữ nhỏ hoàn trả lại hai mươi đồng. Chỉ có thể trách bản thân mình không cẩn thận, tự gây phiền phức cho mình. Thế nhưng, nếu mánh khóe bị vạch trần thì hoàn toàn khác, bởi vì đó là thứ kiếm cơm của ông ấy, một khi vạch trần là không cách nào đặt chân được nữa.
Bên trong quần chúng vây xem có không ít người bị ông lão lừa gạt, nhìn thấy tiền tài của bản thân mình trước đây dĩ nhiên là bị một khối nam châm nho nhỏ này lừa mất, tất cả đều đang tìm ông lão đòi trả lại tiền.
Nhìn thấy ông lão bị mọi người bao vây, Tô Bạch trả lại số tiền mà cậu bé đã thua, sau đó mang theo Khương Hàn Tô rời đi.
"Có rất nhiều quán ven đường đi lừa gạt người ta, tớ không phải cố ý muốn tìm những người đó gây sự, cũng không phải vì cái gọi là biểu dương chính nghĩa. Chỉ là sáu năm trước, vào năm tớ học lớp 3, khi đó điều kiện sống trong nhà có tốt hơn một chút. Trước đây, mỗi lần đi lên trên trấn, bà nội cũng chỉ cho vài đồng. Đương nhiên, vài đồng tiền này lên trên trấn ăn một bữa cơm nhất định có thể ăn no, nhưng những trò chơi gian lận như vòng quay kia, tớ cũng chỉ có thể ước ao nhìn những đứa trẻ có tiền chơi thôi."
"Năm lớp ba tớ đi phùng hội ở Lâm Hồ, lần đầu tiên bà nội cho tớ mười đồng tiền. Vào buổi tối trước một ngày phùng hội, tớ vui đến nỗi cả đêm không ngủ được, đã nghĩ sáng sớm ngày mai đi lên trên trấn sẽ chơi qua một lần tất cả những trò chơi chỉ có thể nhìn người khác chơi trong những lần trước. Và ngày hôm sau tớ dậy rất sớm, đi theo người cùng thôn lên trên trấn, mười đồng tiền của tớ bị lừa sạch, mất hết tất cả." Tô Bạch nói.
"Là bị ông lão vừa rồi lừa sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đúng, thật ra mà nói lừa cũng không đúng lắm, hẳn là do tớ có lòng tham mới đúng, rất nhiều đứa trẻ cùng thôn đều nhìn thấy cái này, nhưng chúng nó đều không chơi, chỉ vì tớ ham rẻ thôi. Nghĩ như thế, ngày hôm nay hẳn là tớ không nên tìm ông ấy gây sự mới đúng. Thế nhưng, ngày hôm nay vừa thấy được ông ấy, tớ không nhịn được! Ngày hôm đó, tớ ngồi ở đầu đường cả một ngày, tiền bị lừa mất rồi, tớ cũng không dám về nhà sớm, sợ bị bà nội đánh chửi, cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ đó nhìn người khác chơi, nhìn người khác ăn."
"Hàn Tô, cũng là vào sáu năm trước, không có điện thoại di động, không có bất cứ thứ gì, tớ nhớ rất rõ, cả ngày hôm đó dài đằng đẵng, mỗi một giây trôi qua đều rất chậm, tớ muốn khóc, nhưng tớ cố kìm nén xuống. Khi về đến nhà vào buổi tối, tớ nằm trong chăn và khóc không ngừng." Tô Bạch nói.
Sau năm đó, Tô Bạch bắt đầu lên thành phố đi học, không còn đi tới phùng hội ở trấn lần nào nữa.
Sau năm lớp 9, Tô Bạch lại đi đánh giải chuyên nghiệp.
Đợi đến lúc có tiền và có thời gian chơi những trò chơi kia, bản thân đã lớn hơn và khoảng thời gian đó đã trôi qua.
Vật đổi sao dời, thời gian thấm thoát thoi đưa, đồ vật đứa trẻ muốn trước đây, đến khi lớn lên không còn hứng thú nữa.
Nhưng không thể đạt được gì trong khoảng độ tuổi đó, cũng là một loại tiếc nuối.
"Cậu không có sai, ông ấy lừa cậu, là ông ấy sai." Khương Hàn Tô khẳng định nói.
"Tớ thật là ngốc." Tô Bạch cưng chiều nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, cười nói: "Nếu như đổi thành tiểu Hàn Tô nhà ta, tiểu Hàn Tô nhà ta tuyệt đối ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn."
"Chỉ là ăn một con cua lớn để mở mang tầm mắt. Từ đó về sau, bất luận tớ làm cái gì đều sẽ có thêm sự cẩn thận, để tránh giẫm lên vết xe đổ và bị lừa thêm lần nữa." Tô Bạch nói.
Nam châm trong tay Tô Bạch vừa rồi là do hắn kêu Khương Hàn Tô lúc mua bánh nướng sẵn ghé qua tiệm kim khí mua. .
Cũng chính bởi vì Tô Bạch đem suy nghĩ của mình nói cho Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô mới không có khuyên nhủ Tô Bạch.
"Khi có nhiều người, cậu nắm tay tớ, người khác không nhìn thấy. Nhưng khi cậu nhéo mặt của tớ rất dễ bị người cùng thôn nhìn thấy." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Được, vậy tớ không nhéo nữa." Tô Bạch mỉm cười và nắm lấy tay Khương Hàn Tô ở phía dưới.
Bọn họ đi tới một nơi có rào chắn và nằm nhoài trên lan can rào chắn để xem xiếc khỉ.
Xưa ở quê có nhiều buổi xiếc khỉ như thế này, chính là một ông lão mang theo vài con khỉ và để chúng nó biểu diễn tạp kỹ.
Người vây xem bên cạnh không thể không giương mắt nhìn, sau khi buổi xiếc khỉ kết thúc, ông lão cầm bát tới lấy tiền.
Đương nhiên, nếu như bạn không tiền, cũng có thể không cho, cái này không có tính bắt buộc.
Mấy con khỉ rất linh hoạt và chúng đã theo người biểu diễn đi đến nhiều nơi, mỗi con đều có tài nghệ rất cao siêu, bởi vì tất cả chúng đều được huấn luyện bởi con người.
Hai người nhìn một lúc, chờ ông lão đến lấy tiền, Tô Bạch thưởng mười đồng tiền, sau đó liền dẫn Khương Hàn Tô rời đi.
"Ông chủ, cho năm đồng tiền vòng." Hai người đi tới nơi ném vòng.
"Được." Ông chủ thu tiền, sau đó đưa cho Tô Bạch ba mươi vòng.
Tô Bạch chia cho Khương Hàn Tô mười lăm vòng, tiếp đến là ném xuống ba mươi vòng và chỉ trúng mục tiêu mấy cái xâu chìa khóa lông tơ.
Tiếp tục đi về phía trước, chính là sân khấu hí khúc.
Bởi vì khoảng cách giữa Bạc Thành và tỉnh Hà Nam rất gần nên ở nơi này của Tô Bạch bọn họ rất thịnh hành dự kịch.
Đương nhiên, trong vài năm qua, rồi đến vài năm nữa, người nghe hí càng ngày càng ít.
Người ngồi xung quanh đài nghe hát hí đều là người già, còn người trẻ tuổi thì không thích nghe những vở kịch lớn này.
Nhưng vì bà nội rất thích nghe hí, có không ít lần bà nội dẫn theo Tô Bạch nghe hí khi còn bé, Tô Bạch mới biết được lúc này trên sân khấu đang hát hí gì.
Trên sân khấu chính là vở dự kịch nổi tiếng Trát Mỹ Án.
Hí này còn có tên gọi là Tần Hương Liên và Minh Công đoạn, bởi vì là một vở kinh điển nên không chỉ có dự kịch, trong đó còn có kinh kịch, Tần xoang và Triều kịch.
Hát hí khúc không chỉ có một nhà này, có lẽ là do sự cạnh tranh giữa hai nhà, bên này là vở Trát Mỹ Án, còn sân khấu kịch bên một nhà khác đang hát Triều Dương Câu.
Triều Dương Câu là một tượng đài lớn khác của dự kịch Hà Nam hiện đại, hí này giữ vị trí rất cao trong hí kịch hiện đại.
Nếu như nói lời bài hát trong hí kịch cổ đại bởi vì có nguyên nhân là giọng hí nên khó mà nghe hiểu được, như vậy hí kịch hiện đại đều là lời hiện đại, nghe rất dễ và cũng rất dễ hiểu.
Lúc này, Triều Dương Câu đang tới trích đoạn kinh điển nhất "Bà thông gia hát đối".
Nếu như nói hí kịch cổ đại chỉ có những người ở thế hệ trước yêu thích, như vậy hí kịch hiện đại lại được rất nhiều thế hệ trung niên ở đây hoặc những người sàn tuổi như Tô Bạch yêu thích.
Hí kịch hiện đại, cha mẹ Tô Bạch rất yêu thích, cái này cũng là điều Tô Bạch khi còn bé ghét nhất, bởi vì chỉ cần bọn họ vừa về, đầu DVD trong nhà sẽ mở hí kịch hiện đại lên.
Hơn nữa, Tô Bạch lại cực kỳ ghét loại hí khúc này, Tô Bạch đối với hí kịch hiện đại rất chán ghét, thậm chí còn hơn cả hí kịch cổ đại.
Hí kịch cổ đại còn có đánh võ nên nhiều cảnh võ thuật được rất nhiều võ sinh bên trong biểu diễn, nhìn rất là đẹp mắt.
Tô Bạch vừa nghe người trên sân khấu đó hát Bà thông gia, hắn ngồi ở dưới, nhất thời tê cả da đầu.
Hắn muốn kéo Khương Hàn Tô đi nhanh một chút, nhưng đâu ai ngờ, lúc Khương Hàn Tô nghe được âm thanh này thì ngừng lại.
Vẻ mặt Tô Bạch lúc này có chút quái lạ.
Bởi vì người ở phía trên hát, Khương Hàn Tô dĩ nhiên cũng ở phía dưới hát theo.