Thứ bảy ngày 22 tháng 9 năm 2012. tiết thu phân.
Vào tiết thu phân, nắng nóng đã giảm, thời tiết chuyển lạnh, Tô Bạch cũng khoác thêm một cái áo choàng ngắn bên ngoài.
Cái gọi là áo choàng ngắn, nghĩa là cái áo khoác theo cách gọi của phương bắc.
Tuy ngày tháng năm sinh trên giấy CMND của Tô Bạch bị sai, nhưng 19 tháng 9 đã qua, độ tuổi hợp pháp của hắn đã tròn mười sáu tuổi.
Buổi sáng ngày 20 tháng 9, Tô Bạch xin nghỉ hai ngày để quay về Qua Thành.
Khi đủ độ tuổi, các loại giấy chứng nhận có thể làm rồi.
Tô Bạch cũng không quên ước mơ sau khi hắn sống lại.
Cho nên, ngày thứ năm hắn đã xin nghỉ hai ngày, là vì bộ công thương không có làm việc vào cuối tuần.
Hai ngày này, Tô Bạch xem như đã làm xong toàn bộ các loại giấy chứng nhận lớn nhỏ mà hắn có thể làm được.
May là không có nhiều nhà hàng ở Qua Thành làm những giấy chứng nhận này, Tô Bạch đi tới đều trực tiếp làm cho hắn.
Tô Bạch để Từ Kỳ đăng bài tuyển dụng và quảng cáo trên mạng, bắt đầu tiếp tục tuyển người.
Với thu nhập vài tháng qua của bốn quán mì, Tô Bạch làm ra một chút tính toán.
Mới bắt đầu là mở hai quán, mỗi quán chỉ tốn hơn bốn vạn, hiện tại coi như là mở một quán tốn năm vạn, với tài chính hiện có của Tô Bạch, đại khái có thể mở thêm khoảng mười cái nữa. Mấy tháng này, mỗi tháng Bạch Tô đều có mười mấy vạn thu nhập ròng, Tô Bạch nắm trong tay tài chính hơn 70 vạn trong quỹ.
Tô Bạch dự định lưu lại cho mình mười vạn, sau đó sẽ mở thêm mười hai quán.
Ngoại trừ Từ Kỳ đang quản lý bốn quán này ra, cứ hai quán khác là phải tuyển thêm một người quản lý.
Mười trong số mười hai quán mới được mở ở Qua Thành, Tô Bạch ở Bạc Thành chưa có thử qua, nhưng mở ở Qua Thành khẳng định một điều là có lãi không lỗ.
Hai quán còn lại sẽ được mở gần trường trung học số một ở Bạc Thành để thăm dò tình hình nếu có thiếu thì cũng chỉ là thiếu hai quán.
Hơn nữa, Tô Bạch cảm thấy trước đây bản thân mình cùng nhiều người đồng thời nghiên cứu ra phương pháp phối nguyên liệu như vậy, quán mì tuyệt đối có thể mở rộng ra Qua Thành được.
Cũng chính là vào ngày 22 hôm nay, cả bốn quán mì tạo được nên tên tuổi ở khu vực xung quanh bỗng nhiên cùng lúc đổi từ Bạch Tô sang Tô Bạch.
Thời khắc này, Tô Bạch cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại lấy cái tên này, coi như là có người biết quán mì này do hắn mở đi nữa, Tô Bạch cũng không sợ.
Những giấy chứng nhận có thể làm được hắn đều làm đầy đủ cả rồi, nếu như bọn họ muốn báo cáo, không thể nghi ngờ là đang lấy đá đập chân mình mà thôi.
Sau khi Tô Bạch quay trở về Qua Thành và nhìn thấy Từ Kỳ, còn phát sinh không ít chuyện thú vị.
Trong thành có không ít thương nhân nhìn thấy mì khô Tô Bạch đang nổi tiếng, nghĩ rằng muốn tham dự vào chia một chén canh.
Nếu như Tô Bạch thật sự muốn trong một khoảng thời gian ngắn trắng trợn mở rộng, như vậy thu hút vốn khẳng định là một phương án rất khả thi.
Chỉ là Tô Bạch không muốn làm như vậy, triển vọng của quán mì Tô Bạch trong tương lai rất lớn, hắn không vội. Không phải là hắn thiếu tiền, mà là hắn không cần người khác tham dự vào.
Người trên dùng người, người giữa dùng trí, người thấp dùng sức lao động.
Nếu hắn không biết cách làm, có thể dùng tiền đi mời người về giúp hắn quản lý.
Nhưng muốn ngồi không chia đều, tuyệt đối không thể.
Tô Bạch hành động rất nhanh, buổi sáng lựa chọn những mặt tiền để xây mười quán mì mới, buổi chiều liền dẫn Từ Kỳ cùng đi đến xem.
Mười nơi này xem như là bao trùm toàn bộ những nơi đông đúc ở Qua Thành, phần lớn đều là một ít trường học.
Hiện tại, mì khô trong quán mì Tô Bạch vẫn được mua từ chỗ khác, và chờ đến khi toàn bộ mười quán mì khai trương, Tô Bạch chuẩn bị lại mở thêm một cái công xưởng.
Có mì khô từ xưởng gia công của mình, như vậy lợi nhuận mỗi tháng nhất định có thể nhiều hơn không ít.
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, Tô Bạch thuê được mặt tiền và tìm người lắp đặt thiết bị.
Chỉ cần qua một tháng nữa, mì khô Tô Bạch có thể có thêm mười quán mọc lên từ mặt đất.
Tô Bạch đem công việc phỏng vấn giao cho Từ Kỳ, đương nhiên, chỉ là để hắn sắp xếp thứ tự. Chờ tháng sau nghỉ quốc khánh, Tô Bạch sẽ đến đây phỏng vấn lần lượt những người này.
Tô Bạch làm như vậy cũng là sợ Từ Kỳ vì tình cảm cá nhân mà gian lận, đưa một ít người thân hoặc bạn bè đến đây làm việc.
Hết cách rồi, vạn sự khởi đầu nan, quán mì vừa mới bắt đầu, Tô Bạch không thể làm một người chủ hất tay phó mặc những chuyện này được.
Sau khi về đến trường vào tối ngày chủ nhật, Tô Bạch ở lại trường học đợi một tuần. Ngày 30 tháng 9 là tết Trung thu, vừa lúc buối sáng ngày 29 là ngày nghỉ của bọn họ và ngày hôm nay cũng là thứ bảy.
Do trùng với ngày lễ quốc khánh nên trường học cho nghỉ lễ tám ngày, mãi cho đến buổi chiều ngày mùng 6 tháng 10 mới về trường.
Cái này có thể được xem là kỳ nghỉ duy nhất trong trường học mà bọn họ có thể về nhà, ngay cả Khương Hàn Tô cũng ngồi xe trở về Khương Tập.
Sau kỳ nghỉ, Tô Bạch không có trực tiếp về nhà mà hắn trước tiên lưu lại trong thành phố nửa ngày và lên lịch trình tu bổ cho hai quán mì gần trường trung học số một.
Chờ đến khi bắt đầu cải tạo cả hai quán mì trong thành phố, Tô Bạch mới trở về Qua Thành vào buổi chiều để phỏng vấn
Sau khi trở về Qua Thành, Tô Bạch lại bắt đầu không ngừng nghỉ phỏng vấn. Lần này phỏng vấn rất nhiều người, thêm vào quản lí và nhân viên tổng cộng phải tuyển mấy chục người, Tô Bạch phỏng vấn qua cả buổi trưa. Trong mấy trăm người phỏng vấn, Tô Bạch chỉ để lại mười mấy người.
Trong đó, người phù hợp với vị trí quản lý cũng chỉ có một người.
May là còn cần một khoảng thời gian để chờ lắp đặt thiết bị, Tô Bạch cũng không quá sốt ruột. Sau khí hắn để Từ Kỳ đăng các bài quảng cáo nhỏ và gửi thông tin tuyển dụng đi, Tô Bạch trở về nhà vào ngày 30, cũng chính là ngày 15 tháng 8 âm lịch.
Tết Trung thu, ngay cả bây giờ, cái này cũng là một trong những ngày lễ truyền thống lớn của Trung Quốc.
Tô Bạch khi về nhà tiện tay mua một ít bánh trung thu từ trong thành phố.
Sau khi về đến nhà, Tô Bạch suy nghĩ một chút và mua cho cả nhà Tô Hữu Thực một hộp.
Đây là tết lớn, bánh trung thu nên ăn thử.
Buổi trưa, bà nội ở nhà bếp làm cơm, Tô Bạch ở trong sân chơi đùa với chó.
Con chó vàng nhỏ này theo bà nội rất nhiều năm, Tô Bạch nhớ tới thời điểm bà nội chết ở kiếp trước, con chó vàng nhỏ này cũng không ăn không uống và cũng chết theo.
Đây là con chó cái nhỏ, mỗi năm chó cái động dục hai lần, phân biệt là vào mùa xuân tháng ba, tháng bốn cùng mùa thu tháng chín, tháng mười.
Tô Bạch thở dài, khó trách, một đường đi từ trong thôn đến nhà có thể ngửi được rất nhiều mùi thối do chó chết.
Sợ rằng những con chó con được sinh ra trong thôn trong khoảng thời gian này, tất cả đều bị chôn sống hoặc bị ném vào trong sông.
Những nhà trong thôn chỉ nuôi một con chó, hơn nữa vì lý do người trong thôn không ai biết triệt sản cho chó, cứ mỗi lần sinh con là chúng sinh một đàn.
Một đàn là bảy, tám con và cũng chỉ có thể cho đi một, hai con. Số còn lại chỉ có thể chôn sống hoặc là để nó bên ngoài tự sinh tự diệt.
Bởi vậy, cứ đến mùa này trong thôn, có thể nhìn thấy rất nhiều chó chết ở trong sông.
Tô Bạch đem tiểu Hoàng trước mắt ôm lấy, hỏi: "Bà nội, tiểu Hoàng sinh rồi sao?"
"Sinh rồi, ngày hôm trước sinh bảy con, bà hỏi người trong thôn và bị người ta bắt đi một con." Bà nội nói.
"Dạ." Tô Bạch không nói gì thêm.
Những con còn lại, khẳng định đã chết cả rồi.
Trong thôn nuôi chó, một là vì giữ nhà, hai chính là vì lớn lên bán lấy tiền.
Khi người ta đói bụng đến mức đau thắt cả bụng, cái gì gọi là yêu chó, đều là lời nói vô căn cứ.
Cái này cũng là lý do vì sao rất ít người trong thôn nuôi mèo, bởi vì không ai thích ăn thịt mèo.
Đương nhiên, những năm gần đây khi cuộc sống của người dân trong thôn được cải thiện, một ít người nuôi chó lâu năm và có cảm tình với nó, tự nhiên sẽ không giết đi giống như con chó trước mặt Tô Bạch. Kiếp trước bà nội không có bán và cùng sống với nó đến già.
Tô Bạch ôm con chó nhỏ màu vàng trên đùi, sau đó vuốt vuốt bộ lông vàng trên người nó, thoải mái phơi ánh mặt trời.
Nhưng vào lúc này, QQ của Tô Bạch vang lên tin nhắn.
Tô Bạch vừa nhìn, là Khương Hàn Tô gửi tin.
"Ăn cơm chưa?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đang nấu, cậu ăn chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ vừa ăn xong." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch liếc nhìn thời gian, vừa đúng 12 giờ, ăn rất sớm.
"Cậu ăn cái gì? Cậu nấu sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ, tớ ăn bánh trung thu, buổi trưa hôm nay tớ theo mẹ làm." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ." Tô Bạch gõ một chữ.
Khi trong nhà còn nghèo, bà nội cũng làm bánh trung thu, nhưng đó đã là mười năm trước đây rồi.
Hiện tại, các nơi trên trấn đều có bán bánh trung thu, nó không quá đắt, mặc dù là gia đình nông thôn nhưng không phải ai cũng biết cách làm.
Buổi sáng Tô Bạch đi đến nhà Tô Hữu Thực, bà nội Tô Hữu Thực đang cán bột, hình như là đang làm bánh.
"Bánh Hàn Tô làm khẳng định ăn rất ngon, tớ muốn ăn thử." Tô Bạch nói.
"Đừng ăn thử, nhất định cậu mua rồi, bánh tớ làm nhất định không ngon bằng bánh cậu mua." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ rất muốn ăn bánh cậu làm?" Tô Bạch hỏi.
"Vậy lúc đi học, tớ mang cho cậu vài cái nha?" Khương Hàn Tô gõ chữ hỏi.
"Tớ nhớ kỹ lắm đó, không được gạt tớ." Tô Bạch nói.
"Chắc chắn không." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng rồi, có rất nhiều bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, đừng quên làm bài tập, giáo viên Thiệu rất nghiêm khắc. Nếu cậu không hoàn thành, sẽ bị phạt đứng." Khương Hàn Tô nói.
Trường trung học số một ở Bạc Thành, Thiệu Úy thật sự là chủ nhiệm lớp nghiêm nhất, một lời không hợp là kêu ra ngoài phạt đứng.
Quan trọng là kêu ra ngoài phạt đứng không phải là đứng bình thường, mà là phạt đứng theo tư thế đứng quân đội.
Loại hình phát đứng cả một tiết học này quả thực là cực hình. Cái tên thiếu úy* cũng coi như là danh xứng với thực.
*Hình như là chơi chữ
"Tớ biết rồi." Tô Bạch gửi một khuôn mặt cười, hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Đừng xuống sông tắm, ngày hôm qua ở Khương Tập của tớ đã có người chết đuối trên sông rồi." Khương Hàn Tô nói.
Chuyện này Tô Bạch cũng nghe nói, sáng nay vừa tới nhà bà nội liền nói cho hắn biết.
"Yên tâm đi, trừ cậu ra, cơ thể của tớ sẽ không cho người khác nhìn đâu." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô: ". . ."
Khương Hàn Tô gửi vài chấm, sau đó là im lặng.
"Còn ở đó không?" Một lúc lâu sau, Tô Bạch hỏi.
"Không còn." Khương Hàn Tô gõ chữ nói.
"Không còn ở đó sao cậu gõ chữ được?" Tô Bạch hỏi.
"Không muốn nói chuyện với cậu nữa, lưu manh." Khương Hàn Tô gõ chữ xong thì gửi thêm biểu cảm tức giận.
Khương Hàn Tô tắt QQ, sau đó mở ra Baidu và nhập câu hỏi tìm đáp án.
Làm cách nào để xóa tin nhắn từ bạn bè trên QQ?
Tin nhắn này, sao có thể lưu được đây!
Tô Bạch nhìn thấy biểu cảm tức giận của cô ấy thì mỉm cười, nhìn khói bếp cuộn lên lượn lờ từ ống khói, Tô Bạch đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ vừa giận vừa xấu hổ của người con gái cách mười dặm.
Lúc còn trẻ gặp được một cô gái xinh đẹp, là hạnh phúc và cũng là bất hạnh.
Bất hạnh là vì một khi gặp được người con gái ấy, có khả năng là quãng đời còn lại đều lưu giữ hình bóng cô ấy.
Nhưng hạnh phúc, chỉ khi gặp được người con gái ấy, mới có suy nghĩ nhớ nhung trong đầu như thế.
Nhớ mãi không quên, sẽ có hồi đáp.
Hàn Tô, nguyện chúng ta có nhau đến hết quãng đời còn lại.
Tô Bạch ở trong sân vuốt ve chó một lát, liền ngửi được mùi cơm từ trong phòng bếp lan ra.
"Tiểu Mộng nhi, ăn cơm thôi." Bà nội trong phòng bếp gọi.
"Dạ. Con đến ngay." Tô Bạch nói.
Hắn thả chú chó từ trong lòng xuống, đứng dậy và đi vào nhà bếp.