Trong con ngõ tối, điện thoại di động đã hết pin từ sớm rồi, Khương Hàn Tô chỉ còn cách lần mò từng chút để đi.
Nơi này được đặt tên là ngõ Hạnh Hoa cũng là vì nơi này có rất nhiều ngõ.
Nếu như là người có trí nhớ không tốt, đi vào nhất định sẽ lạc đường.
Lấy Tô Bạch làm ví dụ, hắn nhờ đi đi lại lại nhiều lần mới dần dần nhớ rõ đường đi.
Tô Bạch là người mù đường, nhưng trí nhớ của Khương Hàn Tô thì rất tốt, cô không tới đây bao nhiêu lần nhưng vẫn nhớ rất kỹ.
Nếu không thì năm đó Tô Bạch uống rượu say nằm bên lề đường, cô mà quên đường là đã không đưa hắn về nhà rồi.
Sau khi quẹo trái quẹo phải đi ra khỏi ngõ, Khương Hàn Tô muốn đi về trường học.
Đột nhiên có ai đó gọi cô lại khi cô chỉ vừa đi được hai bước.
"Quên mất, cậu còn chưa ăn cơm nữa mà, tớ cũng chưa ăn, chúng ta ăn cơm xong thì cậu về ký túc xá." Tô Bạch nói.
"Tớ không đói bụng." Lúc bị gọi lại cô thấy hơi vui, cô cho rằng Tô Bạch chợt nhớ đến nên đuổi theo cô, nhưng nghe Tô Bạch nói xong, niềm vui trong lòng cô lập tức biến mất.
"Cậu còn trưa ăn cơm tối mà, buổi trưa cũng chỉ ăn một cái bánh bao, sao có thể không đói bụng được?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ thật sự không đói bụng." Khương Hàn Tô lại lắc đầu.
"Được rồi, đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm." Nói xong, Tô Bạch đi lên giữ cô lại.
Trời xui đất khiến thế nào, Khương Hàn Tô đã bị hắn lôi đi.
Nói cho cùng thì đây là sinh nhật mười tám tuổi của cô, hôm nay, mình vẫn không nhịn được muốn ở cùng hắn thêm một lát.
Từ ngày xưa, Trung Quốc đã có những nghi lễ thành niên. Ở thời đó, lễ thành niên của bé trai gọi là "Quan Lễ", của bé gái gọi là "Kê Lễ" .
Đây chính là nguồn gốc của gia quan và cập kê.
Đương nhiên, ở thời xưa, lễ thành niên của bé trai là hai mươi tuổi, còn lễ thành niên của bé gái là mười lăm tuổi, nhưng bây giờ đều là mười tám tuổi.
Tô Bạch đi lên kéo cô đến bên đường, Cao Sơn từ trên xe bước xuống và mở cửa cho họ vào
"Chúng ta đi đâu? Gần đây không có quán ăn nào mà?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lâu lâu mới có ngày nghỉ i, đương nhiên phải đi ăn một bữa ngon rồi." Tô Bạch cười nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô ừ một tiếng.
Tô Bạch nắm tay của cô đi đến một quán mì.
Quán mì tên là Tô Bạch, là quán mì của riêng họ.
Khương Hàn Tô sững sờ, không nghĩ tới bữa ăn ngon Tô Bạch nói đến là mì khô.
Khương Hàn Tô mím mím môi, lần trước hắn còn nói mình bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, đây không phải là đang tự luyến hơn cả mình sao?
Phi phi phi, mình không phải là bà Vương.
Bà Vương là một người xấu.
Hơn nữa, quán mì Tô Bạch lại không phải của mình, mình chẳng có chút liên quan nào đến nó hết?
Khương Hàn Tô nở nụ cười tự giễu, nói bà Vương là người xấu, mình còn không sánh bằng bà Vương, ít ra bà Vương còn có đồ để bán.
Tô Bạch mở cửa, phát hiện trong quán không có ai, ngay cả đèn cũng bị tắt đi.
"Không có ai hết, nhưng không sao cả, ở đây có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, chúng ta có thể tự nấu được." Tô Bạch đi vào nhà bếp, nói: "Tớ đi nấu mì cho cậu."
Khương Hàn Tô có chút bất đắc dĩ, cô muốn nói gì đó, dù cậu là chủ quán, nhưng đi vào mà không nói với người ta một tiếng nào thì không tốt lắm.
Nhưng đây là quán của hắn, người quản lý quán cũng là nhân viên của hắn, chỉ nấu mì ăn thôi thì chẳng có vấn đề gì lớn lao cả.
Khương Hàn Tô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống trong quán.
Cô có chút bơ phờ, bởi vì cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn hơi đau lòng.
Nhưng vào lúc này, ánh đèn trong quán đột nhiên tắt và tối om.
Tiếp đến là cửa phòng bếp bị mở ra, Tô Bạch tươi cười từ bên trong đi ra.
Trong phòng không có bất kỳ ánh đèn nào được bật, nhưng Khương Hàn Tô lại có thể nhìn thấy rõ nụ cười trên mặt Tô Bạch.
Bởi vì hắn đang cầm trên tay một chiếc bánh ga-tô, ánh nến trên bánh ga-tô chiếu lên trên người Tô Bạch và có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn.
"Hàn Tô, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ." Tô Bạch đặt chiếc bánh ga-tô có mười tám cây nến lên trên bàn trước mặt cô.
Bánh ga-tô to đến mức chiếm hơn nửa mặt bàn, phía trên cắm đầy nến đúng với số tuổi của cô.
Vị trí trung tâm bánh ga-tô, còn có vài chữ Khương Hàn Tô sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.
"Mười tám tuổi, sau này không thể gọi cậu là tiểu Hàn Tô được rồi." Tô Bạch cười nói.
"Cậu, cậu còn nhớ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không phải nhớ, mà vĩnh viễn không quên." Tô Bạch nói.
Tô Bạch bật đèn trong phòng lên, sau đó đi trở về nhà bếp và bưng một tô mì từ trong bếp ra.
Hắn đem mì đặt lên một cái bàn khác, nói: "Bánh ga-tô là cách người phương tây chúc mừng sinh nhật. Mì trường thọ là cách chúc mừng sinh nhật truyền thống của Trung Quốc. Vừa rồi tớ nói đi nấu mì cho cậu ăn, không phải là lừa cậu."
"Cậu ước đi, sau đó thổi tắt hết nến." Tô Bạch cười nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, chắp tay ước nguyện, sau đó thổi tắt toàn bộ nến.
"Đói bụng không? Chọn cái nào? Nhưng đây là lần đầu tiên tớ nấu mì trường thọ, có thể ăn không ngon lắm đâu." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô không chút do dự, trực tiếp lựa chọn tô mì Tô Bạch vừa mới bưng lên.
Cắn cắn sợi mì trong miệng, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Bạch.
Thì ra, hắn không có quên!
Khương Hàn Tô ăn được một lúc, ngẩng đầu lên, hỏi: "Cậu ăn chưa?"
"Chưa." Tô Bạch lắc đầu nói.
"Vậy làm sao đây?" Khương Hàn Tô nói: "Trên người tớ còn chút tiền, tớ mời cậu ăn cơm."
Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Đồ ngốc, cậu dùng đũa thử xem tô mì này có bao nhiêu mì, tớ nấu mì cho hai người ăn."
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ một chút, nói: "Cậu muốn ăn của tớ à?"
"Không được sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô lại nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau khi Khương Hàn Tô ăn no, đem mì giao cho Tô Bạch, Tô Bạch đem phần mì còn lại ăn hết vào trong bụng.
"Chiếc bánh ga-tô này thì sao đây?" Tô Bạch hỏi.
"Không biết, nhưng tớ ăn no rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ có hai người chúng ta, tớ thấy tớ mua quá nhiều rồi." Tô Bạch nói.
"Nhưng thời gian tối nay vẫn còn rất dài, đến khi nào cậu đói thì ăn tiếp." Tô Bạch nói.
"Rất dài? Không phải xong rồi sao? Tớ phải trở về ký túc xá." Khương Hàn Tô nói.
"Sinh nhật phải có quà tặng, quà đêm nay tớ còn chưa đưa cho cậu." Tô Bạch nói.
"Quà gì? Đắt quá thì tớ không nhận." Khương Hàn Tô nói.
"Biết cậu không nhận, cho nên tớ không mua gì cho cậu hết, hơn nữa những thứ đó không được phép mang vào trong trường học, chờ lên đại học tớ sẽ mua cho cậu." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nói tới chính là đồ trang sức hoặc thứ gì đó tương tự, trường học của họ không cho phép mang những thứ đó vào trong trường.
"Lên đại học cũng không cần mua, tớ không cần những thứ đó." Khương Hàn Tô nói.
"Hàn Tô nhà ta có vẻ đẹp trời sinh, đúng là không cần những thứ đó, nhưng tớ là bạn trai cậu, nhất định phải tặng nó cho cậu." Tô Bạch nắm lấy miếng bánh ga-tô trên tay, sau đó lau lên gương mặt trắng nõn của Khương Hàn Tô.
"Đừng lãng phí mà!" Khương Hàn Tô nói.
"Hừm, không thể lãng phí." Tô Bạch bỗng nhiên đưa đầu qua và ăn phần bánh ga-tô dính trên mặt cô.
"Được rồi, đến thời gian rồi, tớ dẫn cậu đi xem quà tớ tặng cậu." Tô Bạch kéo cô đi lên cầu thang trong nhà để lên sân thượng trên lầu hai.
Thì ra đây là ngôi nhà hai tầng lầu, trên sân thượng ngôi nhà là bầu trời đầy sao lấp lánh.
"Hàn Tô, hôm nay là sinh nhật của cậu, từ lâu tớ đã luôn nghĩ đến nên tặng cậu cái gì, chỉ là suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới cách chúc mừng nào đặc biệt cả. Dù sao đây cũng là lễ thành niên của cậu, trước đó tớ từng nghĩ đến bao toàn bộ khách sạn và tìm những người tổ chức sinh nhật cho cậu, như vậy có thể làm cho buổi sinh nhật thêm náo nhiệt một chút. Nhưng tớ biết cậu giống tớ, không phải là kiểu người đặc biệt thích náo nhiệt, cho nên khi suy nghĩ lại, không bằng để hai chúng ta cùng nhau vui vẻ, rồi cùng ăn một bữa cơm đơn giản và chờ cậu đến mười tám tuổi." Tô Bạch nói.
"Ngày hôm nay, tớ rất thích bát mì trường thọ cậu nấu cho tớ, thật ra tớ không muốn một buổi sinh nhật xa xỉ gì cả, cũng không muốn có nhiều người chúc mừng sinh nhật tớ. Tớ chỉ cần cậu nhớ, nói với tớ một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi." Khương Hàn Tô nói rằng.
"Vì thế mà tớ quyết định tự mình làm, cậu không biết đâu, vì làm cho cậu bát mì trường thọ này, ngày hôm qua tớ bị mỏi nhừ cả hai tay." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy cười nói.
Với sợi mì dài như vậy, để nấu mì không bị nát là điều không hề dễ dàng và rất tốn công tốn sức.
Vì thế, buổi sáng ngày hôm qua sau khi hắn cùng Trần Đức thảo luận mọi chuyện xong, Tô Bạch liền dành toàn bộ buổi chiều để học cách ném mì và cách kéo mì từ một người đầu bếp chuyên làm mì. Đây không phải một chuyện đơn giản, mãi đến đêm khuya mười một mười hai giờ, Tô Bạch mới xem như làm được.
"Thì ra ngày hôm qua cậu đi làm cái này, nhưng sinh nhật của tớ không có quan trọng bằng việc cậu đến trường học!" Khương Hàn Tô nói.
"Có hay không, tớ tự mình biết." Tô Bạch cười nói.
"Quà sinh nhật tớ tặng cho cậu, sắp đến rồi." Tô Bạch nói.
"Là quà gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn phía bầu trời, cười nói: "Hàn Tô, đây chính là quà sinh nhật tớ tặng cho cậu."
Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy pháo hoa đầy trời.
Khoảnh khắc Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, toàn bộ Bạc Thành hơn trăm quán mì Tô Bạch đồng thời bắn pháo hoa.
Ở Bạc Thành, cứ cách mỗi dặm là sẽ có một tiệm mì khô Tô Bạch.
Mà Bạc Thành lúc này, trừ ngôi nhà họ đang có mặt, ở mặt tiền toàn bộ cửa hàng đều xếp đầy pháo hoa.
Từng pháo hoa liên tiếp được bắn lên, thắp sáng cả Bạc Thành.
Một nhà một trăm ống, một ống hai trăm phát, một ống hơn bốn phút.
Buổi trình diễn pháo hoa rực rỡ này, bắt đầu từ mười giờ tối kéo dài bảy tiếng đồng hồ, mãi cho đến năm giờ sáng sớm mới kết thúc.
Có người nói, pháo hoa tuy đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Nhưng đối với Khương Hàn Tô, những pháo hoa này dành riêng cho cô, lại được châm ngòi suốt một đêm.
Người thiếu niên muốn giống như Chu U Vương nhận được nụ cười của mỹ nhân, nhưng lại không có vốn liếng.
Người lớn tuổi có vốn liếng, nhưng không còn tâm thái của thời điểm đó.
Nhưng Tô Bạch là một người khác biệt, tâm hắn tuy già, nhưng hắn vẫn là thiếu niên.
Vì thế, chỉ có trong điện ảnh hoặc là trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện tình tiết giống như hắn.
Trên đời này chỉ cần có tiền, vậy thì có thể làm được rất nhiều chuyện.
Mà đối với kiếp này của Tô Bạch, tiền thật ra không còn quan trọng đến thế.
Cho nên, thật ra năm đó Chu U Vương cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Và Khương Hàn Tô không yếu hơn Bao Tự bao nhiêu cả.
Chỉ tiếc, Tô Bạch so với Chu U Vương kia mạnh hơn nhiều.
Bởi vì Chu U Vương dùng giang sơn chỉ đổi lấy nụ cười của Bao Tự.
Mà Tô Bạch lại dùng pháo hoa khắp thành để đổi lấy vô số nước mắt của Khương Hàn Tô.
Năm giờ, Khương Hàn Tô đã nằm ở trong lồng ngực của hắn ngủ say, Tô Bạch nhìn về phía bầu trời đêm đen như mực, tiến độ từng bước của Tô Bạch cũng nên đẩy nhanh hơn rồi.
Khương Hàn Tô, sinh nhật mười tám tuổi, Tô Bạch chỉ có thể biến cả thành phố thành pháo hoa.
Thời điểm hai người kết hôn, Tô Bạch nhất định phải để khắp mọi nơi trên Trung Quốc đều bắn pháo hoa, đều có pháo hoa bay lên.
Và cũng hi vọng thời gian chậm một chút, lại chậm một chút.
Bởi vì hắn sợ đến lúc đó, đã không còn tâm thái thiếu niên như bây giờ.