Chương 182: Say rượu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:45:48

Từ mười giờ bắt đầu và kết thúc vào lúc mười hai giờ. Bữa tiệc này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Nói là bữa tiệc thì cũng không đúng lắm, bởi vì Tô Bạch không ăn bất kỳ cái gì hết, hắn chỉ ở đó uống rượu. Chỉ có lúc Thẩm Dao mang lên bánh ngọt, hắn mới ăn vài cái bánh ngọt để lấp đầy cái bụng một chút. Sau khi bữa tiệc kết thúc, một đám người lại muốn đi KTV hát. Ôn Hòa bởi vì muốn hòa nhập vào trong đám bạn học tiểu học của Tô Bạch, khi đến KTV liền trực tiếp thanh toán toàn bộ hóa đơn. Tô Bạch không có hát KTV, hắn nằm ở đó nghe người khác hát hơn một giờ. Hắn uống rất nhiều rượu, trong dạ dày rất khó chịu, đầu thì choáng váng nặng. Tô Bạch say rượu sẽ không say khướt, nhưng khi hắn say rượu sẽ rất buồn ngủ. Cũng chính bởi vì vậy, kiếp trước mỗi lần vào ban đêm hắn không ngủ được, hắn đều sẽ uống cho say khước. Lâu dần, bởi vì say rượu quá nhiều, cuối cùng hắn phải vào ICU. Hắn cai được mấy năm, cuối cùng bởi vì say mà trở về thời điểm năm 2012. Tô Bạch sợ bản thân ngủ ở chỗ này, lúc Thẩm Dao hát, hắn gọi Ôn Hòa tới. Hắn đem bóp tiền từ trong túi móc ra, sau đó đưa cho Ôn Hòa. "Các cậu ở đây chơi đi, tớ đi về trước, chờ Thẩm Dao hát xong, cậu hỏi bạn ấy tiền cơm và tiền mua bánh ngọt vừa nãy hết bao nhiêu tiền, sau đó dùng tiền trong bóp tiền của tớ giúp tớ trả lại cho bạn ấy." Tô Bạch nói xong, không đợi Ôn Hòa đồng ý, cùng vài người bên cạnh chào hỏi, sau đó một mình lung la lung lay đi xuống lầu. Tô Bạch không muốn thiếu Thẩm Dao cái gì cả, nếu trả tiền ngay trước mặt cô ấy, cô ấy chắc chắn không nhận, vậy cũng chỉ có thể mượn tay Ôn Hòa trả lại cho cô ấy thôi. Sau khi đi xuống lầu, một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Bạch phun ra mùi rượu và cảm thấy hơi thoải mái một ít. Có lẽ là vì trong bụng thật sự có giun đũa, Tô Bạch say rượu rất ít xuất hiện hiện tượng nôn mửa. Chỉ là, hắn rất muốn ngủ thôi! Bây giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi nằm xuống, sau đó ngủ một giấc ngon lành. Chỗ bọn họ ăn tiệc cách nơi Tô Bạch thuê trong con ngõ không xa, nhưng từ KTV để trở về đó thì có hơi xa. May là, nơi đây là đoạn đường nhộn nhịp trong thành phố và có không ít xe cộ chạy qua chạy lại ban đêm. Độ may mắn của hắn không tệ, mới không được bao lâu đã nhìn thấy một chiếc xe chạy tới. Tô Bạch đưa tay chặn taxi lại. "Đi đâu?" Tài xế taxi hỏi. "Trường trung học số một thành phố, ngõ Hạnh Hoa." Tô Bạch lên xe sau đó trả lời. Tài xế nghe xong địa điểm, đồng ý một tiếng và nổ máy xe lái về hướng trường trung học số một thành phố. Nằm lên chỗ ngồi trên xe, Tô Bạch càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ, nhưng hắn vừa mới ngủ, không bao lâu sau liền bị tài xế đánh thức. "Đến ngõ Hạnh Hoa rồi, tổng cộng năm đồng tiền." Tài xế nói. "Dạ." Tô Bạch ngáp một cái, lảo đảo bước xe xuống, sau đó móc tiền. Chỉ là, Tô Bạch móc rồi lại móc. Ngoại trừ điện thoại di động, trong túi dĩ nhiên không có bất cứ thứ gì khác. Bóp tiền đâu? Tô Bạch xoa xoa đầu, lúc này mới nhớ đến, bởi vì không biết bữa tiệc vừa rồi tốn bao nhiêu tiền, Tô Bạch liền đem bóp tiền đưa cho Ôn Hòa và để Ôn Hòa trả tiền lại. Taxi không phải nhà hàng, nếu là nhà hàng, Tô Bạch trước nợ lần sau trả cũng được, nói không chừng chủ nhà hàng có lòng tốt cho hắn nợ. Bạc Thành không lớn, nhưng cũng không nhỏ, gặp một lần thì dễ, chạm mặt lần nữa thì rất khó. Vì thế, Tô Bạch không có hỏi ra câu hỏi ngu ngốc cho nợ được không. "Chú, chú có Alipay hoặc là WeChat không?" Tô Bạch hỏi. "Cậu nói cái gì cơ? Tôi nghe không hiểu." Tài xế xe taxi nói. Tô Bạch thở dài, quả nhiên uống rượu xong là trở nên ngu xuẩn. Năm 2012. WeChat và Alipay còn chưa thực sự phổ biển trong giới trẻ ở năm 2012. Cho dù mọi người có WeChat thì trong năm 2012. WeChat cũng không thể chuyển tiền trong tài khoản được. Chức năng chuyển khoản trong WeChat phải đến năm 2014 mới xuất hiện. Hơn nữa, Tô Bạch cũng nhìn thấy chiếc điện thoại di động Nokia bên cạnh ảnh thẻ của ông ấy. Con đường chuyển khoản trên điện thoại di động không thể thực hiện được rồi. "Người trẻ tuổi, cậu không mang tiền đúng không?" Tài xế đột nhiên hỏi. Làm tài xế nhiều năm như vậy, không phải là ông chưa từng nhìn thấy một tên ngang ngược ngồi xe. Vừa nhìn Tô Bạch, ông đã biết cậu ta không mang tiền rồi. "Dạ." Tô Bạch gật gật đầu. "Ngồi xe không trả tiền là không được." Tài xế sợ hắn chạy, xuống xe ngăn cản hắn, chỉ cần Tô Bạch có ý định quay đầu bỏ chạy, hắn sẽ ngay lập tức nắm lấy ngay. Số tiền vất vả ông kiếm được không dễ dàng để mất được và cũng không thể để hắn chạy. "Không mang tiền thì không sao cả, bây giờ cậu hãy gọi về nhà, gọi điện thoại cho người nhà để người nhà mang tiền đến trả cho cậu đi." Tài xế nói. "Chú, chú xem như vậy có được không? Con trở về nhà lấy tiền, rồi lập tức cầm tiền ra trả cho chú." Tô Bạch hỏi. "Không được." Tài xế lắc lắc đầu, nói: "Nếu cậu không quay lại thì tôi đến nơi nào tìm cậu đây? Cậu đừng nghĩ lừa được tôi, lừa một người già hơn năm mươi tuổi như tôi. Tôi lái xe taxi hơn mười năm rất có kinh nghiệm, tình cảnh của cậu tôi gặp quá nhiều lần rồi. Trước kia tôi gặp qua rất nhiều người như cậu ngồi xe không mang tiền, bọn họ đều nói xuống xe trước, sau đó về nhà lấy tiền trả cho tôi, kết quả sau khi trở về thì không một người nào quay trở lại." "Nhanh, gọi điện thoại cho người cậu quen biết, để người đó đến giúp cậu trả tiền." Tài xế nói. Đầu càng lúc càng choáng, càng lúc càng buồn ngủ, Tô Bạch chỉ có thể tìm một ngưởi liên lạc trên danh bạ điện thoại di động. Nếu nơi này là Qua Thành mà không phải Bạc Thành, Tô Bạch có thể tìm được rất nhiều người giúp hắn trả tiền. Nhưng nơi này là Bạc Thành, những người Tô Bạch có thể liên lạc ở đây thật sự ít đến đáng thương. Ở Bạc Thành, chỉ có hai người có thể liên lạc được. Trong đó, một người là chủ nhiệm lớp Thiệu Úy của hắn, đây là do chủ nhiệm lớp cưỡng chế yêu cầu lưu vào. Nếu không thì đến cả số điện thoại di động của bà ấy Tô Bạch cũng không thèm lưu. Đến mức mà số điện thoại di động của Ôn Hòa cùng với những người bạn tiểu học kia, Tô Bạch còn chưa kịp lưu. Số điện thoại Thiệu Úy chắc chắn không thể gọi, Tô Bạch rốt cuộc gọi sang một số điện thoại di động khác. Gọi lần một, chưa thành công. Gọi lần hai, cũng chưa thành công. Gọi lần ba, vẫn chưa thành công. "Chú, nếu không thì, chú nắm tay. . ." Thứ muốn quên đi, muốn chối bỏ nhất là thơ của người xưa, tương tư tủi hổ riêng mình đắng cay. Bảo vệ tình yêu, sợ bị người đời cười chê, sợ bị người khác nhìn thấu. Tô Bạch còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Tô Bạch lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau đó ấn vào nút nhận cuộc gọi. "Muộn như vậy rồi cậu gọi tớ làm gì, có chuyện gì sao?" Người bên kia đầu dây điện thoại hỏi. "Tớ uống rượu, gọi xe từ KTV trở về nhà nhưng quên mang tiền, . Hiện tại tài xế không cho tớ đi, nếu trên người cậu có mười đồng tiền thì đến giúp tớ trả tiền." Tô Bạch nói. "Tô Bạch, bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì hết." "Cậu biết nhiều người như vậy, cậu, cậu tìm người khác đi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Từ lúc tớ đến Bạc Thành, trong điện thoại di động của tớ chỉ có hai số điện thoại, một cái là cậu và một cái là chủ nhiệm lớp Thiệu Úy." "Cậu muốn tớ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của tớ vào hai giờ sáng à, rồi nhờ bà ấy đến đây trả tiền xe dùm cho một học sinh đang say khướt sao?" Tô Bạch hỏi.