Chương 78: Tương tư (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:49:38

- Hả? - Cậu đến trường không phải là vì ông ấy, mà phải vì chính cậu. Chỉ có thi đậu cấp 3 và đại học thì tương lai sau này của cậu mới càng tốt đẹp hơn. - Khương Hàn Tô nghiêm túc nói. - Đúng đấy! Tô Bạch cười, bóp bóp mũi của cô, nói: - Đây chính là lý do khiến tôi thích cậu đấy! Nếu như kiếp trước trời cao không thương hại mình, không mở thêm cánh cửa năng khiếu chơi game cho mình. Vậy trong suốt ba năm cấp 2, hắn phải ngơ ngơ ngác ngác giống như rất nhiều người trong thôn rồi, một đời tầm thường vô vị và trở thành một con người bình thường sống dưới tầng đáy thế giới. Mà Khương Hàn Tô, tuổi thơ của cô ấy khẳng định còn khổ hơn Tô Bạch, ít nhất Tô Bạch không phải buồn vì cơm ăn áo mặc khi còn nhỏ. Nhưng cô ấy vẫn có một cuộc sống đặc sắc dành riêng cho mình, nếu như kiếp trước không có phát sinh chuyện kia, tiền đồ của cô ấy hoàn toàn tươi sáng. Thời kì Tô Bạch ngơ ngơ ngác ngác ở kiếp trước, Khương Hàn Tô không thể nghi ngờ chính là một quả cầu ánh sáng, mà Tô Bạch muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm vào ánh sáng ấy. Bản thân trong bóng tối, sao dám chạm vào ánh sáng cơ chứ? Nhưng hiện tại, bọn họ đều là ánh sáng. Những năm này, tình cảm Tô Bạch dành cho Khương Hàn Tô rất phức tạp. Hắn vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi. Kiếp trước, Tô Bạch dám một mình đi Hải Thành đánh giải chuyên nghiệp, nói thật, đều là vì gặp được Khương Hàn Tô, là cô ấy cho hắn dũng khí và động lực. Nếu như cấp 2 hắn không gặp phải một người con gái như vậy, hắn sẽ tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác học tập. Học cấp 2 xong thì học cấp 3 ở trường số 9, sau đó lấy cái bằng cấp 3 đi nơi khác làm công. Bởi vì Khương Hàn Tô cho nên Tô Bạch mới muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng và muốn kết hôn với cô ấy. Cho nên, hắn mặc kệ người nhà phản đối, việc nghĩa chẳng từ nan đi đến Hải Thành đánh giải chuyên nghiệp. Nhưng chờ khi Tô Bạch công thành danh toại, Khương Hàn Tô đã không còn nữa rồi. Có rất nhiều lúc Tô Bạch nghĩ rằng, nếu như lúc đó hắn không bỏ học, Khương Hàn Tô sẽ không phải chết. Nhưng nếu như Khương Hàn Tô chưa chết, dựa vào hoàn cảnh kiếp trước của Tô Bạch thì có xác suất rất lớn là cô ấy sẽ đi ngang qua đời hắn. Vì thế, đây mới là mâu thuẫn nhiều năm qua ám ảnh Tô Bạch, cũng chính bởi vì vậy, trong giấc mộng nửa đêm hắn thường trằn trọc trở mình, hắn vẫn không thể nào quên được cô ấy. Những thứ này, toàn bộ đều được giải quyết từ lúc hắn trọng sinh. Tô Bạch rất cảm ơn ông trời vì điều này, cảm ơn ông trời đã cho hắn một cơ hội sống lại để bù đắp kiếp trước. - Hồi lớp năm, lúc tôi học trong trường võ trên huyện, có lần học tiết âm nhạc trên lớp, giáo viên âm nhạc dùng đàn dương cầm đàn hát một bài "Có cha mẹ ngôi nhà mới ấm áp", ông ấy đàn hát xong bài hát này thì có rất nhiều bạn học trong lớp đều khóc, nhưng chỉ có tôi là không. Một người bạn học bên cạnh hỏi tôi vì sao không khóc, tôi nói có bọn họ cũng không nhất định ấm áp. Tô Bạch nói xong, lấy điện thoại di động ra, sau đó cười nói: - Nghe nè, là bài hát này. Lúc này, trong điện thoại di động của Tô Bạch phát lên một bài nhạc thiếu nhi. - Ánh trăng sáng, Nhớ cha, Giọt nước mắt trên khuôn mặt, Chịu khổ và học cách tự ăn, Học được cách tự lau nước mắt, Bao nhiêu tình cảm, Dành cho cha, Trong giấc mơ có ngôi nhà ấm áp, Ahh! Trong giấc mơ có ngôi nhà ấm áp. Mưa rơi xào xạc, Gọi mẹ, Nói không hết lời trong lòng, Một đôi tay nhỏ cầm lấy bàn tay lớn, Giữ lấy ngôi nhà trong gió, trong mưa. Bao nhiêu yêu thương, Dành cho mẹ, Có cha mẹ ngôi nhà mới ấm áp! - Bài hát rất ngắn và rất nhanh đã kết thúc. - Hàn Tô, từ nhỏ cậu không có cha, nhưng lại có một người mẹ luôn yêu thương cậu. Mà cha mẹ tôi tuy còn sống, nhưng tôi không hề cảm nhận được cái gì gọi là thân tình. Người thân duy nhất trong đời tôi là bà nội, người yêu thương tôi nhất cũng là bà nội. Cho nên tôi hi vọng cậu có thể trở thành người thứ hai, tôi cần một người yêu thương và tôi cũng cần những người mà tôi yêu thương. - Tô Bạch nhìn ánh trăng nói. - Tôi sợ bóng đêm và sợ cô độc, tôi không muốn bà nội rời đi, lúc đó tôi không còn ai là người thân nữa rồi. - Tô Bạch nhẹ giọng nói. - Sẽ không. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó duỗi bàn tay của mình ra, chủ động nắm chặt lấy bản tay Tô Bạch. Tô Bạch cười và nắm chặt lấy bàn tay cô ấy. Thật lâu sau, Tô Bạch gọi: - Hàn Tô. - Hả? - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên. - Tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu, nhất định. - Tô Bạch nhẹ giọng nói. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu. Hai người không có nói nhiều với nhau, Tô Bạch nắm tay cô ấy, cứ như vậy cùng cô ấy ngắm trăng. Đến chín giờ, Khương Hàn Tô mới nói: - Trở về thôi. Nói xong, khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, vội rút tay mình ra. - Hừm, hơn chín giờ rồi, cũng nên về rồi. - Tô Bạch cười nói. Cả hai đi bộ dọc theo con đường, hai mươi phút sau đã đến khuôn viên trường. - Chúc ngủ ngon. - Đến trước ký túc xá nữ, Tô Bạch cười nói. - Ừ, chúc ngủ ngon. - Khương Hàn Tô cũng gật gật đầu. Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch đánh răng sau đó đi tới vòi nước, xối nước lạnh lên rửa mặt. Dùng khăn lau mặt xong, Tô Bạch mỉm cười. Ngày hôm qua, bọn họ ngồi trên ghế rất lâu bên bờ sông, mãi cho đến đêm khuya hơn chín giờ bọn họ mới trở về. Trải qua một buổi tối trút hết bầu tâm sự đêm qua, những đau khổ từ lâu trong lòng Tô Bạch đều được quét hết sạch. Không cần biết cha mẹ hắn đối xử với hắn như thế nào, những thứ này đã không còn trọng yếu nữa rồi. Đời này của hắn chỉ cần có thể ôm Khương Hàn Tô vào trong ngực, như vậy hắn chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nói đến, hắn sống lại trong kiếp này, hắn vẫn luôn là người chủ động theo đuổi và tin tưởng vào Khương Hàn Tô. Thế nhưng ngày hôm qua, cô gái nhỏ này dĩ nhiên là người chủ động nắm tay hắn. Hơn nữa, lúc tự mình nói nhất định sẽ theo đuổi cô ấy, cô ấy không có phản đối giống như trước, hoặc là làm bộ không nghe thấy. Đối với Tô Bạch, đây hoàn toàn là một điều tốt đẹp! Sau khi Tô Bạch rời khỏi ký túc xá thì đi ra ngoài trường mua bánh bao vài tệ, sau đó mua thêm hai cốc trà sữa, rồi mới đến phòng học. Trong phòng học, Khương Hàn Tô đang học vào buổi sáng, cô ấy đang ôn tập lại cổ văn trước kia. Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh và đem bánh bao, trà sữa đưa cho cô ấy, hắn cười nói: - Đừng đọc nữa, ăn sáng trước đi. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, bỏ sách ngữ văn trong tay xuống, sau đó cầm lấy bánh bao. Tô Bạch cười nhìn Khương Hàn Tô mở ra cái miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng bánh bao. Lúc cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ấy mở ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu phấn hồng bên trong. Nhìn Khương Hàn Tô ăn uống rất là đáng yêu, rất nhiều lúc Tô Bạch rất thích nhìn cô ấy ăn. - Có thể... có thể đừng nhìn tôi nữa được không? - Khương Hàn Tô nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt đỏ hồng nói. Cô ấy phát hiện, lúc mình ăn hay uống gì đó, Tô Bạch đều rất thích nhìn mình. - Được rồi, tôi không nhìn nữa, cậu ăn đi. - Tô Bạch nói xong, bản thân hắn cũng cầm qua một cái bánh bao bắt đầu ăn. Ăn sáng xong xuôi, Khương Hàn Tô đứng dậy ném túi và cốc trà sữa vào thùng rác. - Bài nhạc chuông điện thoại di động của cậu ngày hôm qua tên là gì? Thật sự rất hay. - Sau khi trở về, Khương Hàn Tô hỏi. - Là bài "Tương Tư" của Mao A Mẫn, tôi đã đặt nó làm nhạc chuông điện thoại di động từ năm lớp 6 rồi. - Tô Bạch cười nói. Lúc hắn học lớp 6, hắn dùng tiền mừng tuổi mua chiếc điện thoại di động đầu tiên. - Cậu, từ năm lớp 6 cậu đã bắt đầu yêu đương sớm rồi sao? - Khương Hàn Tô nghe vậy, mím mím môi. Bài hát tên "Tương Tư", tôi thích từ năm lớp 6. Có hơi kỳ lạ. - Cậu nghĩ gì thế? Tô Bạch tức giận véo má cô ấy: - Đây là bài hát kết thúc phim Tây Du Ký Hậu Truyện, tôi bắt đầu thích bài hát này là vì khi còn bé tôi thích xem bộ phim truyền hình này. Cũng bởi vì bài hát này êm tai và sau này tôi thích bài hát này cũng bởi vì cậu. - Trước đây tôi thích cậu, cậu có để ý không? - Tô Bạch hỏi. Thật ra, Tô Bạch không có nói dối. Kiếp trước, khi hắn gần ba mươi tuổi, Tô Bạch vẫn dùng bài hát này làm nhạc chuông điện thoại di động, cũng là bởi vì Khương Hàn Tô. Hồi nhỏ, hắn vì thích xem một bộ phim truyền hình mà thích bài hát này, lúc đó hắn thích bài hát này là vì bài hát này tên là Tương Tư.