Chương 352: Dù thế gian có lạnh, chỉ cần ôm một người vào lòng là đủ (1)
Từ 2012 Bắt Đầu
Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện07-01-2024 17:20:33
"Sao anh mang nhiều đồ đến đây vậy?" Khương Hàn Tô nhìn túi lớn túi nhỏ trong nhà hỏi.
"Đi đến nhà mẹ vợ, nếu chỉ mang một ít đồ đến, có thể bị người khác nói đấy?" Tô Bạch cười nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói chuyện.
Tô Bạch mang đến đây rồi thì chắc chắn hắn sẽ không mang về, bởi vậy cô cũng không từ chối.
Tô Bạch dựa vào tường nhìn cô, cô cũng đang nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn cô ấy không biết làm gì và chỉ biết đứng ở trước mặt hắn không nhúc nhích, thật sự rất thú vị.
Mỗi lần Tô Bạch tới đây, chỉ cần Lâm Trân không ở nhà, hắn sẽ như tu hú chiếm tổ chim khách, muốn làm cái gì thì làm cái đó, xưa nay không câu nệ gì hết.
Bởi vậy, Khương Hàn Tô chỉ cần bị động theo hắn là được.
Nhưng lần này, Tô Bạch lại cố ý trở nên câu nệ, hắn chính là muốn nhìn Khương Hàn Tô sẽ tiếp đãi một người khách đặc biết là hắn như thế nào.
Quả nhiên, rất thú vị.
Tô Bạch câu nệ, Khương Hàn Tô xem như hoàn toàn không biết nên làm gì rồi.
Nhà cô hiếm khi nào có khách ghé thăm, bởi vậy ít biết cách tiếp đãi khách qua đường.
Hơn nữa, Tô Bạch có thân phận đặc biệt, không thể tiếp đãi khách sáo giống như khách qua đường được.
Nhìn Tô Bạch cười tủm tỉm dựa lên tường nhìn cô, cái gì cũng không làm, Khương Hàn Tô có chút oan ức mím mím môi.
Cô thông mình thế nào, biết Tô Bạch là đang cố ý đùa cô.
Nhưng trời đang lạnh, Tô Bạch lại lái xe gắn máy chạy một đường xa tới nhà cô tặng quà, Khương Hàn Tô không thể nào tức giận được, nhưng cô vẫn cảm thấy ủy khuất và giận bản thân mình?
Cô có cảm giác mình quá ngốc nghếch, bởi vì Tô Bạch sẽ không để cho họ cảm thấy tẻ nhạt khi có những người khách tới.
"Anh, anh có khát không? Anh có muốn uống chút nước không?" Bị Tô Bạch nhìn hồi lâu, Khương Hàn Tô mới nói ra một câu như vậy.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Tô Bạch cũng không muốn tiếp tục đùa cô nữa.
Thế là cười nói: "Khi ở nhà dì anh, anh vẫn còn chưa uống nước, anh đến nhà em để xin một ly nước nóng uống."
Một đường đi tới, thời tiết lạnh thế này, đúng là cần một tách trà nóng để làm ấm cơ thể.
Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, nói: "Trước đây anh không bao giờ khách sáo như thế."
Trước đây Tô Bạch thật sự là không bao giờ khách sáo, khi đó da mặt hắn quá dày rồi, hắn khát là tự đi lấy nước uống, mặc dù có Lâm Trân ở đó, hắn cũng có thể mặt dày ở lì lại nhà ăn cơm.
"Đúng là anh không cần khách sáo như thế, nơi này là nhà của vợ anh mà." Nói xong, Tô Bạch liền kéo Khương Hàn Tô vào trong lòng mình.
"Vừa nãy em đi đâu thế? Bên ngoài trời rất lạnh, em đi đâu mà không mang theo khăn quàng cổ cùng với găng tay?" Bàn tay của Khương Hàn Tô rất lạnh, Tô Bạch nắm vào nó giống như là đang nắm khối băng.
"Trong nhà hết muối rồi, vừa nãy em đi đến tiệm tạp hóa mua muối về." Khương Hàn Tô nói.
"Muối đâu?" Tô Bạch hỏi.
Từ lúc cô ấy đi vào vẫn đứng ở chỗ này, Tô Bạch cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì trên tay cô ấy hết!
Nhưng từ nhà cô ấy đến tiệm tạp hóa trong thôn của cô ấy rất xa, hai thôn chỉ có một tiệm bán đồ tạp hóa, khoảng cách từ nhà dì út đến đó thì gần hơn.
"Ông chủ tiệm tạp hóa có người thân hôm nay kết hôn, toàn bộ gia đình họ đều đi tham gia hôn lễ rồi, có lẽ là đến buổi chiều mới có thể trở về." Khương Hàn Tô nói.
"Và bây giờ đã hơn chín giờ, em vẫn còn chưa ăn sáng đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Thời điểm hắn đi vào phòng bếp để xếp trứng gà, hắn nhìn thấy bột mì đã được nhào sẵn đang nằm trên thớt.
Tô Bạch vốn tưởng rằng bột mì này cô ấy dùng để làm bánh màn thầu.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên không phải, hấp bánh màn thầu thì phải hấp cả nồi, còn bột mì cô ấy bỏ vào trong chậu, có lẽ chỉ có thể làm mấy cái bánh bao thôi.
Có rất ít người trong thôn làm bánh màn thầu chỉ làm một lần vài cái bánh, bởi vì thời gian chờ bột lên men tốn rất nhiều thời gian.
Có lẽ là cô ấy đang muốn làm bánh mì chưa lên men, hoặc là bánh rau gấp chồng.
Làm mấy món này không cần lên men bột mì, chỉ cần đem mì đặt vào trong chậu và nhào nặn, sau đó cán thành hình tròn.
Nếu làm bánh mì, chỉ cần cắt thành khối vuông, đặt vào trong nồi hấp hấp là được.
Nếu làm bánh rau, cũng rất đơn giản, chỉ cần bỏ thêm gia vị và rau củ vào, sau đó gấp chồng lên nhau và đặt vào trong nồi hấp, chờ hấp chín thì dùng dao cắt, nó liền trở thành món bánh rau ngon miệng.
Người thích uống nước cơm thì bỏ một ít cơm ở đáy nồi, người thích uống canh khoai lang thì bỏ khoai lang ở đáy nồi.
Đây xem như là bữa sáng của hầu hết những người trong thôn.
Cả hai món ăn sáng này đều rất đơn giản, người trong thôn làm bánh mì chưa lên men thường cho thêm tương đậu hoặc là tương ớt vào để ăn ngon miệng hơn.
Bánh rau, chỉ cần bỏ vào trong vài món rau củ yêu thích là được, chẳng hạn như cải trắng hoặc là rau mùi.
Đương nhiên, cũng có thể cắt một ít thịt làm nhân thức ăn, như vậy sẽ ngon hơn một ít.
Giống như Tô Bạch, hắn thích bánh rau có nhân thịt.
Đương nhiên, hiện tại các gia đình trong thôn càng ngày càng giàu có hơn, họ có thể bỏ vào thêm vài thứ họ thích.
Tô Bạch nhớ khi còn bé, lúc nhà hắn không có tiền, bên trong bánh rau thường cho thêm ớt.
Đem ớt cắt thành hạt lựu, sau đó cho thêm ít mỡ lợn, bột ngọt và muối, mặc dù cách làm đơn giản nhưng ăn vào miệng ngon vô cùng.
Có tiền sẽ ăn theo cách có tiền, không tiền sẽ ăn theo cách không tiền.
Tuy từ nhỏ nhà hắn nghèo, nhưng Tô Bạch chưa bao giờ cảm thấy hắn ăn không ngon.
Thức ăn trong thôn tuy đơn giản nên cho dù hắn có kiếm được rất nhiều tiền ở kiếp trước, có những lúc hắn vẫn thèm ăn.
"Mì đã nhào nặn xong rồi, chỉ còn cho thêm rau củ vào nữa thôi, cuối cùng phát hiện bị thiếu muối." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch trách cô không ăn sáng, thế là nói: "Không phải là em không muốn ăn sáng, mà là em đọc sách từ sáu giờ, đến tám giờ bắt đầu làm bột mì."
"Chỉ là." Cô lè lưỡi nói: "Từ nơi này đến tiệm tạp hóa mất hơn 20 phút, vòng đi vòng về gần một tiếng đồng hồ, cho nên bây giờ vẫn chưa ăn sáng."
"Sáu giờ em dậy, không thể đi nấu ăn trước à, ăn sáng xong rồi em bắt đầu đọc sách không được sao? Hơn nữa, anh tin, nếu em dậy sáu giờ và đi đến tiệm tạp hóa, người ta chắc chắn vẫn còn chưa đóng cửa." Tô Bạch nói.
Sáu giờ cô ấy dậy nấu ăn, đến tiệm tạp hóa khoảng bảy giờ, ông chủ tiệm tạp hóa vào giờ đó chắc còn chưa ăn sáng.
Trời lạnh như thế này, ai mà dậy vào lúc sáu giờ sáng!
Kết quả, cô ấy đọc sách hai tiếng đồng hồ, thời gian làm mì bị bỏ dỡ, đợi đến khi đến tiệm tạp hóa thì đã chín giờ, người ta đi từ lâu rồi?
"Em lập kế hoạch một ngày là vào sáng sớm, sáu, bảy giờ phải học thuộc sách nhanh nhất có thể." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch nghe vậy, tức giận nhéo lên khuôn mặt của cô, nói: "Khương Hàn Tô, em giỏi lắm."
"Đừng nhéo, em đau!" Khương Hàn Tô oan ức nói.
"Đau cái đầu em á, anh không có dùng lực!" Tô Bạch hết biết nói gì.
"Ừ." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Anh ở đây chờ đi, em đi vào trong hâm nóng nồi khoai lang, sau đó đem bột mì làm thành bánh mì, rồi cho thêm tương đậu vào ăn kèm." Khương Hàn Tô nói.
"Thân thể em lạnh như vậy, em đi nhóm lửa đi, anh đi lấy một ít thịt, bên trong tương đậu có muối, anh đem thịt cắt thành hạt lựu và xào cùng tương đậu, như vậy là có được một bữa ăn ngon rồi." Tô Bạch nói.
Tô Bạch từ trong nhà lấy ra một miếng thịt, hắn không có cắt thịt trước, mà là đi cán bột mì Khương Hàn Tô đã nhào xong, rồi hắn cắt thành bánh mì dẹt, sau đó cho vào trong một cái nồi lớn để Khương Hàn Tô đun nóng.
Sau khi đun nóng nồi lớn bên kia, Tô Bạch lúc này mới đem thịt cắt thành hạt lựu, sau đó để Khương Hàn Tô đem nồi nhỏ đun lên.
Trong phòng bếp nông thôn thường có hai cái nồi, nồi lớn dùng để hấp bánh màn thầu và nấu canh, mà nồi nhỏ chuyên môn dùng để xào rau.
Khương Hàn Tô cầm chút củi khô bỏ vào bên trong nồi nhỏ, sau đó từ trong đáy nồi lớn cầm một một que củi lửa tới, như vậy, củi khô bên trong nồi nhỏ cũng đã được nhóm xong.
Bên này, sau khi nồi nhỏ nóng lên, Tô Bạch cho một chút dầu hành vào, chờ đến khi dầu sôi, hắn bỏ chút hành gừng, đem tương đậu và thịt thái lựu bỏ vào trong, rồi bỏ thêm chút bột ngọt, tiếp đến là xào toàn bộ nó lên.
Không bao lâu sau, hương thơm thơm phức từ món thịt xào tương đậu bay lên.
Khương Hàn Tô liếm liếm đôi môi nứt nẻ, nhà cô ăn cơm tối rất sớm, năm sáu giờ tối đã ăn bữa tối rồi, cho nên bây giờ cô có chút đói bụng.
Mà bây giờ đã là chín giờ rưỡi sáng, thời gian cô ăn cơm lần trước đã trôi qua mười mấy tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô ngửi được mùi thơm và liếm môi, Tô Bạch tức giận rót cho cô một gáo nước từ phích nước.
Tô Bạch không biết chén bát nhà cô ấy để ở đâu, chỉ có thể đổ nước vào bên trong gáo
Nước sôi được nấu một khoảng thời gian rồi, cho nên dù để trong phích nước để giữ nhiệt, cũng đã không còn nóng như trước.
Nhưng vừa đủ để giảm bớt cái lạnh.