Chương 141: Phân biệt

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:23:17

"Tớ còn nghĩ cậu sẽ không hỏi đấy." Tô Bạch cười nói. "Không muốn nói thì thôi." Khương Hàn Tô bĩu môi. "Người hồi nãy là Thẩm Dao, là bạn học tiểu học của tớ ở Anh Hoa, trước đây từng viết thư tình cho tớ nên vừa gặp liền nói chuyện xã giao vài câu." Tô Bạch nói. Hắn không muốn giấu cô ấy, bởi vì giữa hắn và Thẩm Dao chẳng có gì. "Cậu ấy từng viết thư tình gửi cậu hồi tiểu học sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Đúng, năm lớp 6 tiểu học." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Đó là lần đầu tiên tớ nhận thư tình, viết rất hay, không giống người nào đó, đến bây giờ vẫn chưa viết một bức thư tình nào cho tớ." "Đừng nói sang chuyện khác!" Khương Hàn Tô mím mím môi, hỏi: "Thư tình kia cậu có nhận không?" "Không, lúc còn tiểu học, ngoại hình Thẩm Dao thật sự rất đẹp, nhưng tớ cũng không thích cô ấy. Cả đời tớ chỉ quan tâm đến một cô gái duy nhất, là cái người có cái tên được lấy từ Vị triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu." Tô Bạch cười nói. "Cô gái ấy là ai vậy?" Khương Hàn Tô tò mò hỏi. "Còn có thể là ai? Đương nhiên là cô gái có tên là Hàn Tô rồi." Tô Bạch nói. "Không phải đâu!" Khương Hàn Tô tức giận đập hắn một cái. Nếu như ở hai tháng trước, Khương Hàn Tô còn có thể lo được lo mất và sẽ có cảm giác không an toàn. Nhưng hai tháng này, đặc biệt là sau khi đi dạo phố cùng Tô Bạch, cô cảm thấy rất an toàn. "Chỉ là Thẩm Dao thôi, không đáng để cậu phải ngạc nhiên, sau này khẳng định còn có thể có nhiều cô gái thích tớ, tớ cần cậu đi hàng yêu trừ ma. Nếu không, tớ không cẩn thận bị tà ma xâm nhập, đến lúc đó, cậu chỉ biết trốn đến một nơi nào đó khóc đấy." Tô Bạch cười nói. "Hừ, chỉ những người có lục căn không sạch mới dễ bị tà ma xâm lấn. Tớ không quan tâm, một khi người nào đó bị tà ma xâm nhập, tớ không thèm nữa." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói. "Còn lục căn không sạch, cậu muốn tớ xuất gia làm hòa thượng sao? Hơn nữa lục căn tớ không sạch là vì cậu đấy, cậu có phải là tà ma hay không đây?" Tô Bạch hỏi. "Là do tư tưởng của cậu không tốt, liên quan gì đến tớ?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cậu thật sự muốn lục căn tớ thanh tịnh?" Tô Bạch cười nói: "Tốt! Nếu như cậu muốn lục căn tớ thanh tịnh, vậy ngày mai tớ lên chùa Linh Ẩn làm hòa thượng." Tô Bạch tin cõi đời này có duyên phận, có kiếp luân hồi nên lúc đi ngang qua con đường Hàng Châu, hắn liền dẫn Khương Hàn Tô tới chùa Linh Ẩn bái lạy. Sau khi thành danh ở kiếp trước, rất nhiều người bạn xung quanh Tô Bạch đều tin phật, hơn nữa hàng năm đều tới chùa Linh Ẩn thắp hương. Tô Bạch trước kia cũng từng đi theo bạn tới bái lạy. Lần này, Tô Bạch mang Khương Hàn Tô đi, cũng coi như là vì trả ơn. "Đừng!" Khương Hàn Tô cuống lên. Không thể xuất gia làm hòa thượng nha! Nếu không thì mình làm sao bây giờ? Nhưng Khương Hàn Tô nghĩ lại, phát hiện chuyện gì đó không đúng. Hình như câu vừa rồi không phải là suy nghĩ của mình, là tự động trả lời. Bây giờ nghĩ lại, mới biết mình lại bị Tô Bạch cho ăn quả lừa. Nhưng điều này cũng không thể trách cô được, ai bảo lần này là thời gian thiêu hương, Tô Bạch tặng chùa rất nhiều tiền hương hỏa. "Đến giờ cậu vẫn còn bắt nạt tớ." Khương Hàn Tô tức giận nói. "Ai bảo cậu ngốc nghếch, không liên quan gì đến tớ." Tô Bạch cười nói. Trong tình yêu, Khương Hàn Tô rất đáng yêu, bởi vì có lúc cô ấy rất nhanh trí, rất nhanh trêu chọc lại Tô Bạch. Nhưng có lúc cũng rất ngốc nghếch, ngốc đến nỗi có thể lừa cô ấy bằng một chuyện đơn giản. Trước đây, Tô Bạch đọc những tin tức các cô gái bị lừa tình, hắn tự hỏi trên đời này còn tồn tại những cô gái như vậy sao? Nhưng khi hắn và Khương Hàn Tô ở trạng thái này, hắn mới biết, con gái trong tình yêu rất là ngốc nghếch. Dại dột đáng yêu, vì dại dột nên dễ bị đối phương lừa. Nhưng mgười con gái ngốc nghếch lại khiến nhiều người yêu thích! Có người nói, phụ nữ là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho đàn ông. Tô Bạch hoàn toàn đồng ý, bởi vì Khương Hàn Tô là món quà tuyệt vời nhất mà hắn từng nhận được trong đời. Hai người cãi nhau suốt chặng đường, rất nhanh đã đến chợ. Khương Hàn Tô mấy ngày nay không có ở đây, Tô Bưu nấu cơm một mình liền cảm nhận được sự cô đơn của kiếp trước nên không muốn tiếp tục nấu cơm nữa, mà lựa chọn ra ngoài mua đồ ăn. "Ăn gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cậu muốn ăn gì?" Tô Bạch hỏi. "Tớ muốn ăn sủi cảo, chúng ta làm sủi cảo đi." Khương Hàn Tô nói. "Ừ, vậy thì ăn sủi cảo." Tô Bạch nói. Thấy Tô Bạch đồng ý, Khương Hàn Tô ngựa quen đường cũ đi đến các quầy mua thức ăn. Hai người đều thích ăn sủi cảo nhân rau cần nên mua rau cần và ít thịt heo là được rồi. "Giúp con xay nhuyễn thịt." Sau khi mua một khối thịt heo, Khương Hàn Tô nói. "Được." Ông chủ bán thịt heo cho thịt heo vào trong máy xay, chỉ chốc lát đã xay thành nhân thịt. "Trong nhà còn hành không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Còn." Tô Bạch nói. Hành hắn mua lần trước vẫn còn trong tủ lạnh, chưa có ăn hết. "Vậy thì đủ rồi." Khương Hàn Tô nói. Trên đường trở về, Tô Bạch mang theo một hộp bia tuyết mua ở ngoài ngõ. Ngày nắng gắt, uống một ít bia ướp lạnh thì còn gì tuyệt bằng. Đi vào trong ngõ, quẹo trái rồi quẹo phải liền đến cửa nhà mình. "Chìa khóa của tớ ở ký túc xá rồi, chìa khóa của cậu đâu?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ở trong túi quần tớ, cậu lấy đi." Hai tay hắn ôm bia, không lấy chìa khoá được. "Ừ." Khương Hàn Tô lại gần Tô Bạch, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn móc chìa khoá từ trong túi Tô Bạch ra. Chỉ là Tô Bạch ngửi được mùi hương trên người Khương Hàn Tô, rồi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên gương mặt trắng mịn của cô ấy một cái. Thế là, khuôn mặt Khương Hàn Tô càng đỏ hơn. Cô có chút xấu hổ lườm Tô Bạch, sau đó mở cửa đi vào. Sau khi vào trong nhà, Tô Bạch đặt bia bên cạnh tủ lạnh, sau đó cầm vài chai bỏ vào ngăn đá tủ lạnh. Khương Hàn Tô đi tới lấy hành thì thấy trong tủ lạnh còn rất nhiều thức ăn. "Sao còn nhiều đến vậy? Mấy ngày nay cậu không nấu ăn sao?" Khương Hàn Tô hỏi. Những thức ăn này đều là thức ăn bọn họ mua lần trước, Khương Hàn Tô không nghĩ tới vẫn còn lại nhiều đến thế. "Không có cậu ở nhà, một mình tớ nấu chẳng có ý nghĩa gì nên tớ ra bên ngoài ăn." Tô Bạch nói. "Tớ ở nhà hay không có ở nhà, là khác nhau ở chỗ này sao?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Có cậu, nơi này mới xem như là một ngôi nhà, không có cậu, nơi này không tính là nhà nữa. Cậu nói xem, có khác nhau hay không?" Tô Bạch cười hỏi. Không có cô ấy ở đây, nơi này chỉ là một ngôi nhà tạm thời dùng để ở tạm. Nơi nào có cô ấy, nơi đó là nhà! Bởi vì có cô ấy ở sẽ không còn sự cô độc. Khương Hàn Tô mím mím môi không nói. "Được rồi, đang cao hứng đừng làm không khí chùng xuống, cậu đừng ngây ngốc đứng ở đây." Tô Bạch cười nói. "Ừm." Khương Hàn Tô cầm hành qua, bước nhẹ nhàng vào nhà bếp. Thật ra, làm sủi cảo cần trộn bột trước hay là làm nhân trước, đây là câu hỏi khó cả thế kỷ. Mà bình thường, Tô Bạch và Khương Hàn Tô đều trộn nhân trước.