Chương 283: Bỏ qua (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:42:51

Mấy ngày sau, sau khi Tô Bạch đi kiểm tra mấy trăm quán mì ở Bạc Thành, hắn tạm thời đóng cửa 120 quán. Những quán mì đóng cửa này, bao gồm cả người phục vụ, đầu bếp, quản lí, toàn bộ đều được thay thế. Tiếp theo, Tô Bạch lại tuyên bố trước công ty rằng tất cả những người được tuyển dụng, bất luận là người phục vụ, đầu bếp, hay là quản lý, tất cả đều phải được đào tạo. Chỉ có những người hoàn thành khoá đào tạo thành công, mới có thể vào làm việc. Cái này tuy mất rất nhiều thời gian, nhưng những khoá huấn luyện này, nhất định có thể giúp họ tận tâm tận lực làm tốt quán mì. Bởi vì, người làm công cho Tô Bạch, Tô Bạch trả tiền lương cho họ không thấp. Mà những quán mì được kiểm tra đạt tiêu chuẩn trong đợt kiểm tra lần này, Tô Bạch khen thưởng mỗi người ba ngàn đồng. Đối với rất nhiều người, ba ngàn đồng đã là một tháng lương của họ rồi. May là Tô Bạch không có ý định trở thành cửa hàng nhượng quyền, chỉ làm cửa hàng chính. Nhờ thế, mọi thứ đều do tổng công ty thống nhất điều phối dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần tổng công ty đưa ra đường lối phát triển chính xác thì phía dưới sẽ không xảy ra vấn đề. Chỉ là, làm như vậy, áp lực của tổng bộ không thể nghi ngờ sẽ càng lớn hơn. Vì thế, tuyển dụng nhân tài, là chuyện vô cùng cấp bách. Mấy ngày nay, Tô Bạch bận bịu đủ đường, thời gian đó hắn lại gọi điện cho Trần Đức bảo anh ấy sớm đến đây một chút. Và bởi vì kiến thức của hắn còn hạn hẹp, có một vài vấn đề chuyên môn, Tô Bạch gần như không có cách nào hiểu rõ. Những thứ này, cũng phải chờ Trần Đức đi giải quyết. Chuyện chuyên môn giao cho người có chuyên môn đi giải quyết, làm người hai đời, Tô Bạch nhớ rất rõ một câu nói, người đứng đầu dùng người, người đứng giữa dùng trí, người đứng thấp dùng sức lao động. Tối ngày hôm sau, Tô Bạch liên hệ một vài người bạn cũ còn đang đi học và mời họ đến cùng nhau ăn cơm. Trong số đám bạn học này, không chỉ có Hứa Lâm, còn có Nhạc Hân. Tô Bạch lúc đầu không có gọi điện cho Nhạc Hân, nhưng không biết từ đâu cậu ấy biết được Tô Bạch mời ăn cơm, liền tự mình dùng QQ của mình hỏi hắn. Đều là bạn học cũ, Tô Bạch không có cách nào từ chối được. Đã lâu không gặp Hứa Lâm, cậu ấy vẫn như xưa, gầy đi nhiều, nhưng so với trước đây thì có sức sống hơn hẳn. "Ở trường trung học số 9 thế nào?" Tô Bạch hỏi. "Tốt lắm." Hứa Lâm cười nói. Cái tên này xem ra là đang lột xác. Tô Bạch gọi người không nhiều, ngoại trừ Nhạc Hân, có thể nói đều là những người bạn thân quen với hắn. Khó khăn lắm mới tụ tập cùng một chỗ, rượu không thể thiếu được. Nhưng trước khi uống rượu, Tô Bạch gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô. "Ngày hôm nay tớ có mời một ít bạn học cũ ở trong thành phố ăn cơm, tớ chuẩn bị uống chút rượu." Tô Bạch nói. "Cậu, cậu nói những thứ này làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cậu là bạn gái của tớ, lẽ nào tớ không nên nói cho cậu một tiếng sao? Vậy cậu không cho tớ hỏi, tớ uống đến chết thì cậu đừng quan tâm tớ." Tô Bạch nói. "Đừng, cậu uống ít ít thôi." Khương Hàn Tô lập tức sợ hãi nói. "Được, tớ sẽ không uống nhiều." Tô Bạch cười nói. Khi đám bạn Tô Bạch nghe thấy cuộc gọi của Tô Bạch thì bắt đầu ồn ào lên, còn ánh mắt Nhạc Hân thì trở nên ảm đạm. Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Hân liền vội vã rời đi. Thật ra, Tô Bạch là đang cố ý gọi điện thoại đến cho Khương Hàn Tô, và muốn để cho Nhạc Hân biết họ không thể. Nếu không, Tô Bạch chỉ cần gửi tin nhắn đến cho Khương Hàn Tô là được rồi, không cần gọi điện thoại. Gọi điện thoại đến cho cô ấy trước mặt nhiều người bạn học thế này và còn nói ra vài lời như vậy, bên kia hẳn là đỏ mặt rồi. Những người còn lại đều đi, bên cạnh cũng chỉ còn một mình Hứa Lâm. "Bạch ca, tớ, tớ muốn hỏi cậu một chuyện." Hứa Lâm bỗng nhiên nói. "Chuyện gì?" Tô Bạch hỏi. "Tớ có thích một cô gái ở trong trường, nhưng tớ không dám tỏ tình với cậu ấy, cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?" Hứa Lâm hỏi. "Cậu có tài khoản QQ của cậu ấy không?" Tô Bạch hỏi. "Có." Hứa Lâm nói. "Tài khoản QQ của cậu ấy là bao nhiêu?" Tô Bạch hỏi. "Bạch ca, cậu đã có lớp trưởng rồi, cậu. . ." Hứa Lâm còn chưa nói xong, liền bị Tô Bạch đạp một cước, nói: "Cậu đang nói tào lao gì vậy?" "Không phải là cậu đang nhờ tớ giúp hay sao?" Tô Bạch đưa tay ra, nói: "Đưa điện thoại di động đây." Hứa Lâm đưa điện thoại di động cho Tô Bạch. Tô Bạch mở QQ mobile của Hứa Lâm ra, hỏi: "Người cậu thích là ai." Hứa Lâm đưa tay chỉ, là người này. Tô Bạch chọn vào QQ của cậu ấy, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn đến tớ thích cậu. Nhìn thấy Tô Bạch gửi tin nhắn đó, cả khuôn mặt Hứa Lâm đỏ lên, hắn vội la lên: "Xong, tớ xong rồi." "Xong cái rắm, nếu thích cậu ấy thì phải nói cho cậu ấy biết, không cần biết có thành hay không, phải nói cho cậu ấy biết tâm ý của cậu trước đã. Hứa Lâm, nhớ kỹ, mặc dù là ngày sau hai người các cậu không ở cùng nhau, cậu ấy cũng sẽ vì câu tỏ tình này mà nhớ đến cậu, còn hơn là thầm thương trộm nhớ mà người đó không biết gì. Còn nữa, đừng làm ra dáng vẻ mình chịu thiệt, thật ra trong lòng cậu phải hơn một lần muốn tỏ tình với cậu ấy, chỉ là cậu không có gan làm mà thôi." Tô Bạch nói. Thực tế, Tô Bạch không phải là đang giúp đỡ linh tinh, vợ tương lai của Hứa Lâm thật sự đến từ trường trung học số 9 do chính miệng hắn nói ra. Chỉ là bởi vì da mặt Hứa Lâm mỏng không dám biểu lộ, cho nên con đường tình yêu của họ kéo dài rất nhiều năm. Thậm chí, sau nhiều lần yêu nhau cả hai mới dám đến với nhau. Tô Bạch lần này mời khách ăn cơm, cũng không phải vô duyên vô cớ, chẳng qua là nói với hắn đừng về sớm, chính là muốn giúp Hứa Lâm giải quyết chuyện này. Thế nhưng, không nghĩ tới, hắn còn chưa nói, bản thân Hứa Lâm tìm tới cửa rồi. Cái tên này xuất hiện tâm lý nghiêm trọng lần đầu tiên là lúc Tiểu Long Nữ bị bắt đi trong Thần Điêu Hiệp Lữ, hắn có thể chửi té tát Kim lão gia tử, có thể vì nó mà có thể nhịn đói cả một ngày. Vì vậy, trong những cuộc nói chuyện với nhau khi còn học cấp 2, hắn không chỉ nói qua một lần khi cưới vợ, không cần biết đẹp hay xấu, nhất định phải tìm được người con gái vẫn còn trong trắng. Cho nên kiếp trước Hứa Lâm cùng cô gái kia mặc dù đã kết hôn, nhưng cũng bởi vì cái này mà xuất hiện khoảng cách giữa họ. Tất cả mọi chuyện đều là do lá gan của thằng này quá nhỏ nên mới dẫn đến. Tỏ tình sớm hơn, theo đuổi sớm hơn thì đã không phát sinh loại chuyện kia rồi. Hứa Lâm không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong cái thời đại QQ này chưa có chức năng thu hồi, bất luận gửi cái gì, gửi đi rồi chỉ có thể xem. Không bao lâu, Hứa Lâm mặt xám như tro tàn nói: "Bạch ca, cậu ấy từ chối tớ rồi." Có lẽ là vì thích thật sự, câu nói của Hứa Lâm đầy sự nghẹn ngào. "Từ chối thì từ chối thôi, nào có chuyện vừa tỏ tình là đồng ý ngay được, cậu mới quen biết cậu ấy bao lâu? Tớ quen biết Khương Hàn Tô ba năm rồi, vừa mới bắt đầu theo đuổi cậu ấy, cùng với thời điểm tỏ tình cậu ấy, cậu ấy còn nói cả đời sẽ không thích tớ. Khi đó, cậu ấy chán ghét tớ thế nào không phải là cậu không biết, cậu nói tớ dạy cho cậu, tớ dạy cho cậu một cách là bỏ qua mặt mũi, tiếp tục theo đuổi, bởi vì bây giờ cậu cũng đã tỏ tình rồi." Tô Bạch nói. "Theo đuổi sao, tớ không làm được!" Hứa Lâm nói. "Còn nữa, thành tích của cậu ấy ở trường trung học số 9 rất tốt. Tớ, tớ không thể theo đuổi được. Như lời Bạch ca cậu nói, bất luận như thế nào, đem ý nghĩ của mình nói ra mới tốt, nếu cậu ấy từ chối, vậy tớ rơi vào tuyệt vọng." Hứa Lâm nói. Moá, hết hy vọng thì sao, nếu cậu thật sự có thể hết hy vọng, kiếp trước làm sao có khả năng sẽ vì cậu ấy mà thay đổi, nỗ lực học tập. Có thể làm cho Hứa Lâm mỗi ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết, cái người thi cấp 3 chỉ đạt hơn 300 điểm mà có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, ngoại trừ tình yêu ra thì còn cái gì nữa đây. Chỉ tiếc, kiếp trước Hứa Lâm đậu vào đợt tuyển chọn lần 1, cô gái kia lại chỉ đậu vào đợt tuyển chọn lần 3. Chính vì nguyên nhân này, hai người mới bỏ qua giai đoạn thanh xuân đẹp nhất của nhau.