Khương Hàn Tô quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Bạch cầm trong tay một cây kẹp tóc bướm màu lam nhạt, sau đó đi tới kẹp lên tóc cô ấy.
Tô Bạch cúi đầu nhìn một chút, dùng tay giúp cô ấy chỉnh lại phần tóc đẹp trước trán, rồi hắn lùi lại hai bước đánh giá một phen, mới cười nói:
- Tôi mới mua ở một tiệm ven đường, tôi nghĩ cậu mà kẹp nó lên đầu nhất định rất đẹp. Quả nhiên, cái kẹp tóc bướm màu lam nhạt rất thích hợp với cậu, nhìn từ giống như một đóa hoa sen trên mặt nước vậy, rất đẹp.
Tô Bạch nói xong lại cười:
- Được rồi, đừng giận tôi nữa, vừa rồi là tôi đùa giỡn với cậu, cái này xem như là lễ vật tôi xin lỗi cậu nha.
Chuyện Tô Bạch vừa làm hồi nãy, cũng chỉ là muốn cho cô bé ngốc này biết nội tâm thật sự của mình là gì mà thôi.
Nói không chừng còn rất đau lòng, nếu như Tô Bạch thật sự bỏ cô ấy để đi thích một người khác, cô bé ngốc này có lẽ sẽ lén trốn vào trong chăn khóc.
Mặc dù còn phải tốn thời gian rất lâu để cô ấy đồng ý làm bạn gái của mình, nhưng chỉ cần trong lòng cô ấy sớm nhận định mình là đủ.
Khương Hàn Tô im lặng nhìn hắn, sau đó đi tới cầm tay Tô Bạch lên cắn một phát.
Tô Bạch không nhúc nhích mà chờ Khương Hàn Tô cắn xong, lúc ngẩng đầu lên, hắn mới cười nói:
- Hàn Tô, tôi biết cậu đang chịu áp lực rất lớn, cho nên tôi không ép buộc cậu, tôi sẽ đợi đến cấp 3.
- Tới cấp 3 cậu nói gì ? - Khương Hàn Tô nhìn dấu răng của mình in trên cổ tay Tô Bạch, nhỏ giọng hỏi.
Cô ấy cho rằng Tô Bạch sẽ né tránh giống như trước kia nên mới cắn mạnh hơn.
- Còn có thể nói cái gì? Trong cấp 3, tôi nhất định sẽ bắt được cậu! - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô im lặng, trước đây cô ấy đã nghe Tô Bạch nói không ít lần, nhưng nếu như mình không đồng ý, Tô Bạch khẳng định theo đuổi không được.
Cô ấy nhìn cổ tay Tô Bạch hỏi:
- Vì sao cậu không tránh?
Tô Bạch cười nhìn cô ấy, nói:
- Vì sao tôi phải tránh?
- Rất đau. - Khương Hàn Tô nói.
- Cái này chỉ là một dấu ấn thôi, hơn nữa, điều này càng để cậu nhớ tới cái người con trai cậu cắn cánh tay vào năm lớp 9 và người đó tên là Tô Bạch. - Tô Bạch cười nói.
- Giữa chúng ta có rất nhiều lần đầu tiên. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô như đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác được mình bị ôm vào trong ngực.
Cái ôm ấm áp này có chút quen thuộc, bởi vì lúc mình bị bệnh lần trước đã từng nằm vào trong đó.
Tô Bạch ôm nàng một lát, sau đó buông lỏng tay ra, hắn cười nói:
- Không cho phép tức giận nha, lần trước tôi không đánh vào tay nhỏ của cậu, lần này cậu lại cắn tôi, tôi ôm cậu một chút xem như là hòa rồi nha.
- Vậy cậu cũng có thể đánh vào tay nhỏ của tớ, cắn tay của tôi mà! - Đột nhiên bị đánh lén, Khương Hàn Tô có chút tức giận.
Ôm, nắm tay, hôn mặt, ba thứ này có thể nói là ranh giới cuối cùng của Khương Hàn Tô.
Đối với Khương Hàn Tô, ba cái này tất cả đều bị Tô Bạch thực hiện qua, cứ như là đồng ý rồi vậy.
Mà cô ấy bây giờ không thể đồng ý được.
- Cắn tay cậu, cậu chắc chứ? - Tô Bạch cười nói:
- Cắn đau lắm nha, cậu đau tôi cũng đau, nếu cắn nhẹ thì không gọi là cắn mà gọi là hôn.
Khương Hàn Tô im lặng, không nói lời nào.
Để Tô Bạch cắn có lẽ thật sự sẽ biến thành hôn luôn rồi.
- Đi thôi. - Tô Bạch nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Tô Bạch đi bên cạnh cô ấy, lại nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, cười nói:
- Cái kẹp tóc trên đầu cậu thật sự rất đẹp.
Tô Bạch vừa rồi không nhịn được ôm cô ấy, cũng là vì kẹp tóc bướm màu lam nhạt kẹp lên đầu cô ấy khiến cho cô ấy rất là đáng yêu.
Nếu như sau này bắt được cô ấy, mình nên mua quần áo, trang sức để cô ấy mang vào, khẳng định sẽ càng dễ thương hơn.
Đường dài còn lắm gian truân, mình cần cố gắng hơn nữa!
Hai người đến rất sớm, đến cổng trường thì còn gần một tiếng nữa mới bắt đầu giờ học.
Tô Bạch mua hai cốc trà sữa trân châu ở cổng trường, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô một cốc.
Sau buổi học lúc ba giờ là kiểm tra môn tiếng Anh đầu tiên, tiếp theo là toán học.
Tô Bạch hoàn thành xong môn tiếng anh, toán học buổi tối thì Tô Bạch chỉ ghi tên và nộp giấy trắng.
Sau khi kết thúc buổi tối tự học, tất cả đều đi, mà Tô Bạch và Khương Hàn Tô còn chưa đi.
Bắt đầu từ tuần trước, Khương Hàn Tô tự dành một tiếng đồng hồ vào buổi tối để bổ túc môn toán học cho Tô Bạch.
Hiện tại đã là giữa tháng ba rồi, tính theo dương lịch thì đã là tháng bốn, mà 12 năm, thời gian thi cấp 3 ở Qua Thành là vào tháng sáu.
Cho nên, thời gian dành cho Tô Bạch không nhiều, bây giờ hắn chỉ mới ôn tập xong nội dung toán học lớp 7. Sau khi ôn tập xong toán học lớp 8 lớp 9, tiếp theo là học môn toán lý. Ngoại trừ môn hóa lý, các môn ngữ văn, lịch sử chính trị, hắn hầu như quên sạch và cần phải kiểm tra lại nội dung từng học xưa giờ. Tới hiện tại, hắn phải học thuộc lòng thêm lần nữa.
Thời gian đến lúc ký túc xá đóng cửa còn nhiều, trường tan học vào lúc này, rất nhiều người đều ở nhà ăn ăn bữa khuya cùng với xem ti vi. Mười giờ rưỡi, ký túc xá mới sẽ đóng cửa.
Tới mười giờ, Tô Bạch chậm rãi xoay người, sau đó liếc nhìn Khương Hàn Tô yên tĩnh ngồi đổi câu hỏi bên cạnh, hắn cười nói:
- Khổ cực cho cậu rồi.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, cô ấy chấm xong thì nhìn Tô Bạch nói:
- Tất cả đều đúng.
- Xem ra, bắt đầu từ ngày mai tôi có thể ôn tập kiến thức lớp 8 được rồi. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói:
- Kết thúc tháng này, cậu cũng phải ôn tập xong lớp 8.
Hai người đứng dậy đi ra cửa, lúc trên hành lang, Tô Bạch cười nói:
- Chúc ngủ ngon.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, hai người cứ vậy rời đi.
Trở về ký túc xa, Tô Bạch súc miệng xong liền nằm xuống ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch thức dậy lúc năm giờ, hắn nhìn thấy trong phòng học đang sáng đèn.
Tô Bạch thở dài một tiếng, cô bé ngốc này, thật là chăm chỉ!
Nếu như cô ấy không đạt được thành tích cao, vậy thì không còn thiên lý gì nữa.
Tô Bạch lên lầu ngồi xuống bên cạnh cô ấy, sau đó là học thuộc lòng sách.
Chờ đến buổi tối, hai người đồng thời làm báo bảng tuần này.
- Đứng nhất nhiều tuần liên tiếp như vậy, làm tôi thấy hơi áp lực, tôi mà biết trước là tôi viết đại vài câu cho có là xong. - Khương Hàn Tô vẽ xong, Tô Bạch cười nói.
May là trong bụng Tô Bạch đầy bụng văn thơ, lần này hắn không viết thơ từ, mà đi viết một đoạn văn ngắn đầy cảm xúc.
Gần tới ngày thi cấp 3, bây giờ nội dung báo bảng được quy định phải liên quan tới thi cấp 3.
- Bạch ca, ngày hôm nay là tổ ba của cậu trực nhật, thùng rác vẫn còn chưa có ai đi đổ. - Lớp trưởngv sinh Vương Uy bỗng nhiên nói.
- Tôi đi đổ. - Khương Hàn Tô nói.
- Một mình cậu làm sao nhấc nó lên được, tôi đi cùng cậu. - Tô Bạch bỏ viên phấn xuống nói.
Hai người nhấc thùng rác lên đi và đem rác đổ vào trong bãi rác của trường.
Bên cạnh bãi rác có một vòi nước, được chuẩn bị riêng cho học sinh rửa tay.
Hai người rửa sạch tay xong, Tô Bạch đột nhiên cười nói:
- Cậu có cảm thấy chúng ta không giống như trước đây không?
- Chỗ nào không giống? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Ba tháng này, hầu như chúng ta luôn đi cùng nhau, như hình với bóng. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô giật mình, đột nhiên cảm giác lời Tô Bạch nói không sai.
Bọn họ là người đến trường sớm nhất vào buổi sáng và về trễ nhất vào buổi tối, rồi ngồi cùng bàn, mỗi tuần thì cùng nhau làm báo bảng.
Cái này thật sự giống như một đôi, như hình với bóng.
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó cầm thùng rác rời đi trước.