Phùng hội và họp chợ không giống nhau. Họp chợ là mỗi hai ngày một lần, mà phùng hội là một cuộc tụ họp quy mô lớn ở mỗi trấn. Hội này một năm mỗi trấn đều chỉ có hai lần. Chẳng hạn như Tô Bạch bọn họ là ở Lâm Hồ trấn. Vào ngày phùng hội ở Lâm Hồ trấn, người trong thôn bất luận là nghèo đến đâu, cũng phải để cho những đứa trẻ trong nhà đi phùng hội, đi ăn uống và chơi vui vẻ trong buổi phùng hội ấy.
Ngày hôm đó, trên trấn có rất nhiều tiết mục, người xem rất đông. Khi còn bé, mỗi lần phùng hội ở Lâm Hồ là Tô Bạch đều đi.
Bọn họ không ngồi xe, nhà nào có tiền thì cầm mười đồng tiền, không tiền cầm ba đồng năm đồng, một đám trẻ con kết bè kết lũ đi lên trên trấn.
Đây được xem như là chuyện Tô Bạch mong đợi nhất khi còn bé.
Chỉ đến khi Tô Bạch đi học trên thành phố, hắn không còn đi nữa.
Thật ra ban đầu Khương Hàn Tô không muốn đi, nhưng Lâm Trân nói nếu con không ở nhà thì thôi, con đã ở nhà, ngày này lại vừa lúc là ngày phùng hội. Con nhà người ta đều đi, nếu con không đi sẽ có nhiều người trong thôn ở sau lưng nghị luận chúng ta. Lời nói này, trực tiếp khiến cho Khương Hàn Tô đồng ý.
Lý do lớn nhất khiến cho Khương Hàn Tô nỗ lực học tập, chính là muốn cho mẹ cô trải qua những tháng ngày thật tốt, không bị người ta chê trách.
Khương Hàn Tô cầm điện thoại di động và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người có buồn, vui, ly, hợp. Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết.
Lúc này, trăng rất tròn, nhưng không biết ngày mai sẽ ra sau, mặt trăng này có thể tròn như vậy nữa hay không?
Chỉ sợ là không?
Trời càng về đêm, không gian càng tĩnh lặng, Khương Hàn Tô càng cảm thấy không chân thực.
Nửa năm này, trôi qua thật nhanh, cũng phát sinh thật nhiều.
Thân thể của cô tốt hơn rất nhiều, cô hiểu rõ cái gì gọi là cảm tình, cô càng có thêm rất nhiều kiến thức và thấy được sự phồn hoa chỉ có ở các thành phố lớn.
Và toàn bộ những điều đó đều là do hắn.
Hắn và mình giống nhau, đều chỉ là thiếu niên mới mười sáu tuổi.
"Cái này có phải là một giấc mơ hay không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu." Khương Hàn Tô gõ một chữ.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi? Cậu cảm thấy cái gì là mộng? Là tớ thích cậu là mộng, hay là tớ đối xử với cậu quá tốt mới là mộng? Hay là cậu cảm thấy thích tớ là không chân thực?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô im lặng.
Đúng là như vậy, không có cái gì là không chân thực.
Tô Bạch thích mình là thật, mình thích Tô Bạch cũng là thật.
"Không có cái gì cả." Khương Hàn Tô nói.
"Đừng suy nghĩ lung tung, mọi thứ cứ phó mặc cho thời gian là được rồi, thời gian sẽ biến chúng ta thành hiện thực." Tô Bạch nói.
Đối với Khương Hàn Tô, nửa năm này thực sự có hơi nhanh.
Cô cảm thấy không chân thực, có lẽ cũng là vì cái này.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Ừ, chúc ngủ ngon?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, chúc ngủ ngon." Khương Hàn Tô trả lời.
Tắt điện thoại di động, Tô Bạch đứng dậy uốn éo cái cổ, sau đó đi ra ngoài bãi cỏ tối đi tiểu.
Ở nông thôn có cái không hay, cũng có cái hay, chẳng hạn như, đi ngoài rất thuận tiện.
Tô Bạch run lên, sau đó kéo quần và đi về phòng của mình.
Sáng sớm tỉnh dậy, cảm thấy vẫn còn hơi buồn ngủ, Tô Bạch nằm xuống trong chăn không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Mấy ngày kế tiếp, hắn tìm lão nhân trong thôn chơi cờ, xem ti vi, thời gian nhàn rỗi thì nói chuyện phiếm cùng Khương Hàn Tô trên QQ, tháng ngày trôi qua thật nhanh.
Ngày mùng 5 tháng 10, ngày phùng hội ở Lưỡng An.
Tô Bạch dậy sớm, sau đó lái xe gắn máy chạy tới Lưỡng An.
Đỗ xe máy ở một nơi riêng biệt có thể quan sát được xe, Tô Bạch trả tiền, sau đó gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô.
"Cậu ở đâu đấy?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu đoán xem." Khương Hàn Tô cười hỏi.
Tô Bạch không đoán, mà là quay đầu lại.
Sau đó, ở trong biển người, hắn nhìn thấy một cô gái như đóa hoa sen đứng trong một thế giới riêng biệt.
Nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô ấy ở đó và hoàn toàn xa lạ với những người bên cạnh.
Tô Bạch vẫy vẫy tay, cô bé kia liền đi tới.
"Cậu đến lâu chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa. Tớ vừa mới đến." Khương Hàn Tô nói.
"Ăn cơm chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, cười nói: "Tớ chờ cậu mời tớ ăn cơm."
"Nói thật, tớ còn không biết nên dẫn cậu đi ăn cái gì đấy." Tô Bạch nói.
Thừa dịp vô số thương gia lên trấn bán đồ trong ngày phùng hội, Tô Bạch đang đi trên đường thì vô tình nhìn thấy một người Tân Cương đang bán xiên thịt dê nướng.
Thứ này, chưa hề nghĩ đến nó sẽ có ở trên trấn.
Ngoại trừ đủ loại kiểu dáng quần áo, quà bánh đa dạng, hát hí khúc, tạp kỹ, ném vòng, bắn súng, đếm không xuể.
Tô Bạch sợ đông nên đến rất sớm, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn vừa mới vào đã bị chen lấn một chút và bị gạt ra đây.
"Ăn bánh bao chiên đi." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch nói.
Hai người đi đến một quán bánh bao chiên gần đó, Tô Bạch phát hiện, canh bọn họ bán dĩ nhiên không phải là canh cay hoặc canh chua, mà là tào phớ.
"Ông chủ, một bát ngọt một bát mặn." Tô Bạch nói.
"Hai bát mặn." Khương Hàn Tô nói.
Cô nói với Tô Bạch: "Tớ cũng không thích uống ngọt."
"Chúng ta có thể trở thành một đôi, đúng là có nguyên nhân." Tô Bạch cười nói.
Sau khi hai người giải quyết xong bánh bao chiên và tào phớ, cả hai bắt đầu đi dạo ở trên trấn.
Dòng người dần tăng lên, Tô Bạch nắm lấy bàn tay của Khương Hàn Tô ở phía dưới.
Khương Hàn Tô cũng không giãy giụa, cứ như vậy để cho Tô Bạch nắm.
Trước một cái đĩa quay, Tô Bạch dừng bước.
Đây là một cái vòng quay trò chơi, vòng quay được chia thành nhiều phần, mỗi phần đều có một phần thưởng tương ứng.
Quay vòng quay rất rẻ, một đồng là có thể quay được mười lần, quay tới cái nào thì nhận được phần thưởng cái đó.
Ngồi ở trước vòng quay là một ông lão.
Ông lão này, Tô Bạch nhớ rất dai.
Sáu năm trước, ngày phùng hội ở Lâm Hồ, Tô Bạch từ trong nhà cầm mười đồng và không tốn một đồng nào. Đến khi gặp được ông lão này thì bị lừa tiêu hết toàn bộ.
Năm đó, một đồng tiền có thể mua được mười cái bánh bao chiên, mười đồng tiền, có thể cắt hai cân thịt heo.
Kết quả là bởi vì người này, Tô Bạch cả ngày chỉ biết nhìn người khác ăn, nhìn người khác chơi.
Hắn đói nguyên một ngày, trở về nói với bà nội con chơi rất vui vẻ, sau đó là khóc trong chăn rất lâu.
"Làm sao vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ muốn chơi cái vòng quay này một chút." Tô Bạch nói.
"Này, đều là lừa người đấy, kiếm không được cái gì đâu." Khương Hàn Tô thấy Tô Bạch muốn chơi cái này, cuống quít khuyên nhủ nói.
"Tớ biết." Tô Bạch chạm chạm tay cô ấy, sau đó ngồi xuống trước vòng quay của ông lão.
Vòng quay tổng cộng chia thành mười phần. Trong đó ngoại trừ hai phần ghi cảm ơn vì đã ủng hộ, Những phần còn lại, hầu như đều là phần thưởng.
Có những phần thưởng như năm hào, phần thưởng một đồng, phần thưởng năm đồng, hầu hết những gì được viết trên vòng quay là như thế.
Nhưng bạn tuyệt đối không nên bị lừa bởi vẻ bề ngoài của nó. Bên trong vòng quay bị chia làm một số phần ở đây, có một phần, là trả lại hai mươi.
Đương nhiên, phần này chiếm một tỉ lệ cực kỳ nhỏ, bởi vì hai chữ trả lại viết rất mờ, nếu như bạn không cẩn thận nhìn kỹ một chút, gần như không thể nhìn thấy được.
Mà ông lão này, dựa vào loại trò lừa gạt này, tiến hành lừa tiền không ít.
Người lớn sẽ không chơi, nhưng trẻ nhỏ nhìn thấy lợi ích to lớn trên đĩa quay, một đồng có thể quay được mười vòng quay, mà vòng quay này ngoại trừ hai tiếng cảm ơn vì ủng hộ ra, có tám cái đều có phần thưởng. Như vậy, rất khó có trẻ nhỏ nào mà không bị lừa.
Người này đã lừa tiền ở nhiều trấn khác nhau trong những năm qua, và đó là một con số trên trời.
"Chơi không? Một đồng mười lần, quay trúng cái nào trả cái ấy, tuyệt không quỵt nợ." Ông lão nói.